Các bạn đang đọc truyện Sống Lại Không Làm Phế Vật – Chương 6 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sống Lại Không Làm Phế Vật – Đông Phương Mạc Ly mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Mạ Lộ cảm thấy cổ họng đau nhức kịch liệt không thể nào thốt nên lời, hắn ta trợn tròn mắt, hơi thở gấp gáp nhìn Trần Lam Sinh.
“Bản tôn hỏi ngươi vừa nói ai phế vật?”
Sự phẫn nộ này thật sự khiến đám người bọn họ phải khiếp sợ, ai nấy cũng không dám hó hé nửa lời, chỉ dám cúi gằm mặt.
Quả thật chọc trúng người không nên chọc rồi, hiện tại tôn thượng nổi giận như vậy, bọn họ làm sao dám nói gì đây? Chỉ có thể im lặng cho không khí bức bách này qua đi.
Song vẫn không thể né tránh được ánh mắt tràn ngập nghi vấn của Trần Lam Sinh.
“Tôn thượng nếu người còn dùng sức hắn ta sẽ chết mất!”
“Phải đó tôn thượng, xin người đừng nóng giận!”
Trần Lam Sinh thả lỏng khớp tay, rất nhanh đã thu lại roi tiên.
Mạ Lộ từ trên cao rơi xuống, phút chốc mặt mày đã tái xanh. Hắn ta run run muốn chống người dậy, nhưng rồi vì vô lực mà ngã xuống một cái chổng veo.
Ngước mắt lên vừa hay bắt gặp ánh mắt hung tợn của Trần Lam Sinh, khuôn mặt từ đỏ dần chuyển sang xanh.
Hắn ta lập tức nhích người về sau, hoảng sợ đến độ quên mất chân vẫn còn đi được.
“Mạ Lộ, ngươi ở Huyền Môn bao lâu rồi?” Trần Lam Sinh trầm mặc hỏi Mạ Lộ, ánh mắt hờ hững không rõ tâm tư.
Nhưng Mạ Lộ biết chắc lần này tôn thượng sẽ trách tội mình, không phải ai ở Huyền Môn cũng rõ, tính khí tôn thượng băng lãnh bao nhiêu.
Nói trắng ra là một hầm băng lạnh lẽo bất kỳ ai một khi cuốn vào cũng sẽ bị hầm băng ấy làm cho đóng băng, không thể cử động cũng không thể vùng vẫy, càng không thể giải thích rõ ràng…
Hơn nữa… hắn ta vốn đã sai, cho dù có bịa đặt cũng không ngụy tạo được lý do nào.
“Tôn thượng tha tội, Mạ Lộ sai rồi!”
Trần Lam Sinh nghe vậy nắm tay lần nữa bấu chặt, hắn lập tức thi triển Nhiếp Hoài, trước mắt thình lình xuất hiện quầng sáng bao bọc Mạ Lộ lại, hắn ta không ngừng giãy dụa, Nhuyễn Thuyết ngày càng siết chặt hơn, chốc lát đã rút hết linh lực, trả lại một khối thân thể trống trải.
“Từ nay về sau ngươi không còn là người của Huyền Môn!” Trần Lam Sinh lạnh lùng thốt, nắm tay xoay một cái đã đem Nhuyễn Thuyết thu về.
Xung quanh không ngừng nhói lên bàn tán, Thẩm Châu thấy vậy bước lên chất vấn.
“Tôn thượng, người không thể tuyệt tình như thế được, Mạ Lộ ra sức vì Huyền Môn nhiều như vậy, bây giờ người lại vì một tên lai lịch không rõ mà phế bỏ tu vi của hắn sao?”
Người tu đạo để kết đan tốn không ít thời gian luyện tập, ấy vậy lại bị phế bỏ trong một giờ.
“Không cần để tâm đến ta!” Mạ Lộ suy yếu đứng dậy, cho dù toàn thể những người ở đây có ra sức nói giúp cho hắn thì cũng đã muộn rồi.
Nội đan đã không còn, hiện tại phế vật ngược lại là hắn ta!
Mạ Lộ thật sự bội phục sự lãnh khốc của Trần Lam Sinh.
“Cáo từ!” Hắn ta nói xong thì xoay người bỏ đi, món nợ hôm nay hắn sẽ luôn ghi nhớ, sau này gặp lại nhất định không để Huyền Môn này yên ổn.
…
“Tôn thượng…”
“Câm miệng!” Trần Lam Sinh tức giận quát lớn, hắn xoay người phất áo bỏ đi.
Những người ở lại ai nấy cũng hoảng sợ, chẳng mấy chốc đã bàn tán không ngừng.
Tôn thượng vì Quân Mạc Ly phế đan của Mạ Lộ, trục xuất khỏi Huyền Môn!
Trên dưới thật sự kinh hãi, ai ai cũng né tránh vị sư huynh phế vật kia!
…
“Mạc Ly!” Trần Lam Sinh mở cửa bước vào trong, lúc này căn phòng đã tối đen.
Đông Phương Mạc Ly đã ngủ rất say, hoàn toàn không phát giác đến sự xuất hiện của Trần Lam Sinh.
Nhìn y ngủ ngon như vậy không khỏi khiến hắn mỉm cười. Chờ đợi lâu như vậy chỉ mong bảo vệ được y không nhập ma lần nữa.
“Ta không ngủ cũng không sao!” Dù gì hắn cũng là tiên nhân, ngủ hay thức đều không hề ảnh hưởng đến tu vi của hắn.
“Vậy sư tôn muốn thức cả đêm sao?”
Trầm Lam Sinh không đáp, hắn vòng sang bàn trà ngồi xuống, thuận thế rót một tách trà.
“Đừng ồn nữa mau ngủ đi!”
Nghe vậy Đông Phương Mạc Ly không tiếp tục quấy rầy, y nằm xuống kéo chăn lên cao tiếp tục đi vào mộng đẹp.