Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 230

Phan Toa Toa ở ngoài cửa đợi 5-6p, thấy Lộ Nam còn chưa ra ngoài, bèn gõ cửa nhắc nhở một tiếng, sau đó định lấy thẻ mở cửa phòng, kẻo lại nghe thấy cái gì không nên nghe, khụ khụ.

Nhưng cô mới giơ tay lên, cửa phòng đã mở ra.

Chỉ thấy Lộ Nam đã đổi áo tắm dài, mặc áo phao dài tới mông, quần bò và bốt ngắn, có vẻ muốn ra ngoài.

"Sao thế?" Toa Toa ngạc nhiên hỏi.

Lộ Nam nói thật: "Trần Kiêu tới, đang ở sảnh khách sạn."

"Thật là..." Toa Toa chửi câu thô tục: "Anh ta tới làm gì? Wow~ hay là tối nay định thổ lộ? Nếu là vậy, tớ kính nể anh ta là đàn ông!"

Mới nói xong, Phan Toa Toa cảm thấy mình thật quá thông minh: ngày lễ như này không phải rất phù hợp làm chuyện lãng mạn sao?

"Thổ lộ cái đầu cậu ấy." Lộ Nam chọc vào trán Toa Toa: "Tớ đi trước đã, lát nữa gặp ở ao tắm?"

Toa Toa lắc đầu: "Hai người cứ trò chuyện đi, lỡ như anh ta định bày tỏ, tớ tới gần lại chướng mắt, bị oán hận thì sao."

"Cậu nói thế, tớ lại cảm thấy, không nên để Tưởng Sở Thiên oán hận tớ nha."

"A, sai rồi sai rồi. Cậu mau tới gặp Trần Kiêu đi, nếu có gì cần, gửi tin nhắn cho tớ, tớ bảo đảm 10p có mặt."

...

Lộ Nam tới sảnh, nhìn thấy Trần Kiêu mệt mỏi ngồi trên sofa.

Thật kỳ quái, rõ ràng hơn 300 ngày không thấy, trong khoảng thời gian này chỉ duy trì mỗi tuần trò chuyện chừng một lần, nhưng giữa hai người họ không có chút nào mới lạ, tưởng như còn ở thành phố Hải Lâm, chỉ mới vài ngày không thấy mà thôi.

Trần Kiêu nhìn thấy Lộ Nam, mắt sáng lên, đôi mắt bất giác tươi cười: "Em tới rồi."

Lộ Nam thoáng nhìn áo khoác mỏng của Trần Kiêu, hỏi: "Bên ngoài lạnh không?"

"Ừm, hơi lạnh." Trần Kiêu xoa tay, lạnh buốt.

"Đi thôi, em mời anh uống gì đó."

Trần Kiêu gật đầu: "Được."

Thời gian còn sớm, quầy bar không đông người.

"Rượu Baileys, hai cốc sữa nóng. Cảm ơn." Lộ Nam không nhìn thực đơn, gọi thứ mình muốn, gọi xong bổ sung một câu: "Ăn chút gì đi. Như vậy được không, anh Kiêu?"

Lộ Nam gọi đồ, Trần Kiêu chỉ lẳng lặng nhìn cô, được hỏi, thản nhiên gật đầu: "Được."

Đến khi rượu mang lên, Lộ Nam ngăn cản tay Trần Kiêu muốn rót rượu, đưa cốc sữa nóng cho anh ta: "Đây là của anh."

Đẩy qua một ít đồ ăn vặt: "Chỗ này cũng là của anh."

Cô thì đổ Baileys vào sữa: "Cái này là của em."

Cứ như trẻ con chia kẹo. Trần Kiêu nghe lời uống hết nửa cốc sữa nóng, cảm thấy dạ dày thoải mái hơn chút, mới nói: "Chỗ này khá tuyệt."

Lộ Nam gật đầu: "Là khách sạn nghỉ dưỡng của Nhà tiêu thụ."

Anh ta miễn cưỡng cười nhẹ: "Anh biết, anh thấy trong khách sạn trưng bày rất có ý đồ."

"Anh Kiêu đang giống lãnh đạo tới thị sát công việc của em đấy. Nhưng mà, sao tự dưng anh lại tới Ôn Tuy?"

Trần Kiêu ngẩn ra, nhỏ giọng: "Tới... chúc em Giáng Sinh vui vẻ?"

"Anh thấy em tin sao?" Lộ Nam bật cười.

"Cũng đúng, còn không mang quà, lý do này quả thật có lệ..." Kỳ thực Trần Kiêu đã chuẩn bị quà "thăng chức" cho cô, vốn định dịp tổng kết cuối năm gửi chuyển phát nhanh cho cô ấy.

Lộ Nam chớp mắt, xem anh ta định vòng vo bao lâu.

Đại khái, chỉ 1p, hoặc chưa tới 1p, Trần Kiêu đã thua trước ánh mắt Lộ Nam.

Anh ta cụp mắt, nhìn cốc thủy tinh trong tay, hơi gian nan nói: "Kỳ thực anh định ngày mai gọi cho em, kẻo lại quấy rầy hứng thú nghỉ ngơi của em."

"Sao?"

Trần Kiêu ngước mắt lên nhìn cô:...Tuy nhiên, không nhịn được muốn gặp em, một mặt vì tưởng niệm và vui mừng, mặt khác là vô lực và áy náy.

Anh ta uống cạn chỗ sữa còn lại trong chén, dường như hạ quyết tâm quan trọng nào đó, hoặc là động tác uống sữa tăng thêm can đảm cho mình, đặt cốc xuống, trịnh trọng nói: "Anh xin lỗi."

Lộ Nam cúi đầu nhịn cười, chỉ vào môi mình, đưa tờ khăn giấy qua: mặc dù bầu không khí hơi nặng nề, nhưng vòng râu sữa này khiến mọi người không chìm đắm vào bầu không khí được.

Trần Kiêu đỏ mặt, cầm khăn giấy lau sạch, mới nói tiếp - tâm tình không chán nản như lúc mới tới.

"Không những không có quà, còn có tin tức không tốt. Bởi vì anh mà sang năm em có thể sẽ phải chuyển đi." Đã bị cô ấy phát hiện tới đây, như vậy Lộ Nam vốn thông minh nhất định sẽ không tin tưởng những lý do sứt sẹo khác, Trần Kiêu cuối cùng vẫn nói thật: "Là chú Đồng - Đồng đại khu trình đơn đề nghị thuyên chuyển nhân sự, trừ em và Vương Hưng Long, Đại khu Hoa Đông còn có mấy giám đốc thành phố đều sẽ phải chuyển địa điểm làm việc. Sau tên em đặc biệt đánh dấu: năng lực làm việc mạnh, am hiểu khai thác Nhà tiêu thụ mới và mở rộng rượu Hài Hòa."

Tin tức của Trần Kiêu kỹ càng hơn chút, tương đồng với những gì Lưu Đào gọi điện thoại nhắc nhở cô.

Lộ Nam nghe xong lời Trần Kiêu, thầm nhủ: có một số việc thật sự dường như định sẵn trong vô hình, đời trước năm thứ hai làm việc, ta bị chuyển tới ban Đoàn mua rượu Hài Hòa, khi đó cũng có lý do đường hoàng, kế tiếp bị Trương Phi đòi tới thành phố Cự Giang; đời này, giai đoạn đó đã thay đổi hoàn toàn, nhưng vẫn được đánh giá tương tự. Bất đồng là lần này không thể đưa ta tới Cự Giang được nữa. Dù sao ta làm ra thành tích như thế ở Hoa An, điều tới Cự Giang tương đương với giáng chức, về tình về lý đều không phù hợp.

Nghe thấy ba chữ Đồng đại khu, Lộ Nam không cảm thấy bất ngờ chút nào: chính vì đây là chủ ý của Đại khu, nên Lưu Đào mới có thể biết tin này trước.

Nhưng lần này vì sao tin tức của Trần Kiêu lại chậm trễ thế?

Chẳng lẽ, việc lớn sẽ xảy ra vào tháng Giêng năm sau, bây giờ cũng đã có manh mối?

Không đúng, nhìn vẻ mặt Trần Kiêu hôm nay, có lẽ căn bản không chỉ là manh mối mà thôi.

Lộ Nam ngẩng đầu hỏi: "Em nhớ giám đốc Cừu nói, anh có em họ làm ở ban Tài nguyên nhân lực tổng công ty phải không?"

"Phải." Trần Kiêu cười khổ: "Nhưng chú anh có chuyện, Hi Âm dạo này xin nghỉ phép, không đi làm."

Lộ Nam hiểu rõ gật đầu: "Chú anh - Thẩm tổng, em nhớ từng nhìn thấy giới thiệu trên tạp chí nội bộ, phụ trách nghiệp vụ bất động sản của Nguyên Xuyên."

Trần Kiêu gật đầu, Lộ Nam, tinh tế như thường lệ.

Anh ta mím môi: "Sáng nay anh mới nhìn thấy tờ trình mà Đồng đại khu gửi tới mấy hôm trước. Kỳ thực ông ấy không đồng tình với cách anh mở ra quyền tiêu thụ hải ngoại. Lần này muốn điều động nhân sự, trừ em, còn có Vương Hưng Long."

[A, Lão Vương cũng không tránh được số mệnh thuyên chuyển. Nhưng so với đời trước mang tiếng xấu tới thành phố khác, lần này bởi vì lượng tiêu thụ nước ngoài tăng cao, có thể nói là nở mày nở mặt chuyển đi, không có oan uổng gì.]

Lộ Nam thoáng chốc uống xong cốc rượu Baileys thơm ngọt, cô vẫy tay bảo nhân viên phục vụ đưa một ít sữa tới.

Trần Kiêu kể hết những điều đã biết cho Lộ Nam nghe, bồn chồn nhìn cô ấy.

Lúc đầu khi Lộ Nam mới thăng chức, anh ta còn nói, hi vọng (chúc phúc?) Lộ Nam trong vòng 2 năm tăng mức hợp đồng và hồi khoản của Hoa An lên gấp đôi, trên thực tế Lộ Nam năm ngoái đã hoàn thành vượt mức mục tiêu này, dựa theo hôm tết Dương gặp mặt nói chuyện, Trần Kiêu cũng muốn Lộ Nam ở lại Hoa An thêm một năm, sang năm, lại hỏi mong muốn của cô ấy, muốn thăng chức hay đề bạt vị trí nào khác.

Nhưng bây giờ, Đồng đại khu, thân là người tổng phụ trách Đại khu Hoa Đông làm như vậy, sẽ khiến Trần Kiêu ở tổng công ty rơi vào thế bị động.

Vượt cấp, bất luận anh ta vượt cấp chỉ huy, hay Lộ Nam vượt cấp báo cáo, đều không phải chuyện tốt - nếu lần này thuyên chuyển, bọn họ nhúng tay vào sắp xếp của Đồng đại khu, như vậy sau này Lộ Nam làm việc ở Nguyên Xuyên khó tránh sẽ bị người khác phê phán.

Ít nhất hiện giờ, ai nấy đều biết Lộ Nam theo phe thái tử, càng biết cô ấy nỗ lực làm ra công trạng, là tân nhân làm đâu chắc đấy, lượng tiêu thụ vượt cả Quốc tửu.

Trần Kiêu khó chịu nghĩ: ta không thiên vị chăm sóc cô ấy chút nào, nỗ lực của cô ấy không nên bị xóa bỏ.

Nghe xong tiền căn hậu quả không quá tỉ mỉ, Lộ Nam chẳng lo lắng chút nào, cô nhoẻn cười nói: "Anh Kiêu không cần áy náy. Chuyện này, thoạt nhìn thì em và Vương Hưng Long bị ảnh hưởng; nhưng trên thực tế, nếu em không có chống lưng, năm ngoái đã bị kẻ khác trích quả đào, Vương Hưng Long năm nay càng không có cơ hội kiếm tiền."

Đã theo phe nào, thì không thể chỉ hưởng thụ lợi ích của phe đó, Lộ Nam đã hiểu điều này từ trước.

Dù lý lẽ là vậy, nhưng Trần Kiêu vẫn không thấy bớt áy náy chút nào.

Kỳ thực, nghe Lộ Nam tìm lý do nói đỡ như vậy, Trần Kiêu càng khó chịu hơn.

Lộ Nam biết trong lòng Trần Kiêu không dễ chịu, bèn bảo: "Thực ra, mấy hôm trước, Lưu Đào đã ám chỉ với em. Lúc đó em không xác định người đưa ra kiến nghị này là Ngô Xuyên hay Đồng đại khu."

Sức chú ý của Trần Kiêu quả nhiên bị dời đi: "Lưu Đào?"

"Ngạc nhiên sao?" Lộ Nam cười nhẹ.

"Có vẻ là chuyện cô ấy sẽ làm." Nói xong câu này, Trần Kiêu lập tức bổ sung: "Lưu Đào kỳ thực là cháu ngoại của Hạ tổng, anh quen biết với cô ấy từ lâu rồi, nhưng không tính thân thiết."

Lộ Nam cầm cốc thủy tinh, hơi nghiêng đầu đánh giá Trần Kiêu, khiến anh ta mất tự nhiên, cô cười rộ lên.

Lúc này, di động cô đặt trên bàn vang lên tiếng leng keng.

Vốn là Toa Toa hứa với Lộ Nam, chỉ cần cô cần, bèn lập tức tới. Nào ngờ, cô ấy sợ hãi: "Nam Nam, giang hồ cứu cấp, trò chuyện xong chưa? Tới đây được không???"

Lộ Nam đặt phòng riêng bằng thẻ VIP, Tưởng Sở Thiên đương nhiên cũng có thủ đoạn - nhà anh ta kinh doanh đồ dùng khách sạn, đương nhiên là có hợp tác với khách sạn suối nước nóng Ôn Tuy, có thể đặt một căn viện nhỏ vào Đêm bình an, coi như là bản lĩnh của cậu ta.

Cô gái Toa Toa này, nhìn thấy chừng 3 ao tắm nhỏ, liền ngứa ngáy, kéo Lộ Nam đi cùng.

Nhưng Lộ Nam nửa đường bị Trần Kiêu chặn lại, cô ấy một mình đối mặt với Tưởng Sở Thiên, cảm thấy sắp không chịu được nữa rồi.

Lộ Nam còn chưa trả lời, tin nhắn thứ hai của Toa Toa đã tới: "Xin cậu đấy, mau lên, muốn nói gì, qua đây nói cũng được, tớ đảm bảo không nghe trộm. Chỉ cần hai người tới là được, thêm hai người, bầu không khí mới không khó xử nữa."

"Để tớ hỏi anh ấy." Lộ Nam trả lời.

"Anh Kiêu ngày mai về à?" Tối nay không có chuyến bay, trừ khi bao chuyên cơ - nhưng đây không giống việc mà Trần Kiêu sẽ làm.

"Phải, sáng mai."

Lộ Nam lắc di động: "Vậy, tới cũng tới rồi, đi ngâm suối nước nóng không?"

Trần Kiêu hơi do dự mở miệng: "Không cần, hai em chơi đi."

Anh ta đắn đo, không biết Phan Toa Toa có muốn nhìn thấy mình không.

"Toa Toa chân thành mời." Lộ Nam cười bảo: "Ngâm trong căn viện nhỏ của Tưởng Sở Thiên, một người bạn chung khác của bọn em."

Tưởng Sở Thiên.

Cái tên này, không giống tên con gái.

"Được, nhưng anh không mang theo quần áo, phải tới chỗ lễ tân mua một bộ đã." Trần Kiêu đồng ý. 
Bình Luận (0)
Comment