Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 91

Mười mấy phút sau, mẹ Lộ xem xong bản thỏa thuận, sắc mặt hơi phức tạp.

Giáo viên Trương hỏi: "Mẹ Lộ Nam, cô cảm thấy thế nào?"

Thế nào? Mẹ Lộ cảm thấy, đây là một bản thỏa thuận tương đối rộng rãi với song phương, đa phần dựa vào đạo đức trói buộc nhau.

Mặc dù nhìn phụ lục đơn đặt hàng này có vẻ không công bằng với bên B, bởi vì bên A đặt hàng đi kèm trả 30% tiền cọc, hàng tới cảng liền trả nốt 40% tiền hàng, một tháng sau mới thanh toán nốt khoản đuôi 30%, cả đơn đặt hàng làm xong phải tốn thời gian 2-3 tháng.

Bên B trong khoảng thời gian này gánh vác áp lực tài chính khá lớn - nhưng, chỉ một đơn đầu tiên mà thôi.

Sau khi hợp tác là lưu trình xuất khẩu thương mại thông thường, hàng hóa tới cảng, bên A nghiệm thu, bên B liền có thể thu được toàn bộ khoản tiền.

Mà đối với bên A, cả quá trình, cậu ta chỉ cần cung cấp hình ảnh sản phẩm, tham số, giá cả mong muốn cho bên B là được, ngoại trừ gửi đơn mua sắm và tiền đặt cọc, hàng hóa tới cảng, cậu ta không cần tốn bất kỳ tinh lực nào, hết sức tiết kiệm thời gian và sức lực.

Còn tiền hoa hồng của bên B, đơn đầu tiên không lấy, các đơn đặt hàng sau thì lấy theo giá cả tương đối lương tâm trong ngành: 5%.

Nhưng mẹ Lộ biết, làm bên B, phụ trách công việc mua sắm trong nước cho bên A, không những có thể kiếm tiền hoa hồng từ bên A, đồng thời về mặt tỷ giá còn có thể kiếm thêm một chút, quan trọng nhất là bộ phận giảm thuế xuất khẩu cùng với - trong ngành nhìn mãi quen mắt, xưởng trong nước và nhà cung ứng cho bên mua (là bên B) giảm giá %. Tính đơn giản thì, mỗi một phiếu xuất khẩu hàng hóa căn cứ vào % giảm thuế bất đồng, lãi gộp lợi nhuận có thể lên tới chừng 17-22%, thậm chí còn cao hơn. Cho dù trừ đi phí hải vận, phí giảm thuế hàng hóa tối thiểu, cũng có thể vững vàng duy trì lợi nhuận trên 10%.

Mẹ Lộ từng làm trong ngành này, mặc dù những năm đó phương diện nghiệp vụ đều do chồng cũ phụ trách, bà ấy quản việc vặt vãnh nhiều hơn, nhưng mưa dầm thấm lâu, luôn hiểu một ít kỹ xảo.

Ví dụ như, vừa nhìn, bà ấy đã tính nhẩm ra, đơn đặt hàng trong phụ lục hợp đồng trị giá khoảng 200.000 tệ, trong trường hợp nhà cung ứng không giảm giá, bên B có thể lấy được giảm thuế + lãi gộp khoảng hơn 30 nghìn tệ, đương nhiên, phí hải vận còn phải tính giảm kiểu khác - nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơn 10 nghìn tệ. Lợi nhuận của đơn đặt hàng này là lộ ra công khai.

Trong nháy mắt, mẹ Lộ thậm chí sinh ra ý nghĩ đáng tiếc.

Đáng tiếc, sự hợp tác này rất tốt, nhưng bây giờ bà ấy không thể tiếp nhận.

Bởi vì bà ấy thật sự tràn ngập hoài nghi với năng lực của bản thân.

Ở nhà bao năm, bà ấy thường xuyên có cảm giác tách rời xã hội.

Hơn nữa bà ấy cũng có rất nhiều băn khoăn, băn khoăn lớn nhất là: thiết tưởng vừa rồi đều là trong tình hình khả quan nhất, thực tế lại là, làm ăn đều có mạo hiểm, làm sao có thể chỉ lãi không lỗ?

Bà ấy cảm thấy bản thân không "lỗ" nổi, cũng không có tiền đi đánh bạc việc "lãi hay là lỗ" này.

Cho dù con gái đã nhắc đi nhắc lại sẽ cung cấp tiền vốn, mẹ Lộ vẫn do dự.

Còn nữa, trong lòng bà ấy có một suy nghĩ nho nhỏ: cho dù thật sự tiếp đơn này, cũng không kịp trong thời gian ngắn làm thủ tục đăng ký công ty.

Lúc này, Từ Trừng Chi gọi video tới.

Lộ Nam giới thiệu mẹ cho anh Từ biết. Không thể không nói, mẹ Lộ không ở trong tình trạng cực đoan, vẫn khiến người khác có cảm giác rất đáng tin: bề ngoài đoan trang hào phóng, lời ăn tiếng nói lưu loát trật tự, ánh mắt trấn tĩnh chính phái.

Bởi vì Lộ Nam từng thể hiện năng lực chuyên nghiệp rất mạnh, cho nên Từ Trừng Chi và Võ Lệ cũng có ấn tượng đầu tiên khá tốt với mẹ Lộ, Từ Trừng Chi hỏi mẹ Lộ: "Ngài còn có suy nghĩ gì với bản thỏa thuận, chúng ta có thể hoàn thiện luôn."

Mẹ Lộ bất giác lắc đầu: "Bản thỏa thuận này điều kiện ràng buộc song phương đều tương đối rộng rãi, phác thảo thế này, e rằng rất nhiều người đều muốn hợp tác với Từ tổng, vì sao lại lựa chọn... tôi?"

Từ Trừng Chi cười nói: "Chúng ta đừng khách sáo nữa, chị gọi tôi là Tiểu Từ đi, tôi nhỏ hơn chị vài tuổi, gọi chị là chị nhé. Chị Hoàng, chị hiểu lầm rồi, thỏa thuận này không phải do tôi nghĩ ra, mà là Lộ Nam."

"Mà tôi lựa chọn chị, một mặt là cần một đối tác chững chạc và có trách nhiệm, mặt khác là Lộ Nam, em ấy một mực tiến cử chị với tôi, nói chị rất có kinh nghiệm trong ngành này. Vì thế, em ấy thức mấy buổi tối, sai giờ gọi video với tôi, chúng tôi hết lần này tới lần khác thảo luận cách thức và điều khoản hợp tác, em ấy đưa ra rất nhiều kiến nghị quý giá, không hề giấu diếm nói với tôi hàng dệt nên nhập từ Tô thành, hàng hóa nhỏ nên nhập từ Ô thành, chế phẩm nilon hóa học thì cần nhập từ Lỗ thành... Chị Hoàng, phải nói thế này, tôi tìm chị là bởi vì tôi tin Lộ Nam. Có thể dạy dỗ được con gái ưu tú như em ấy, tôi tin tưởng, chị cũng là người có chính kiến, có năng lực."

Đây là khẳng định tới từ người lạ.

Nhiều năm rồi không nghe thấy đánh giá chính diện tích cực, mẹ Lộ nghe âm thanh qua tablet, cảm thấy bên tai dường như vọng tiếng "ong ong", câu nói kế tiếp đều không nghe thấy rõ ràng.

Video không biết cắt đứt từ bao giờ, Lộ Nam cầm tay mẹ, cầm bản thỏa thuận, từ biệt giáo viên Trương.

Vào thang máy, mẹ Lộ vẫn chưa hoàn hồn, đến khi thang máy tới tầng 1, kêu "tinh" một cái, bà ấy mới giật mình, quay sang nhìn kẹp tài liệu trong tay con gái.

Lộ Nam phát hiện, mẹ nhìn kẹp tài liệu bằng ánh mắt rất phức tạp.

Vừa rồi ở trong nhà giáo viên Trương, Lộ Nam không thúc giục ký tên ấn dấu tay, vì cô tin tưởng, tối nay mẹ nhất định sẽ xem xét tỉ mỉ phần tài liệu này mấy lần, mười mấy lần, thậm chí mấy chục lần.

Một người phụ nữ trung niên ly hôn xa rời xã hội nhiều năm, muốn bước ra bước chân đầu tiên vào cuộc sống mới, luôn cần có người đẩy một cái.

Nhưng, Lộ Nam càng thích dùng chữ "giúp" hơn, cô nghĩ: vài năm sau, vì yếu tố bên ngoài kích thích, mẹ Lộ hơn 50 tuổi còn có thể một lần nữa bước vào công việc, bây giờ bà ấy trẻ tuổi hơn, ta không tin, bà ấy sẽ cam lòng bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Lộ Nam đưa mẹ về khách sạn, cố ý đặt kẹp tài liệu lên tủ đầu giường: "Mẹ, vậy con về ký túc xá nhé."

"Chờ một chút." Mẹ Lộ lên tiếng: "Chập tối, mẹ bảo con ngày mai đi trả khoản vay, con đồng ý. Đó là lừa mẹ, phải không?"

Lộ Nam nhìn thẳng vào mẹ, chưa nói phải hay không, chỉ nghiêm túc nói: "Mẹ quên rồi à... muốn hoàn trả khoản vay phải hẹn trước với giám đốc khách hàng, tới ngay cũng không làm được." Cho nên ngay từ đầu cô đã không dự tính trả lại khoản vay - tốn công sức vay tiền, lãi suất thấp như thế, lại trả sớm, giày vò chắc?

"Con, con quá to gan, cũng quá đại ý, nếu mẹ chưa tới Hải Lâm, bây giờ con nên làm thế nào? Thả bồ câu Từ Trừng Chi sao?" Mẹ Lộ muốn giơ tay chọc vào trán con gái.

Lộ Nam lại tới gần bà ấy, cầm ngón tay bà, đổi thành hai tay bao lấy tay mẹ.

Lộ Nam đứng cách mẹ khoảng nửa mét, lúc này, cô còn cao hơn mẹ 1-2cm: "Mẹ, nhưng mẹ bây giờ đang ở thành phố Hải Lâm."

Mẹ Lộ tức giận: "Đó là bị con lừa tới!"

Lộ Nam nghiêm túc lắc đầu: "Con về nhà một chuyến, mang chứng nhận bất động sản và chìa khóa xe, là vì chứng minh với mẹ, con có năng lực kiếm tiền, con có năng lực độc lập, nhưng mẹ coi như không thấy; sau đó bất kể con gọi điện thoại khuyên bảo thế nào, nói thành phố Hải Lâm có thương cơ, mẹ vẫn không chịu tin. Con chỉ có thể ra hạ sách này, như vậy hiện tại, mẹ tự mình tới, nhìn thấy giáo viên Trương và anh Từ, cũng nhìn thấy bản thỏa thuận hợp tác, mẹ sẵn sàng nhìn thẳng vào đề nghị của con chưa? Đơn đặt hàng này thao tác rất dễ, không khác gì nhặt tiền. Nếu mẹ do dự lùi bước, anh Từ bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được đối tượng hợp tác khác, nhưng mẹ... chưa chắc lại có cơ hội tốt như vậy."

[Bởi vì, sống lại một lần, dù kiên cường, mạnh mẽ, ta vẫn thấy mệt. Ta bây giờ làm tất thảy dựa vào vài phần mong manh hi vọng và yêu thương mà kiên trì.]

Con gái thái độ chăm chú, nghiêm túc, còn hơi xen lẫn vẻ căng thẳng và đau thương mơ hồ.

Mẹ Lộ nhìn cô, cứng họng.

Lộ Nam hít mũi, nghẹn ngào: "Con không lừa mẹ, con chỉ cảm thấy cơ hội này quá hiếm có, nếu không thử xem, mẹ sẽ hối hận, mẹ à."

Mẹ Lộ phát hiện, con gái đã trưởng thành thật sự rồi, không đơn giản chỉ là trổ mã lớn lên, mà là nói năng làm việc đều có chính kiến, hơn nữa có tình có lý, làm người khác không thể phản bác.

Kỳ thực lần trước con gái về nhà, bà ấy đã phát hiện nó thay đổi, nhưng khi đó bà ấy hết sức cố chấp, cảm thấy đó là con gái "phất nhanh", lời nói hành động liền trở nên ngang ngược.

Hôm nay bản thỏa thuận này, lời nói của Từ Trừng Chi đều khiến mẹ Lộ triệt để hiểu ra.

Không phải con gái viển vông, mà con gái 23 tuổi quả thật có bản lĩnh này.

Mẹ Lộ nên vì con mà cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì cả đại gia đình, bao gồm tất cả bạn bè người quen, không có con nhà ai vừa tốt nghiệp ĐH liền có thể làm ra thành tích thế này - hễ có, lại có vị phụ huynh nào có thể nhịn không khoe khoang chứ?

Nhưng bà ấy còn cảm thấy sợ hãi trước tiên.

Bởi vì, bà ấy phát hiện không biết từ lúc nào, bản thân hoàn toàn không hiểu con gái.

Sau nỗi sợ, là vui mừng kèm khó chịu.

Vui mừng vì, trong những năm bà ấy ngơ ngẩn, con gái đã trưởng thành.

Khó chịu là, đằng sau đứa con gái trưởng thành nhanh chóng, tất nhiên là một đôi cha mẹ thất bại.

Lộ Nam phát hiện tâm tình mẹ dao động, liền nỗ lực cố gắng: "Con nghe dì cả nói, muốn giới thiệu việc cho mẹ. Nhưng mẹ thật sự cam tâm đi làm dọn nhà, bảo mẫu, người bán hàng trong siêu thị ư?"

Mẹ Lộ làm sao có thể cam lòng. Dù sao 20 năm trước, bà ấy đều được người khác gọi một câu "bà chủ", bà ấy cũng có tự tôn, có sĩ diện chứ.

Nhưng bây giờ bà ấy chỉ có bằng cấp 2, hơn 40 tuổi, trường kỳ không có kinh nghiệm làm việc, trừ những cái đó, không thể tìm được công việc khác.

"Mẹ, kỳ thực, mẹ có thể." Lộ Nam vẫn giữ nguyên động tác ấy, chính là nắm chặt lấy tay mẹ, truyền lại ấm áp và sức mạnh từ cơ thể.

"Hồi nhỏ, con học dương cầm, về nhà không muốn luyện, mẹ luyện cùng con, còn học được rất nhiều bài nhạc."

"Lúc học múa, mỗi ngày con phải vặn hông, con nói đau quá không muốn học, mẹ làm cùng con, sau đó còn có thể dễ dàng dạng chân."

"Mẹ nói mẹ chỉ có bằng cấp 2, nhưng khi công ty bắt đầu làm mảng ngoại thương, mẹ liền đăng ký học thêm tiếng Anh, biết đối thoại đơn giản."

"Còn có, làm việc bằng máy tính. Từ lúc đầu mổ cò từng chữ tới có thể thành thạo sử dụng cách đánh năm nét, sau đó còn thành thạo exel và erp."

"Mẹ, mẹ xem, 30 tuổi mẹ vẫn học tập, 40 tuổi mẹ vẫn học tập, kỳ thực mẹ đều đang học tập kỹ năng mới. Có thể sinh ra những đứa bé thông minh như con và Lộ Dương, mẹ đương nhiên vô cùng ưu tú."

"Như vậy, vì sao không thử xem?"

"Mẹ, con biết mấy năm nay mẹ rất khó chịu. Nhưng, chúng ta hãy bước ra ngoài nhé? Chuyện quá khứ, đều đã xảy ra mà không thể thay đổi, bây giờ, con lớn rồi, con muốn giúp mẹ. Trước kia mẹ là bà chủ gia đình bao người hâm mộ, tương lai làm sao không thể trở thành một nữ doanh nhân người người kính nể chứ?"

"Mẹ, thay đổi, sẽ không kém hơn cuộc sống hiện tại."

"Con thường xuyên hồi tưởng."

"Người mẹ thường xuyên đánh đàn, nhảy múa với con đi đâu mất rồi?"

Lộ Nam chớp mắt, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống: "Sau rồi con mới nghĩ ra, kỳ thực người mẹ đó vẫn ở đó, chỉ là cuộc sống quá nhiều đau khổ, bà ấy đã giấu mình đi mà thôi."

Mẹ Lộ đứng ngây ra như phỗng.

Ngơ ngác nhìn con gái.

Trước kia, con gái từng khóc - khi bà và chồng cũ cãi nhau ỏm tỏi long trời lở đất, khi bà ấy vì lửa giận vô danh mà giận lây con cái, khi đó, bà ấy tự nhủ: đúng vậy, con cái gia đình ly dị không phải dạng này sao, không khóc chẳng lẽ lại cười?

Chỉ là về sau, con gái không khóc nữa, chỉ cần về nhà liền mệt mỏi, ngoại trừ ăn cơm không ra khỏi phòng. Đến khi đi học ĐH càng quá đáng, quanh năm suốt tháng đều nói đang làm thêm, chỉ về nhà vài ngày mà thôi. Hai mẹ con càng ngày càng xa, bà ấy chỉ có thể mỗi tuần một lần gọi điện thoại, để... để làm gì? Để gây sức ép lên con gái, khống chế nó, tổn thương nó!

Tới tận đây, lý trí của mẹ Lộ trở lại một chút.

Thực ra, ly dị không trầm trọng tới mức trời sụp, bà ấy không chịu nổi đó là - mất thể diện.

Bà ấy biết, hôn nhân thất bại không chứng tỏ rằng làm người cũng thất bại, nhưng vì lão chồng có tiểu tam hơn nữa còn di dời tài sản tấn công quá nặng nề vào bà ấy.

Bà ấy, lâm vào ngõ cụt rất nhiều năm.

Vẫn tự hỏi, vì sao quan hệ vợ chồng lại tới bước đường này.

Vẫn tự hỏi, chồng cũ làm sao có thể hết lần này tới lần khác lừa dối được mình.

Vẫn tự hỏi, sau khi ly dị, chồng cũ, tiểu tam và họ hàng bạn bè ngấm ngầm tán gẫu đều sẽ cười cợt mình là con ngu.

Chính vì thế, bà lâm vào ngõ cụt không ra nổi.

Nhìn TV thấy đằng trai ngoại tình, bà ấy liền đồng cảm.

Nhìn show truyền hình có chương trình tình cảm vợ chồng, thậm chí là tình thân đều lập tức đổi kênh.

Càng khỏi bàn tới nếu bạn bè người thân vô tình nhắc tới chồng cũ, lần nào bà ấy cũng muốn lạnh mặt nhưng chỉ có thể nhịn xuống, bởi vì bà ấy sĩ diện - điều này cũng khó mà tránh, vợ chồng bao năm, luôn trùng hợp người quen trong vòng xã giao.

Hai chữ "sĩ diện", thật sự đáng sợ.

Bà ấy vẫn đang dùng sai lầm của kẻ khác mà trừng phạt chính bản thân mình, hơn nữa vô tình đem tổn thương đặt lên trên người con cái.

Nhìn con gái khóc lóc mắt mũi đỏ bừng, thậm chí thở hổn hển, mẹ Lộ cũng đỏ mắt.

Bà ấy hơi cứng đờ muốn vươn tay lau nước mắt cho con, lại bị con gái giành trước một bước ôm lấy.

Là con gái ôm lấy bà ấy.

Lộ Nam khẽ nói bên tai mẹ: "Mẹ, chúng ta thử một lần đi, nhé?"

"...Được." Mẹ Lộ đồng ý, giọng nói khô khốc, nhưng quả thật là đồng ý.

[Xem ra kỹ năng kiên trì không chớp mắt một lát liền có thể rơi lệ của ta còn chưa hoang phế.] Đặt cằm lên vai mẹ, Lộ Nam nhẹ nhàng thở phào một hơi: [Đa phần tình huống mẹ đều thích mềm không thích cứng, hôm nay đã hoàn thành tiến công. Đương nhiên sau này nếu có trường hợp đặc biệt, ta vẫn phải "cứng rắn", không thể buông lỏng cảnh giác.]

Một lát sau, hai mẹ con đều bình tĩnh lại.

Lộ Nam nói: "Tối nay con ngủ ở đây đi, vừa vặn nói chuyện nguồn cung cấp cho mẹ biết."

Mẹ Lộ tức giận: "Đã 10h rồi, để con về ký túc xá, có phải mẹ còn phải tiễn không?" Ngụ ý là: con đương nhiên qua đêm ở đây.

[Còn đang tình cảm, sao không thể nói năng tử tế chứ?]

Lộ Nam hơi bất đắc dĩ, tiếp theo lại cảm thấy, nếu bây giờ mẹ cô mà hòa nhã thân thiết nói chuyện, bản thân mới cần hoài nghi đối phương liệu có bị ai xuyên vào không.

Lời tác giả:

Sẽ viết lúc chi tiết lúc lược qua, cho nên yên tâm, hợp đồng sẽ không viết quá tỉ mỉ, miễn cho hiềm nghi bôi chữ.

Khác: về mặt giảng giải sự nghiệp không thấy buồn tẻ à?

Được rồi tôi hỏi một chút.

Tôi rất ngoan cố, tiếp tục viết theo dàn bài.

***

Nữ ngỗng trước kia quá cứng rắn.

Đời trước mẹ và cô ấy đụng phải nhau liền...

Quả thực là sao chổi đụng trái đất, núi lửa bùng nổ... 
Bình Luận (0)
Comment