Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 20

Trác Vân sau khi biết đại ca nàng và ông chủ Tống đều bình yên vô sự, không còn lo lắng, rảnh rỗi không có chuyện gì làm bèn quan sát ba đứa nhỏ trong nhà.

A Đông và Diệp Tử là những đứa trẻ đã từng trải qua những ngày khổ cực, nay được một nơi che mưa chắn gió, thì cực kỳ quý trọng, chỉ sợ một ngày đó Trác Vân mất hứng lại bị đuổi ra ngoài, cho nên sống hết sức cận thận, mỗi ngày đều nhìn mặt Trác Vân mà nói chuyện và làm việc, sợ vô ý chọc giận nàng.

Trái lại, hai đứa nhỏ này lại không hề cung kính với Hạ Quân Bình như với Trác Vân, vì tuy Hạ Quân Bình dễ dàng đánh thắng hai đứa nhưng Hạ Quân Bình không phải người làm chủ trong nhà. Hạ Quân Bình trước mặt Trác Vân cũng không đàng hoàng nhưng hai đứa kia tuyệt không tin Trác Vân không đánh được Hạ Quân Bình.

Về phần Hạ Quân Bình, trong người còn giữ sự kiêu ngạo của con cháu nhà quyền quý, dù hoàn cảnh có khó khăn thế nào, vẫn luôn cố găng duy trì phong độ của đại thiếu gia, một ví dụ đơn giản là...... Trừ khi Trác Vân tự mình nấu cơm, nếu không Hạ đại thiếu gia không bao giờ đi phòng bếp.

Hạ đại thiếu gia kiên quyết cho rằng mình khác với bọn dân đen như A Đông và Diệp Tử, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ việc mình lưu lạc tới trình độ như bọn A Đông. lle.ư quýđôn %^ Hạ đại thiếu gia không cẩn thận như A Đông và Diệp Tử, sống rất tùy ý, thậm chí còn không gọi Trác Vân là sư phụ, cả ngày cứ ‘Phương Trác Vân’ này ‘Phương Trác Vân’ nọ, mỗi lần kêu còn cố ý nhìn bọ A Đông với vẻ đắc ý, thể hiện mình khác.

Có lúc Hạ Quân Bình còn gọi Trác Vân là ‘Vân nha đầu’, dĩ nhiên, đều là lúc không có A Đông và Diệp Tử, bởi vì mỗi lần Hạ Quân Bình vừa gọi như vậy, Trác Vân sẽ hung hăng trừng Hạ Quân Bình, khiến Hạ Quân Bình cảm thấy thật mất mặt.

Vào ối ngày thứ ba sau khi Hạ Quân Bình mang về tin tức bình an, rốt cuộc Trụ Tử và Tống Duệ Văn trở lại.

Lúc Tống Duệ Văn vào nhà, hết sức ngạc nhiên, há miệng không dám tin nhìn trong nhà mình bỗng xuất hiện mấy đứa nhỏ. Trụ Tử hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Tống Duệ Văn, thấy Trác Vân và Hạ Quân Bình thì cười không ngừng, xông về trước ôm Trác Vân một cái, rồi giang một cánh tay ra. Hạ Quân Bình thấy vậy vui vẻ xông vào ngực Trụ Tử.

“Đại ca gầy đi,” Hạ Quân Bình thân mật vỗ vỗ lưng Trụ Tử, nở nụ cười vui mừng, kích động nói, “Các người đi lâu như vậy vẫn không có tin gì, Trác Vân và ta rất lo lắng, bèn vào thành hỏi thăm tin tức. May nhờ ông chủ Tống không bán nhà, nếu không bọn ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi!” Hạ Quân Bình vừa nói vừa khom người vái Tống Duệ Văn, “Mấy ngày nay tự ý vào nhà quấy rầy, kính mong ông chủ Tống bao dung! Nhưng ông chủ Tống yên tâm, bọn ta chỉ dùng hai căn phòng bên cạnh, phòng chính không hề động chút nào, chỉ có Trác Vân ôm chăn nệm trong phòng huynh đi phơi nắng......”

Miệng lưỡi Hạ Quân Bình hết sức lanh lẹ, rõ ràng là bọn họ không đúng, qua miệng Hạ Quân Bình lại giống như bọn họ đang làm chuyện tốt. Trác Vân nâng má nhìn ông chủ Tống nghẹn lời không cách nào phát tác, buồn cười nhưng phải ráng nén đến mức sắp nội thương.

“Nhị nha nhà ta rất hiểu chuyện!” Trụ Tử nghe Hạ Quân Bình nói, đắc ý khen Trác Vân. Tống Duệ Văn bất đắc dĩ day day huyệt Thái dương, nheo mắt nhìn Trác Vân một cái, không tiếp tục truy cứu, chỉ trầm giọng hỏi, “Có gì ăn không?”

Hạ Quân Bình lập tức quay đầu nói với A Đông, “Ngươi mau đi nấu cơm đi, trong nhà còn trứng gà và cá phải không, lấy hết ra! Diệp Tử, ngươi cũng nấu nước đi! Ông chủ Tống và Trụ Tử đại ca bôn ba cả ngày chắc mệt lắm rồi, tắm nước nóng trước cho giãn gân cốt!”

A Đông và Diệp Tử lập tức nghe lời đi vào phòng bếp. Mới đi hai bước, A Đông chợt nhớ ra, chần chừ một chút, dừng bước xoay người rụt rè hỏi, “Ông chủ.... Sơn ca và Tiểu Kiều ca....... Có về không?”

Trụ Tử bỗng vỗ trán nói, “Thiếu chút nữa quên mất! Chúng ta về cùng nhau, Tiểu Sơn lo cho hai ngươi, vừa vào thành đã đi miếu Thành Hoàng tìm hai ngươi rồi. Nếu không tìm được, chắc sẽ tới đây thôi.”

A Đông và Diệp Tử lập tức thở phào nhẹ nhõm, hớn hở nói cám ơn với Trụ Tử và Tống Duệ Văn, vui vẻ đi phòng bếp nấu cơm.

Quả nhiên, cơm chưa nấu xong thì Tiểu Sơn và Tiểu Kiều đã tìm tới. Hai đứa nhỏ này bôn ba bên ngoài gần ba tháng, có vẻ chững chạc hơn trước rất nhiều, xem ra còn thành thục hơn cả Trụ Tử. Trác Vân thấy vậy, nghĩ, lần sau nhất định phải dẫn Hạ Quân Bình đi ra ngoài một chuyến để tránh tiểu quỷ này cứ mãi ngây thơ như con nít.

Mọi người vui vẻ ăn cơm chung. Trong lúc ăn, Trụ Tử hớn hở kể lại đủ chuyện bọn họ đã trải qua trong chuyến đi, khiến mấy đứa nhỏ ở nhà hết sức ngạc nhiên và hâm mộ. Tống Duệ Văn vẫn trầm mặt không nói lời nào, thỉnh thoảng lườm Trụ Tử một cái, vẻ bất đắc dĩ.

Mấy người đi mấy ngày đường không nghỉ, mệt ngất ngư, ăn cơm xong, đều chuẩn bị đi ngủ. Nệm chăn trong nhà Tống Duệ Văn không đủ, chỉ có ba gian phòng, Trác Vân là tiểu cô nương tự nhiên phải độc chiếm một gian, Tống Duệ Văn lại thích sạch sẽ, tất nhiên cũng sẽ không cho phép người khác ngủ chung, còn sáu người lại không thể chen chúc trên một cái giường, không nói những người khác, Hạ Quân Bình chắc chắn sẽ nhảy dựng lên phản đối.

Sau lại Tống Duệ Văn lên tiếng, bảo Tiểu Sơn dẫn cả bọn bốn người đi nhà trọ bên cạnh ngủ đỡ, Hạ Quân Bình và Trụ Tử ngủ một phòng. Hạ đại thiếu gia mặc dù có hơi không hài lòng, nhưng dù sau cũng tốt hơn phải chen chúc với bốn đứa kia nhiều.

Sáng tinh mơ hôm sau, Tiểu Sơn đã dẫn ba đứa nhỏ tới. A Đông và Diệp Tử tiếp tục vào phòng bếp làm việc, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều thì giúp đỡ quét dọn sân. d;đ lê!@ quý/< đôn Lúc Trác Vân dậy, thấy bọn nhỏ bận trước bận sau, đột nhiên cảm thấy mình và Hạ Quân Bình đều thật giống bọn nhà giàu mới nổi, rất biết bắt nạt người khác.

Lúc nàng đang tự sám hối thì Hạ Quân Bình híp mắt như mộng du mở cửa lảo đảo đi vào, đến bên cạnh Trác Vân ngồi xuống, nói thì thào, “Không được, nếu cứ tiếp tục thế này, tiểu gia không sống nổi nữa! Phương Trác Vân, ngươi nói xem, tại sao trước kia Trụ Tử đại ca ngủ rất ngoan, sao đột nhiên lại trở nên xấu như vậy, hại ta mất ngủ cả đêm. Tối nay ta quyết định sẽ không ngủ cùng Trụ Tử đại ca nữa, thà ngủ dưới đất còn hơn!”

Trác Vân liếc Hạ Quân Bình một cái, nói “Đại thiếu gia thật hay bắt bẻ! Nhìn người ta kìa.....” Nàng hất mặt về phía bọn nhỏ đang bận rộn trong sân, lại nhìn Hạ Quân Bình với vẻ mặt khinh thường, “Ngài cứ lảm nhảm như vậy, không sợ ta đuổi ra ngoài à? Bọn nhỏ rất siêng năng! Lo mà học theo đi!”

Hạ Quân Bình liếc bốn đứa nhỏ trong sân một cái, nói mà không đỏ mặt “Thông minh như ta sao có thể phí sức làm những việc đó! Ngươi không phải cũng không thích làm những việc vụn vặt đó hay sao? Hai chúng ta đều là những người làm việc lớn! Đúng rồi, ông chủ Tống và Trụ Tử đại ca đã liên hệ với quân Yến, ta cảm thấy chúng ta có thể làm lớn một trận.....”

Hạ Quân Bình bàn với Trác Vân việc buôn bán dược liệu vào lần tới, ví dụ như những dược liệu bán chạy, đường đi an toàn, làm sao mới không khiến kẻ xấu chú ý..... Mấy ngày nay, Hạ Quân Bình ra ngoài thăm dò tin tức lại học được không ít thứ, khiến Trác Vân không thể không nhìn Hạ Quân Bình bằng con mắt khác.

Hạ Quân Bình nói khô cả họng, ngẩng đầu lên mới phát hiện ông chủ Tống đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, vẻ mặt rất phức tạp. Ông chủ Tống tất nhiên khác Phương Trác Vân, là một người lớn, hơn nữa còn là một người lớn có bản lĩnh, tối thiểu là Hạ Quân Bình nghĩ như vậy, nên cười ngượng ngùng, mặt dày nói “Ông chủ Tống cảm thấy ta nói có đúng không?”

Tống Duệ Văn nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói, “Lần tới, ngươi đi với ta.”

Hạ Quân Bình nghe vậy vui mừng ra mặt. Trác Vân chống cằm, cười híp mắt nói, “Lần trước vốn định dẫn tiểu quỷ này đi, không ngờ hắn lại ngã bệnh, nếu không, có hai ta đi theo, chắc chắn cũng giúp được rất nhiều! Ông chủ Tống đừng xem thường Thạch Đầu, Thạch Đầu được ta dạy một đoạn thời gian, dù là võ công hay tài bắn cung đều không tệ, hai ba người lớn bình thường sợ rằng cũng không phải là đối thủ của Thạch Đầu!”

Tống Duệ Văn nghiêm mặt nhìn Trác Vân, hồi lâu mới bật cười nói, “Tiểu nha đầu này, nói đi nói lại cũng là muốn tự khen mình, nhắc khéo lần tới nhất định phải dẫn ngươi theo. Thật là âm mưu!”

Trác Vân tuyệt không cảm thấy mình sai, trịnh trọng nói “Ta đều là vì an toàn của mọi người. Hiện này bên ngoài rất nguy hiểm, ông chủ Tống đi ra ngoài một chuyến hẳn đã cảm thụ được. Huynh là là người có học, tay trói gà không chặt, nếu gặp phải lưu manh, chẳng phải sẽ chịu thiệt ?! Nay chúng ta mới bắt đầu làm ăn, tiền vốn ít, không có tiền thuê hộ vệ, chỉ có thể dựa vào sức mình. Đúng rồi, ta nghe Thạch Đầu nói ông chủ Tống đã liên hệ được với quân Yến, huynh nói rõ cho ta nghe thử......”

Trác Vân chuyển đề tài đến việc làm ăn, Tống Duệ Văn lập tức tỉnh táo, tỉ mỉ nói rõ những chuyện đã trải qua cho nàng nghe.

Chuyến này bọn họ kiếm được tuy không nhiều, nhưng tối thiểu Tống Duệ Văn vẫn tương đối hài lòng. Quan trọng là, bọn họ đã móc nối được với quân Yến, ngày sau việc buôn bán sẽ dễ hơn nhiều.

“Ta nghĩ năm sau đánh nhau sẽ ngày càng nhiều, dân chúng sẽ càng khổ hơn.” Tống Duệ Văn thở dài một hơi, lắc đầu nói “Chiến loạn liên tiếp nhiều năm, triều đình rung chuyển, lòng dân không yên, sợ rằng giang sơn sớm muộn gì cũng đổi chủ.....” Tống Duệ Văn vừa nói xong, chợt nhận ra mình lỡ lời, vội im miệng, nhìn Trác Vân và Hạ Quân Bình.

Hạ Quân Bình phẫn nộ siết chặt nắm tay, nghiến răng nói, “Cẩu hoàng đế kia tin tưởng gian thần, chẳng phân biệt đúng sai, sớm muộn gì Đại Chu cũng sẽ hủy trong tay hắn thôi!”

Trác Vân khẽ kéo ống tay áo Hạ Quân Bình một cái, khuyên, “Thạch Đầu, ngươi chú ý một chút, dù đây là nhà mình, nhưng những lời như vậy không thể nói lung tung. Nếu bị kẻ khác nghe thấy rồi truyền ra ngoài, thì không chỉ ngươi mà ngay cả bọn ta và ông chủ Tống cũng phải gặp nạn.”

Hạ Quân Bình nhìn bọn nhỏ trong sân, biết điều gật đầu, buồn buồn nói “Ta hiểu rồi.” suy nghĩ một lát, lại cẩn thận hỏi Tống Dụê Văn, “Việc buôn bán giữa huynh và quân Yến, bọn Tiểu Sơn cũng biết?”

“Đã lên chung một chiếc thuyền, sao có thể gạt bọn họ! Nhưng nếu ta không hiểu bọn chúng sao dám mơ hồ dẫn theo?” Vẻ mặt Tống Duệ Văn rất thản nhiên, giống như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, “Hai người tuy nhỏ nhưng suy nghĩ rất chu đáo!”

Trác Vân nhếch miệng cười, “Ông chủ Tống quá khen.”
Bình Luận (0)
Comment