Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 13

Xe cứu thương tới, Bạch Nhược Oánh được đưa vào bệnh viện, lúc này Bạch Nhược Oánh đã rơi vào trong một vùng tăm tối, cái gì cũng không biết.

Bà cụ ở quán trọ đưa cô vào bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra nói rằng không có gì đáng ngại, chẳng qua dinh dưỡng không đầy đủ dẫn đến việc hạ huyết áp, cuối cùng bà cụ nộp tiền viện phí rồi để bác sĩ chăm sóc Bạch Nhược Oánh, thấy thế bà cụ mới an tâm được một chút sau đó rời đi.

Mà lúc này Bạch Nhược Oánh đang đắm mình giữa khung cảnh đẹp đẽ, nhắm mắt lại rồi tiếp nhận truyền thừa của bảo đao Thượng cổ.

Thanh Đường đao này thật sự là một thanh bao đảo, được tạo thành từ sắt đen thời Thượng cổ, đã trải qua vô số lần chinh chiến nơi xa trường, thân đao đã nhuộm máu của vô số sinh linh, thậm chí dần dần còn có linh thức.

Năm đó khi rèn bảo đao, khối sắt này là do Đoán Tạo sư* lúc bấy giờ vô tình có được, ông vốn tưởng rằng đây chỉ là một khối sắt đen bình thường, cho nên ông đã rèn thành một thanh Đường đao, khi Đường đao được đúc thành trong lò, lúc này ông ấy mới phát hiện ra đó không phải là một khối sắt bình thường mà là sắt đen thời Thượng cổ. Dĩ nhiên Đoán Tạo sư rất vui mừng, không chần chờ ông ta đã dùng máu tế bảo đao, nhưng khi ông đang tế đao thì sấm chớp cuồn cuộn, trong lúc nhất thời mây gió biến đổi, bạch đao đỏ lên, khoảnh khắc ấy ông biết chuyện không thành, lại đột nhiên nhớ đến lời di huấn của tổ tiên, vội vàng lục lại bản chép tay của cha ông, nhìn vào bút tích của Tổ sư gia ghi lại, ông ngây người biết mình đã gây ra họa.

*Đoán Tạo sư: người phụ trách chế tạo binh khí

Cây đao này đúng là một thanh bảo đao, nhưng di huấn tổ tiên đã dạy sắt đen này không thể dùng máu tế đao, nếu như làm trái lời phải nung chảy binh khí lại như ban đầu, thế nhưng ông đã dùng máu của mình để tế đao từ đó thanh bảo đao này đã biến thành Ma đao, mặc dù Đoán Tạo sư cũng không biết tại sao thanh đao ấy lại được xưng là Ma đao, nhưng khi nhìn thấy nó trong tay chỉ có thể nói là một bảo đao thần khí lợi hại làm ông không thể bỏ được.

Thì ra ở thời Thượng cổ, đời trước thanh đao là một bảo kiếm được đặt tên là Huyền Quang, và chủ nhân của nó là một người con gái.

Nàng ấy vốn là người tu tiên, vô dục vô cầu, nhưng ngờ đâu một ngày kia nàng lại gặp phải một nam nhân, nam tử này mang đến cho nàng vô số những cảm xúc không giống nhau, đến một ngày lòng của nàng cũng rung động.

Ở cùng với nam tử kia, nàng cảm thấy mình chưa từng biết thế nào là vui vẻ, nàng dần dần có cảm xúc, hiểu thế nào là tươi cười, hiểu được thế nào là tình yêu. Vậy mà đúng lúc này chuyện của nàng bị sư phụ phát hiện, sư phụ của nàng muốn nàng rời xa nam nhân kia nhưng nàng lại không muốn. Vì thế mà nàng bị sư phụ đánh trọng thương còn bị nhốt lại, nam tử nhận được tin tức đã một mình xông đến Thiên Môn, cầu xin sư phụ của nàng thả nàng ra, tác thành cho hai người. Ngờ đâu sư phụ của nàng lại bày ra Thiên La Địa Võng bắt được nam tử đó.

Lúc này nàng mới biết thân phận thật sự của hắn lại là Ma Vương.

Sư phụ của nàng đã nói với hắn, chỉ cần hắn lấy Ma Vương đan ra rồi hồn bay phách tán, ông ta sẽ chữa khỏi cho nàng và thả nàng ra.

Hắn biến mất trước mắt của nàng, còn sư phụ của nàng thì mỉm cười bởi vì đến cùng ông ta chỉ muốn lấy nội đan của Ma Vương.

Thấy cảnh tượng trước mắt, nàng như phát điên gọi Huyền Quang phá vỡ nhà tù, đại chiến với người trong môn phái mấy ngày mấy đêm, một lần đó bảo kiếm Huyền Quang vốn thánh khiết lại dính vô số máu tươi.

Rốt cuộc nàng liều chết đánh bại sư phụ của mình, đoạt lấy nội đan của người mình yêu, nhưng lúc này nàng đã bị trọng thương nghiêm trọng không có cách nào cứu chữa, trước khi chết nàng dung hòa nội đan của nam tử và bảo kiếm Huyền Quang, sau đó nàng ngã xuống.

Sư phụ của nàng trong trận chiến lúc nãy chưa chết hẳn mà bị trọng thương, cho nên khi ấy ông ta đã nhìn thấy nàng dung hòa nội đan của Ma Vương và bảo kiếm Huyền Quang thành một thể. Lúc nàng ngã xuống ông ta bèn nhặt lấy bảo kiếm Huyền Quang ném vào lò luyện đan, ông ta nghĩ rằng sẽ luyện được Ma Vương đan. Nhưng khi đó thương tích quá nặng Ma Vương đan không luyện ra được mà bảo kiếm Huyền Quang cũng bị nung chảy, trong lúc sư phụ của nàng dưỡng thưỡng, bảo kiếm Huyền Quang hóa thành sắt đen lại bị phản đồ trong môn phái trộm mất, từ đó tung tích không rõ.

Biết hơn nhiều năm đã qua, khối sắt lại đến được tay Đoán Tạo sư cho binh lính, ông mang sắt đen luyện thành một thanh bảo kiếm. Vì bảo kiếm luyện xong mang theo sự tàn độc, cho nên ông đã đưa nó đến dâng cho một vị Đại tướng quân nổi tiếng, Đại tướng quân có được bảo kiếm này trên chiến trường càng ra sức chém giết, máu chảy thành sông. Trong quá trình công thành Vạn Cốt, bảo kiếm lại một lần nữa uống cạn vô số máu tươi, thân đao cũng ngày càng đỏ rực.

Cuối cùng thắng trận, Đại tướng thu quân hồi triều, ông mang bảo kiếm đặt ở đại sảnh, vậy mà không biết vì sao trong nhà vị Đại tướng quân ấy luôn không được yên bình, cuối cùng ông không thể không mang bảo kiếm trả lại cho Đoán Tạo sư kia, từ đó nhà cửa mới được bình an.

Đoán Tạo Sư thu hồi bảo kiếm, biết rằng bảo kiếm đã uống máu quá nhiều, chính là điềm không may, cho nên đã nấu chảy nó ra rồi niêm phong cất đi, đợi đến khi sắc đỏ của máu biến mất lại lấy ra rèn, cũng truyền lại cho hậu nhân không thể dùng máu tế kiếm.

Thời gian lưu chuyển, sông núi biến đổi, thì ra chiếc hộp niêm phong đã sớm hóa hành tro bụi, còn khối sắt đen không còn niêm phong lại rơi vào tay vị Đoán Tạo sư đương thời, lúc này màu sắc của sắt đen đã biến đổi. Đoán Tạo sư không nhìn ra điều gì khác thường mới lấy sắt đen ấy đi rèn thành Đường đao, khi ông lấy máu tế đao, mây gió thay đổi bạch đao đỏ lên, cuối cùng vị Đoán Tạo sư mới nhớ ra lời nhắn nhủ của tổ tiên nhưng tất cả đã muộn.

Nhìn bảo đao do chính tay mình tỉ mỉ chế luyện, Đóan Tạo sư không đành lòng nhìn nó bị nấu chảy, cuối cùng ông phong bế thân đao lại rồi đưa cho một vị quan Văn cất giữ. Sau đó thanh đao này lại trở thành vật bồi táng của một vị quan viên khác, chôn sâu dưới đất nhiều năm vẫn bình an vô sự, cho đến khi một tên trộm mộ mang bảo đao ra ngoài, lớp phong bế cây đao đã sớm mục nát, còn thanh đao thì bị hắn bán đi, nhưng nó lại cảm ứng được Bạch Nhược Oánh.

Tuy nói Bạch Nhược Oánh chỉ là người bình thường, nhưng cô là người trùng sinh, còn có ký ức thời mạt thế bị những người kia phản bội hại chết, không biết bất giác từ khi nào sự oán hận đã dần tích tụ trong linh hồn của cô, cũng bởi vì điều này mà cô có chút cảm giác khác thường khiến cho linh thức của bảo đao cảm thấy hưng phấn, cho nên khi nó hấp thụ máu của Bạch Nhược Oánh đã mở ra nghi thức nhận chủ.

Bảo đao hút màu của Bạch Nhược Oánh, hai người bọn họ hợp lại làm một, sau khi nó ẩn giấu trong cơ thể của Bạch Nhược Oánh thì trở thành một phần của cô.

Bạch Nhược Oánh nằm trên giường bệnh một mình từ từ tỉnh lại, rồi nhìn xung quanh, cô cảm thấy bản thân mình đang ở trong tiên cảnh, núi cao xa xăm, cách đó không xa có nước chảy, bãi cỏ mềm mại, lầu trúc tao nhã, hoa không biết tên, rừng cây bát ngát, bầu trời xanh biếc, giữa không trung còn có mặt trời, thấy những thứ này, cô thật sự ngẩn ngơ.

Cô tò mò quan sát xung quanh thì đột nhiên cô cảm thấy có một tia sáng màu đỏ bắn ra từ trong cơ thể mình. Trong tay cô bất chợt xuất hiện một thanh Đường đao, lúc này thân Đường đao đã đỏ như máu, nhưng cô lại đặc biệt yêu thích Đường đao như vậy. Bạch Nhược Oánh vuốt thân đao, nghĩ đến việc mình vừa nhận ký ức truyền thừa của Đường đao. Cô biết thanh đao này được đặt tên là Huyền Quang, mà bây giờ chỗ cô đang đứng chính là không gian bên trong Đường đao.

Không gian ư?

Điều này khiến Bạch Nhược Oánh chấn động tận đáy lòng, đây là món đồ hấp dẫn người khác đến mức nào. Nếu như kiếp trước cô có không gian, bên trong lại có đầy đủ vật dụng mà nói, như vậy cô cũng sẽ không vì thức ăn mà phải đi làm những chuyện khiến người khác buồn nôn kia. Cô cũng sẽ không dễ dàng mà cứ như thế chết đi, nghĩ tới đây trong lòng Bạch Nhược Oánh lại nhớ đến gã đàn ông đáng chết kia, Lý Hiển Nghiêu!

Truyền thừa của Huyền Quang nói cho Bạch Nhược Oánh biết, không gian này là do chủ nhân đầu tiên của Huyền Quang tạo ra. Khi đó vì nàng ấy không thích túi càn không cho nên nàng đã gia chú thêm công năng của túi càn không lên kiếm Huyền Quang, từ đó hình thành nên không gian này.

Trong không gian thời gian là lưu động, nhưng cũng giống với thời gian bên ngoài, phương thức đi vào không gian được chia làm hai loại, thân thể tiến vào, thần thức cũng có thể tiến vào, hiện tại thần thức của Bạch Nhược Oánh đang tiến vào không gian.

Linh khí trong không gian tỏa hơi nóng, là một nơi để tu luyện dưỡng sinh rất tốt.

Cô suy nghĩ một chút nãy giờ đi xung quanh trong không gian đã lâu, kết quả là ngoài trừ rừng núi sông nước ra thì một vật sống cũng khog có, ngược lại trong không gian lại có những thảm thực vật và hoa cỏ kỳ dị tạo thành khu vườn xanh mướt rất xinh đẹp.

Không biết không gian này có thể dùng cho người ở được không, nếu có thể thì cuối thời như vậy cô để cho người nhà của mình ở trong không gian chẳng phải càng an toàn sao?

Vậy mà Bạch Nhược Oánh lại nghe được thông tin do không gian truyền đến cho cô, không gian này ngoại trừ chủ nhân của mình ra thì không thể chứa những người khác nhưng động vật thì có thể.

Khi nhận được thông tin trong đầu, cô chợt lóe lên một tia thất vọng nhưng rất nhanh cô đã khôi phục như cũ, với vì trong lúc vô tình lấy được bảo đao đã là trời cao ban ơn rồi, tại sao cô còn để lòng tham muốn nhiều hơn được.

Nhìn không gian lớn như vậy, Bạch Nhược Oánh cho rằng mình nên đi đế công ty hạt giống mua một chút hạt giống của rau củ và trái cây, sau đó sẽ nuôi một ít gà, cá, vịt, tương tự như thế, nếu như những thứ đồ sau này lớn lên, cũng coi như cuối thời không sợ thiếu cái ăn.

Bởi vì được linh khí trong không gian tiếp thêm sức mạnh cho thần thức của Bạch Nhược Oánh cho nên cô sẽ tỉnh lại rất nhanh, lúc này đã là buổi tối ngày thứ hai.

Khi cô tỉnh táo trở lại nhìn y tá bên cạnh mình, “Xin chào, cho hỏi tại sao tôi lại ở chỗ này?” Nhìn thấy mình ở một nơi xa lạ, Bạch Nhược Oánh nhớ lại chuyện tối ngày hôm trước, trong lúc cô vô tình mở phong ấn Đường đao, sau đó cô liền mất đi ý thức ngờ đâu vừa mở mắt ra đã đến bệnh viện.

“Cô đã tỉnh rồi, cô bị ngất đi là một cụ bà đã đưa cô đến đây, cô cảm thấy như thế nào có thấy không thoải mái không?” Nhìn thấy Bạch Nhược Oánh tỉnh lại, y tá đi tới bên giường.

“Tôi không sao, cám ơn.”

Nhìn Bạch Nhược Oánh thật sự không sao, y tá mới rời khỏi phòng.

Nhắm mắt lại, trong đầu Bạch Nhược Oánh đột nhiên hiện ra cảnh tượng tối hôm qua, mở mắt ra lần nữa Bạch Nhược Oánh mới bất đắc dĩ mà lắc đầu, thôi vậy coi như hắn ta muốn giở trò đồi bại nhưng bà cụ mẹ của hắn lại là người tốt, cứ như thế vậy về sau đường ai nấy đi hai bên không quen biết nhau.

Ban đêm không có ai, Bạch Nhược Oánh gọi bảo đao ra, nhìn thấy thân bảo đao màu đỏ nhạt, Bạch Nhược Oánh yêu thích vuốt ve nó, ”Tôi không thích hai chữ Huyền Quang, từ hôm nay lấy tên cho ngươi gọi là... là Ẩm Huyết đi.”

Giống như nghe hiểu lời Bạch Nhược Oánh nói, bảo đao Ẩm Huyết hưng phấn lắc lư thân đao, cô mỉm cười thu hồi lại bảo đao vào trong thân thể.

“Ngươi yên tâm, sau này sẽ cho ngươi ăn.” Ẩm Huyết không kén ăn, chỉ cần là máu thì nó sẽ rất thích, bởi vì là Ma Đao nên càng tà ác nó càng vui vẻ, nghĩ tới sau này có nhiều zombie như vậy máu của chúng đủ để Ẩm Huyết uống no.

Sau đó cô ngủ cả đêm đến ngày thứ hai, bác sĩ đến kiểm tra phòng. Sau khi Bạch Nhược Oánh tỉnh lại cảm thấy thân thể không có gì, lúc thầy thuốc trực ban kiểm tra đồng ý ký giấy cho cô xuất viện, cô làm thủ tục xong xuôi rất nhanh rồi rời khỏi bệnh viện.

Đi tới bến xe một lần nữa, trong tay Bạch Nhược Oánhkhông có túi quần áo, mà Đường đao lại ở trong cơ thể của cô, hòa làm một với linh hồn của cô. Cô mua vé xe ngồi trên xe khách về nhà. Bởi vì là xe đường dài nên sẽ lái cả một ngày, Bạch Nhược Oánh nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi, vậy mà ý thức của cô lại tiến vào không gian.
Bình Luận (0)
Comment