Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 153

Hồng Lập Quân trước kia quả thật đi theo con đường không phải chính đồ, nhưng bây giờ người ta là công dân tốt tuân thủ pháp luật, tẩy trắng thành thương nhân đứng đắn, từ khi mở công ty cho vay tiền nhỏ, ông ta thu hồi phong thái giang hồ, mặc vào âu phục, lấy bằng cấp, còn theo mốt học EMBA.

Đại khái nghe giảng nghe ra tâm đắc, muốn chen chân vào ngành nghề khác, hơn nữa bản thân Hồng Lập Quân thích hút thuốc uống rượu, càng có nguyên nhân dễ đoán, làm doanh nhân như họ, xã giao nhiều, thuốc là và rượu cũng dùng nhiều, so với mua ở chỗ khác, chi bằng tự mình bán - thế là mở thêm cửa hàng Danh yên tửu.

Nguyên nhân cuối cùng nêu trên, kỳ thực là mục đích ban đầu của rất nhiều công ty trái nghề làm rượu.

Giấy phép chuyên bán buôn thuốc lá không dễ lấy, cho dù Hồng Lập Quân có tiền, lúc tìm quan hệ cũng thấy kìm nén.

Nhưng quyền tiêu thụ rượu thì không giống thế, Hồng Lập Quân cảm thấy, hễ Danh Tửu Thế Gia đánh tiếng, các xưởng rượu có văn phòng ở Hoa An khẳng định nghe tin lập tức hành động, đồng loạt xông lên.

Sự thật cũng quả nhiên như thế.

Quốc tửu tự giữ thân phận trong ngành, trong tiền đề thành phố Hoa An đã có Nhà tiêu thụ, họ không ngó ngàng tới Danh Tửu Thế Gia, chỉ truyền đạt ý tứ, nếu Danh Tửu Thế Gia sẵn sàng lấy quyền tiêu thụ của những loại rượu không bán chạy của họ, như vậy tập đoàn quốc tửu có thể phối hợp cho ông ta vài loại nổi danh: hệ liệt Bạch sứ.

Nhưng Hồng Lập Quân là ai? Ông ta hiểu hàm ý của người phụ trách quốc tửu ở Hoa An, quay lại bảo thủ hạ: "Thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng." Bỏ qua quốc tửu, còn có đội thứ hai là Nguyên Xuyên và Lệnh Dương có thể lựa chọn.

Hai nhà này đã là Hồng Lập Quân lui mà cầu kế tiếp, như vậy có thể hiểu được thái độ mập mờ nước đôi, tọa sơn quan hổ đấu của ông ta.

Hồng Lập Quân hôm qua gặp người của Nguyên Xuyên trước, hơi thất vọng, sau đó trò chuyện với Ngô Khắc Thành của Lệnh Dương, còn nảy sinh ý tưởng "còn không bằng cái cô giám đốc thành phố trẻ tuổi kia của Nguyên Xuyên".

Cũng để so sánh lại, ông ta mới tổ chức bữa tiệc tối nhất định không thái bình hôm nay.

Lộ Nam đại khái đoán được ý tưởng của vị Hồng tổng này, cũng rất rõ Ngô Khắc Thành của Lệnh Dương có tâm tư gì.

Một kẻ muốn ngư ông đắc lợi, một kẻ muốn đánh đòn phủ đầu mà thôi.

Thương trường là chiến trường không khói súng.

Từng người có phỉnh gì không thể vừa thấy mặt liền lấy ra, có kẻ chỉ là nói vài câu không âm không dương mà thôi.

Còn Lộ Nam, cô rất kiên nhẫn, định lực cũng đủ, ngồi ổn.

"Chuyện phẩm rượu, tôi có thể không khiêm tốn mà nói bản thân coi như người trong nghề." Lộ Nam cười, bảo nhân viên phục vụ: "Làm phiền lấy cho tôi một bình rượu Kinh Điển 20 năm tới, không cần mở ra, cảm ơn."

Ngô Khắc Thành bị Lộ Nam châm chọc vài câu, khoa trương giả cười: "Sao, giám đốc Lộ cảm thấy một bình không đủ cô uống à?"

[A, mặc dù cảm thấy kịch bản "đối phương nhảy nhót, để ta vả mặt" rất cũ kỹ, nhưng có khi cũng cần cái này. Dù sao con người, đều cần một kẻ đối chiếu tôn lên bản thân ưu tú.]

Lộ Nam nghĩ thế, liền ngẩng đầu chân thành bảo Ngô Khắc Thành: "Giám đốc Ngô gấp gì chứ. Rượu ngon cần dậy mùi, bây giờ, tôi khoe khoang một chút kỹ xảo mở bình, mời Hồng tổng góp ý, cũng thuận tiện để giám đốc Ngô mở mắt."

Kỹ xảo mở bình đương nhiên vẫn quen thuộc, Lộ Nam tài nghệ thuần thục, dáng vẻ đẹp đẽ, người của Lệnh Dương cũng không thể dối lòng mà kêu không đẹp.

Hồng tổng hiển nhiên hơi hứng thú: "Biện pháp mở bình này thật khéo léo tinh xảo."

Lộ Nam thản nhiên nhận lời khen, rót rượu nước chảy mây trôi vào mấy bình chia rượu, gợi ý nhân viên phục vụ đưa cho những người còn lại của Danh Tửu Thế Gia, kế tiếp, rót rượu vừa phải cho Hồng Lập Quân, gợi ý ông ta nếm thử: "Tư liệu tuyên truyền mùa thu năm ngoái của công ty chúng tôi có một đoạn này, chỉ là mánh lới thêu hoa trên gấm mà thôi. Phẩm chất rượu mới là trọng điểm. Hồng tổng, chỗ rượu trong bình này dậy mùi rồi, ngài thử đi."

Hồng tổng bất giác nghe theo Lộ Nam nói, bê chén rượu nhỏ lên, nhấp một ngụm: "Rượu kinh điển Nguyên Xuyên, quả nhiên không tồi."

Ngô Khắc Thành sốt ruột: Hắn ta vừa rót rượu cho Hồng tổng, nhưng ông ta có uống đâu.

Nhưng có vội cũng không thể giành lấy chén rượu trong tay Hồng tổng, Ngô Khắc Thành đành phải tìm thời cơ xen vào, dự định chuyển sự chú ý của ông ta về phía mình: "Giám đốc Lộ không phúc hậu, đã bảo để Hồng tổng phẩm rượu Lệnh Dương trước, nhưng lại nói chuyện không giữ lời."

Lộ Nam kỳ quái nhìn hắn ta, sau đó tỏ vẻ tôi không chấp anh, thở dài một hơi, nói: "Còn tưởng giám đốc Ngô lớn tuổi, biết lý lẽ "trên bàn rượu không nhường nhịn", xem ra tôi đoán sai. Giám đốc Ngô hiển nhiên là đối đãi nghiêm khắc với người khác, nhưng lại rộng lượng với bản thân, lúc chọn chỗ ngồi và rót rượu có nhớ nhường tôi đâu. Vậy tôi làm đại biểu cho rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên, còn quản vị rượu sau khi uống của Lệnh Dương làm chi?"

"Cô!"

Lộ Nam mau chóng nói tiếp: "Tôi đùa thôi, giám đốc Ngô đừng tức giận. Có nước khoáng chưa? Mau uống một ngụm, rượu Kinh Điển dù dư vị dài lâu, chắc chưa tới mức lấn át cả mùi thơm của rượu cất chứa đâu nhỉ."

Lời hay lời chê đều bị Lộ Nam nói hết, cô ta còn tỏ ra "chỉ đùa mà thôi".

Ngô Khắc Thành hận nghiến răng: nhưng cô ta là phụ nữ, ta nếu tranh thắng thua với cô ta lại thành ra mất phong độ. Chi bằng dùng hành động thực tế dạy cô ta lăn lộn thế nào trên bàn rượu.

Hiển nhiên, vị giám đốc Ngô này nhận thức sai lầm về năng lực và khả năng ứng đối của mình.

Ngô Khắc Thành rõ ràng sẽ phải hành quân lặng lẽ nếu so về tranh luận.

Lộ Nam không tranh cãi với hắn ta nữa, dù sao mục đích cô tới là để ký Nhà tiêu thụ, mà không phải gây gổ với đối thủ.

Ngô Khắc Thành từ bỏ gây chuyện với Lộ Nam, liền chăm chú lấy lòng Hồng tổng. Hắn ta nịnh nọt, ân cần, có thể thấy là lão luyện linh hoạt trên bàn rượu. Nhưng nói năng đưa đẩy, còn thỉnh thoảng chèn thêm chuyện hài thô tục mà đàn ông mới hiểu, thì có vẻ giống lấy dung tục ra làm thú vị.

Lộ Nam cho rằng, Ngô Khắc Thành nếu gặp phải Hồng Lập Quân của 10 năm trước, chưa biết chừng có thể trò chuyện hợp ý.

Bây giờ? E rằng không ổn.

Chỉ nhìn điệu bộ của Hồng Lập Quân hôm nay, Lộ Nam suy đoán: ông ta đang dần hướng tới của cải tăng dần, hình tượng xã hội và địa vị xã hội cũng chuyển biến theo.

Chuyện khôi hài dung tục vẫn có, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên các trường hợp công khai như hôm nay - trường hợp khảo sát đối tượng hợp tác.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lộ Nam, Ngô Khắc Thành trêu đùa chuyện nam nữ càng hăng say, gương mặt mỉm cười của Hồng Lập Quân càng nhạt.

Vài phút sau, Ngô Khắc Thành cuối cùng phát hiện đùa giỡn "quá mức", Hồng tổng đã im lặng hồi lâu, bèn tức khắc im tiếng, tìm chuyện càng an toàn: uống rượu.

Ngô Khắc Thành cười bảo: "Tôi nói nhiều quá! Nói nhiều quá! Tôi tự phạt một ly."

Đây chính là điểm cáo già của những người làm tiêu thụ rượu lâu năm, không bao giờ thấy khó xử, buông được thể diện.

Tự phạt xong, để chắc chắn, Ngô Khắc Thành quyết định không tấn công đơn độc, hắn ta không thể chuốc rượu Hồng tổng, nhưng có thể chuốc rượu người của Nguyên Xuyên.

"Giám đốc Lộ?", "Giám đốc Lộ", "Giám đốc Lộ!", "Nào, giám đốc Lộ..." Ngô Khắc Thành liên tục mở miệng, nâng chén.

Tiểu Hồ vẫn nhớ lời dặn của Hoàng Đạt Phương trước khi tới, định cản giúp giám đốc Lộ một chút, nhưng Ngô Khắc Thành hiển nhiên không coi trọng nghiệp vụ viên nho nhỏ của Nguyên Xuyên, hai ba câu đuổi cậu ta đi.

Mà Tiểu Hồ bị đuổi đi mau chóng bị nghiệp vụ viên khác của Lệnh Dương quấn lấy, e rằng tự thân khó bảo toàn.

Hoàng Đạt Phương thoáng nhìn thuộc hạ không ổn, kêu lên: "Giám đốc Ngô, anh ác thế, cứ tìm giám đốc Lộ của chúng tôi mà uống thôi, không thèm uống với tôi. Hóa ra tình anh em trước kia của chúng ta là giả à?"

Ngô Khắc Thành bụng bảo dạ: có ma mới có tình anh em với Nguyên Xuyên nhà mi.

Ngoài miệng lại nói: "Lão Hoàng, chúng ta quen biết nhiều năm, không vội mấy chén này. Ngược lại là giám đốc Lộ, cô ấy mới tới Hoa An chưa lâu, tuổi cũng trẻ, e rằng không biết phong tục ở đây. Tôi ấy mà, từ thâm niên và tuổi tác, cũng coi như là tiền bối, gặp nhau là có duyên, vừa uống, vừa dạy quy củ trên bàn rượu. Cái thứ nhất, chính là uống dứt khoát!"

"Lạ thật, giám đốc Lộ của tôi còn cần anh dạy chắc?" Hoàng Đạt Phương định đứng lên.

Lộ Nam vỗ cánh tay Lão Hoàng, gợi ý anh ta an tâm chớ sốt ruột, quay sang bảo Ngô Khắc Thành: "Giám đốc Ngô dạy cũng chẳng thành tâm chút nào. Quy củ Hoa An, kính rượu phải có lời, rượu không rõ ràng, tôi không uống."

Hồng tổng vốn đứng ngoài cuộc, nghe thấy vậy cũng bảo: "Đúng là có quy củ này."

Kính rượu phải có lời không phải là lời khách sáo sao? Có khó gì.

Ngô Khắc Thành lấy lại khí thế chạm cốc với Lộ Nam, Lộ Nam lần lượt tiếp chiêu, trong lúc đó còn rảnh rỗi chạm cốc với Hồng tổng nữa.

Dần dần, Ngô Khắc Thành cảm thấy không ổn: Ta đã uống hết 3 bình chia rượu rồi, cái cô Lộ Nam này, uống cũng không ít hơn ta, sao sắc mặt không thay đổi tí gì thế này? Xem ra cũng có tài năng. Nhưng chúng ta đã uống nhiều thế rồi, không phân thắng thua, rất khó kết thúc.

Ngô Khắc Thành đoán được tửu lượng của Lộ Nam không tồi, nhưng hắn ta không đoán được, tửu lượng của Lộ Nam há chỉ là không tồi mà thôi.

Tiệc Phẩm rượu có xu hướng biến thành tiệc liều mạng uống, Lộ Nam nhìn Hồng Lập Quân, nửa thật nửa giả nhắc nhở: "Giám đốc Ngô, chúng ta mang rượu tới là để Hồng tổng nếm thử, chứ chúng ta uống thì để làm gì."

Nào ngờ Hồng Lập Quân nói: "Không sao, lúc tới tôi cũng bảo thư ký mang rượu, uống xong chỗ này thì ra xe lấy thêm."

Ngô Khắc Thành thuận cột bò lên: "Hóa ra Hồng tổng đã chuẩn bị từ trước, lẽ nào định thử xem xưởng rượu hai bên ai càng uống giỏi hơn?"

"Ha ha, quả thật có ý này. Theo tôi thấy, hiểu rượu, biết uống ượu, thích uống rượu, mới có thể toàn tâm toàn ý làm rượu ngon. Danh Tửu Thế Gia của chúng tôi mặc dù mới thành lập, nhưng rất tin tưởng vào thị trường rượu trắng. Cho nên lúc chọn xưởng hợp tác, mới đặc biệt thận trọng." Hồng Lập Quân nói thẳng.

Ngô Khắc Thành tự nhủ: chẳng phải chỉ là bán rượu thôi? Chỉnh lên cấp bậc đại khí xa hoa thế làm gì.

Lộ Nam thì chân thành đồng ý: "Hồng tổng suy nghĩ sâu sắc."

Cảm giác "vỗ mông ngựa" chậm hơn Lộ Nam một bước, Ngô Khắc Thành vội vàng khen ngợi: "Hồng tổng nói đúng lắm, ngài thật quyết đoán, thật có tầm nhìn!" 
Bình Luận (0)
Comment