Các bạn đang đọc truyện Sống Lại Không Làm Phế Vật – Chương 8 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sống Lại Không Làm Phế Vật – Đông Phương Mạc Ly mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 8: Khuyên bảo
Đông Phương Mạc Ly ở Huyền Môn không lâu, những lễ nghi ở đây y chẳng buồn nhìn tới. Suốt ngày ở trong phòng lười biếng chẳng màng thế sự, cũng bởi vì thân xác phế vật này, bất cứ là việc gì đều chẳng giúp ý ích được, thành ra luôn là tiêu điểm để nhân sĩ Huyền Môn bàn tán.
Y thật sự chán nản với việc tập luyện trong vô vọng.
Những lúc vận công thân thể vô cùng yếu ớt, lúc đó y chỉ muốn nhắm mắt lại cho bản thân một giấc thật tốt lành!
Nói y không cầu tiến cũng được, không có tiền đồ cũng chẳng sao. Y thật sự hết cách rồi, Đông Phương Mạc Ly chỉ muốn sống một cuộc sống không quản thế sự mà thôi, có như vậy mới có nhàn hạ sống sót.
Cốc cốc.
Bỗng dưng bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa, Đông Phương Mạc Ly đang ngủ một giấc thật ngon lành thì bị ai đó làm cho tỉnh giấc. Y ngáp một cái nhíu mày đi tới.
“Sư huynh, tôn thượng có căn dặn muội đến cùng huynh luyện kiếm!”
Nghe giọng nói trong trẻo của nữ nhân này Đông Phương Mạc Ly chỉ nhoẻn miệng cười khinh. Với thân thể như thế này nói y luyện là luyện như thế nào đây?
“Sư huynh?” Hà Tâm Như bồn chồn nhìn cánh cửa khóa kín, sư huynh là không muốn mở cửa sao?
Nàng cắn răng chôn chân tại chỗ, tôn thượng coi trọng nên mới giao nhiệm vụ này cho nàng, hiện tại Hà Tâm Như không thể trở về tay không được. Vì thế nàng tiếp tục khuyên nhủ.
“Tôn thượng nói sư huynh và muội luyện tập để chuẩn bị cho đại hội tiên kiếm, nếu như sư huynh không muốn cùng muội, chốc nữa tôn thượng trở về sẽ phạt cả hai!”
Nghe thế nét mặt Đông Phương Mạc Ly bỗng tê cứng!
Nữ nhân này được lắm, lại còn uy hiếp y nữa, nếu không phải y thật sự sợ Trần Lam Sinh đánh mình hồn phi phách tán thì y đã đuổi nàng ta đi rồi!
“Được rồi, ta ra liền đây!” Nói đoạn lập tức mở cửa.
Trong chốc lát khuôn mặt Đông Phương Mạc Ly đã hiện rõ mồn một. Hà Tâm Như không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy vị sư huynh phế vật này, nếu không nhìn khí chất chỉ nhìn dung mạo thì y vô cùng đẹp đẽ.
Khuôn mặt tuấn tú, hai hàng lông mày khẽ chau lại, trong vô cùng lạnh lùng.
“Bây giờ đi sao?” Đông Phương Mạc Ly lớn giọng lên tiếng phá nát bầu không khí kỳ dị này.
Lúc này Hà Tâm Như mới kịp thu lại vẻ mặt si mê của mình, nàng đỏ mặt ho nhẹ, sau đó nghiêm chỉnh nói.
“Phía sau Huyền Môn có một rừng trúc, chúng ta đến đó đi!”
Nghe vậy Đông Phương Mạc Ly đành gật đầu cho có lệ, y chắp tay ra sau nhanh chóng tiến bước.
…
Thoáng chốc đã đến nơi, Hà Tâm Như mỉm cười lấy kiếm của mình ra, nàng ta vui vẻ nói.
“Chúng ta ngự kiếm nhé!”
Lúc này sắc mặt Đông Phương Mạc Ly ngày một đen.
Kiếm? Y có kiếm sao?
“Muội…” Nhận thấy bản thân hình như chọc giận sư huynh rồi, nàng lúc này mới hoảng loạn nhìn y.
“Muội luyện đi, ta vẫn còn buồn ngủ!” Đông Phương Mạc Ly nói xong thì đi đến gốc cây hoa đào nằm xuống, nhắm mắt lại không quan tâm nàng ta.
Thấy sư huynh không muốn cùng mình tập luyện, Hà Tâm Như cúi đầu nhìn kiếm trong tay.
Nàng thật sự khó hiểu, chẳng lẽ Quân Mạc Ly không dùng được kiếm sao?
…
Đông Phương Mạc Ly trong lòng tràn ngập lửa giận, y co tay lại thành nắm đấm ánh mắt như muốn giết người ngay tức khắc.
Thầm nghĩ thật sự chán ghét thế gian này!
Lúc bấy giờ bỗng dưng không muốn sống lại, nhẽ ra y nên an ổn chết thì tốt rồi, trở thành một phế vật thật sự khiến lòng trĩu nặng.
…
Trần Lam Sinh đang nhàn nhã dùng trà cùng Tích Nghiêm, từ đầu đến cuối không ai bắt chuyện trước.
Thật không hiểu nổi, làm thượng tiên có gì không tốt, việc gì cứ phải lưu luyến chốn này.
Tích Nghiêm lúc nào cũng khuyên ngăn, nhưng hầm băng này thật sự giá lạnh, cho dù khuyên hết ý, nói hết lời cũng không muốn theo hắn trở về Cửu Trùng Thiên!
“Chết cũng chẳng tìm ngươi!”
Tích Nghiêm rất muốn thổ huyết, hắn hết lòng khuyên ngăn nhưng cái tên đầu gỗ này sao lại bao đồng như thế. Thiên giới vốn ghét cay, ghét đắng bọn người ma tộc, ấy vậy Trần Lam Sinh lại muốn cảm hóa Đông Phương Mạc Ly…
Lỡ như một ngày nào đó tâm ma kẻ kia quá nặng, người chết đầu tiên cũng có thể là Trần Lam Sinh!