Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 101.1 - Chương 101.102

CHƯƠNG 101: MUA CHO EM ĐÓ


Sau khi cố vấn lớp nghiên cứu họp xong thì mọi người liền tự đi tìm giảng viên hướng dẫn của mình.

Ngày nhập học đầu tiên sẽ không sắp xếp lớp học, khi Tô Đào từ văn phòng của giảng viên hướng dẫn đi ra đã 4h hơn rồi, nên cô liền về nhà sắp xếp một số đồ trước, sau đó trực tiếp đến phòng làm việc.

Buổi chiều khi nghe xong bài hát chủ đề của phim, thấy không có vấn đề gì nên cô đã gửi tin cho đạo diễn.

Nhưng đạo diễn vẫn muốn cô chỉ đạo người đó một chút, khiến Tô Đào có chút không hiểu được, cái quan trọng nhất của phim hình như là cốt truyện cơ mà, bài hát chủ đề cũng đâu có đặc biệt quan trọng lắm đâu!

Mặc dù Lâm Cảnh không phải ca sĩ chuyên nghiệp nhưng anh giải thích bài hát này rất tốt, từ góc độ chuyên môn mà nói thì âm điệu của anh rất chuẩn, âm sắc dễ nghe hơn nữa cũng có sự nhận biết các cấp độ, không hề thua kém ca sĩ chuyên nghiệp mà.

Tất cả đều không có chỗ nào cần cô hướng dẫn.

Nhưng cô vẫn phải làm tốt công việc hậu kỳ của mình, hỏi đạo diễn chỗ nào cần hướng dẫn, ai ngờ đạo diễn đổi hết cho giám đốc âm nhạc yêu cầu thế nhưng không nói rõ là chỗ nào, như vậy còn khiến cô hoang mang hơn.

Cuối cùng ông ấy nói để Lâm Cảnh trực tiếp liên lạc với cô.

Đạo diễn vừa mới cúp điện thoại xong thì Lâm Cảnh lập tức gọi đến, nói là muốn cho cô nghe bài hát chủ đề đã được chỉnh sửa, thực tế thì anh có một vài chỗ hơi bị lạc tông.

Đoàn làm phim sắp tổ chức buổi họp báo, lúc đó anh cần phải biểu diễn bài hát này.

Để chứng minh bản thân thật sự bị lạc tông nên Lâm Cảnh đã gửi qua cho cô một đoạn nhạc.

Tô Đào nghe xong liền cảm thán một câu, đúng là không thể trêu chọc nhạc sĩ nha, có một câu mười một chữ thì tám chữ trong đó bị lạc giọng mất tiêu.

Quả thật là làm khó anh ấy rồi.

Cũng làm khó nhà sản xuất âm nhạc luôn.

Phòng làm việc của Tô Đào bình thường làm việc đến 9h05 phút tối, lúc Lâm Cảnh đến chỉ có mỗi Tô Đào trong phòng làm việc.

Phòng làm việc không khóa cửa, lúc bình thường Tô Đào sáng tác và thu âm bài hát ở tầng 2. Lúc anh vừa vào Tô Đào liền thấy anh mang theo mấy cái túi, kèm theo cả mùi thơm của đồ ăn ngon.

Cô ngửi thấy mùi của tôm hùm đất, thịt xiên nướng, còn có mùi gì đó chua chua cay cay, hình như còn có cả cái khác nữa nhưng cô không ngửi ra được.

Buổi trưa sau khi ăn xong mỳ gói và đồ ăn vặt, cô chưa có ăn thêm cái gì khác nên hiện tại có chút đói bụng.

"Anh không biết em thích ăn gì nên mỗi thứ mua một chút"

Lâm Cảnh ăn mặc có chút trang trọng có lẽ là sau khi tham gia hoạt động gì đó liền lập tức đến đây.

Một thân tây trang màu đen, chiếc cài áo hình lá màu vàng trước ngực giống hệt như một quý công tử, nam thần hệ cao lãnh cấm dục nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.

Đối diện phòng thu âm là phòng làm việc của Tô Đào, Lâm Cảnh đặt đồ ăn lên bàn, mở ra từng cái một, mùi hương thức ăn càng nồng đậm hơn.

Trừ những thứ cô ngửi thấy thì còn có tiểu long bao, súp bí đỏ, một chút đồ ăn nóng và mấy món tráng miệng ngọt.

"Em nói là mời anh đi ăn tối nhưng lại để anh mất tiền, nhưng mà chỗ này cũng nhiều quá đi"

Còn là những món cô thích chứ.

"Mua cho em mà, không cần phải ngại", Lâm Cảnh cười cười nhìn cô một cái, sau đó nhìn qua chỗ đồ ăn, "Anh sợ em ăn không no nên cố ý mua nhiều một chút đó"

".. Đủ mà", anh ấy nghĩ cô có thể ăn nhiều cỡ nào chứ.

Nghĩ lại lần trước cô cùng anh ăn cơm nhưng cô đâu có ăn nhiều lắm đâu.

Tất cả mọi người đều ăn như vậy mà!

Lâm Cảnh lấy một cái tiểu long bao đưa cho cô, lúc Tô Đào đưa tay nhận lấy thì vô tình chạm vào đầu ngón tay của anh, đột nhiên, nhịp tim đập có chút nhanh.

"Anh.. anh cũng ăn đi"

Tô Đào nói xong thì cúi đầu cắn một miếng nhỏ, từ lúc Lâm Cảnh tiến vào thì cô vẫn luôn có chút bối rối, cảnh tượng hôm đó cô hôn lên mặt của anh cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Làm cô vẫn luôn không dám nhìn Lâm Cảnh, bất cứ lúc nào đối mặt cô đều giả vờ như vô tình cúi đầu hoặc quay đi chỗ khác.

Cô cố gắng hết sức để mặt mình trông tự nhiên nhất có thể nhưng người cô 'sàm sỡ' lại đang ngồi trước mặt mỉm cười với cô, cô chỉ biết cúi đầu ăn chứ không biết phải nói chuyện gì hết, ngón tay vô thức kéo kéo mép áo.

"Nhu Nhu, em đang xấu hổ sao?"

Lâm Cảnh phát hiện ra lúc tiểu cô nương ngại ngùng thường hay nắm lấy thứ gì đó.


CHƯƠNG 102: KHÔNG CÓ MÀ


Tô Đào vừa mới ăn hết một cái tiểu long bao, uống một ngụm nước, nghe được anh nói câu này đột nhiên không kìm được mà sặc một cái.

"Khụ khụ.. Khụ khụ.."

Gương mặt cô đỏ bừng không biết là bị sặc hay do ngại ngùng nữa.

"Em không có!"

Cho dù có thì cũng không được thừa nhận.

"Không có mà!"

Lâm Cảnh còn chưa nói gì mà Tô Đào đã phủ nhận hai lần.

"Ừm, em không ngại", Lâm Cảnh cong môi gật đầu, giống như thật sự tin lời cô nói.

"Khụ khụ.. khụ..", đôi mắt của Tô Đào có chút ướt át, đuôi mắt còn hơi đỏ.

Lâm Cảnh chuyển từ ngồi đối diện sang bên cạnh cô nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, còn lấy tờ khăn giấy bên cạnh để lau vệt nước đọng trên khóe miệng của cô.

"Em thật sự không có mà"

Cuối cùng cũng hết sặc rồi.

Tô Đào vội nắm lấy tay anh, rồi phủ nhận lần thứ ba.

"Ừm, anh tin em, có muốn ăn thêm nữa không"

Lâm Cảnh để cô nắm lấy tay mình, cầm lấy một cái tiểu long bao đưa lên môi cô, mùi hương của tiểu long bao cứ không ngừng xộc vào mũi cô, Tô Đào lập tức quên luôn mình đang phải chứng minh trong sạch, cô khẽ mở miệng cắn một miếng.

Lại cắn thêm một miếng, nhai vài lần rồi nuốt xuống để lại hương thơm trên môi.

Trong tay Lâm Cảnh vẫn cầm phần còn lại của chiếc bánh, lại tiếp tục đưa đến miệng cô, cúi đầu nhìn cô một cách sủng nịch.

Lúc tiểu long bao được đưa đến môi cô, Tô Đào mới nhận ra mình đang làm gì, vội vàng rụt tay lại.

Tay của anh vẫn còn ở trong tay cô, lúc cô vừa rụt lại thì người anh cũng chuyển động theo, thân trên hơi cong xuống, gần đến mức Tô Đào có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh.

Gần quá.

"Em.. em tự ăn được"

Lâm Cảnh không động đậy, chỉ nhìn chăm chú cô với ánh mắt nóng rực, lúc Tô Đào cầm lấy tiểu long bao trong tay anh thì Lâm Cảnh mới ngồi thẳng dậy.

Hiện tại đầu cô đang cảm thấy ong ong.

"Uống chút canh đi"

Sau đó lấy một cái bát giấy dùng một lần múc cho cô bát canh.

Tiếp đó, Lâm Cảnh lấy ra một xiên thịt nướng, một lát lại lấy tiểu long bao đưa cô, Tô Đào nhận lấy hết rồi nhét vào bụng, đưa cái gì thì ăn cái đó, đúng là ngoan quá đi.

Lâm Cảnh cảm thấy mình đạt được thành tựu đặc biệt gì đó.

Đợi tiểu cô nương ăn xong thì Lâm Cảnh mới tự mình ăn một chút, nhìn cô ăn xong anh cũng không còn thấy đói bụng nữa, chỉ ăn mấy cái tiểu long bao, uống một bát canh rồi thôi.

Ăn uống no say, Tô Đào mới nhớ đến chính sự cần làm.

Trong phòng thu âm, Lâm Cảnh cởi bỏ áo vest bên ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng màu, kiểu dáng ôm sát vào eo và bụng, dáng người cao thẳng, vai rộng hông hẹp, hai chân vừa thẳng vừa thon.

Anh đứng tựa vào đàn piano ở phía sau, giống hệt như một bức ảnh sinh động.

Thật khó để liên tưởng một người đẹp như vậy lại có chứng cuồng âm nhạc.

"Anh hát thử hai câu trước đi, thôi một câu là được rồi"

Tô Đào vẫn còn hơi choáng váng, giọng nói cũng không được mạch lạc, những phím đàn dưới tay cô bắt đầu phát ra âm thanh theo tiếng hát của Lâm Cảnh.

"Dải ngân hà đi qua năm tháng"

"Em là ngọn đèn soi sáng cuộc đời anh"

Lâm Cảnh hát chuẩn từng chữ theo nhạc đệm. Không phải nói bị lạc tông sao?

Người lúc chiều có mười một nốt thì tám nốt không chuẩn là ai vậy, nếu không phải giọng hát giống hệt nhau thì cô đã nghi ngờ người trước mắt này có phải Lâm Cảnh hay không.

"Không phải anh nói mình không tìm được đúng giai điệu à?", cô nghe được nó chính xác lắm nhé!

Lâm Cảnh nghe xong thì dùng ánh mắt vô tội nhìn cô không hề có chút xấu hổ nào, nghiêm túc nói: "Nhạc điệu của anh không được ổn định lắm, lúc đúng lúc không mà, anh phát hiện ra hình như lúc đứng cạnh em thì không thấy sai nữa"

"Có lẽ là do gần đèn thì rạng đó"

"Sau này chắc phải hẹn nhau thường xuyên rồi"

Lâm Cảnh hơi cúi đầu, một tay đặt lên đàn piano, chống cằm, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

"Phải làm phiền cô giáo Tô chỉ giáo nhiều hơn rồi"

Tô Đào nghe xong liền choáng váng.

Bình Luận (0)
Comment