Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 35

Editor: Mai Tuyết Vân

Bạch Nhược Oánh xuống xe đã nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt bánh bao của Lưu Minh nhắn nhó, trước mặt anh là một người đàn ông anh tuấn, cười không đứng đắn, bên cạnh anh ta còn có ba người đàn ông cao lớn nữa, bộ dạng như đang nín cười. 

“Xảy ra chuyện gì vậy?’’ Nhìn người trước mắt, một bên là xe Hummer quân dụng, Bạch Nhược Oánh cau mày.

Khi nhìn thấy một thiếu nữ mang khí chất thoát tục bước ra từ xe hàng, bọn họ rất kinh ngạc, cô nhìn thấy trong mắt bọn họ, ngoài trừ vẻ kinh ngạc cũng không có ý định gì khác. Bạch Nhược Oánh yên lòng, dù không biết bọn họ và Lưu Minh xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng thoạt nhiệt họ không giống người xấu.

“Nhược Oánh, họ nói nhìn mặt tôi rất giống bánh bao nè, mặt tôi giống bánh bao chỗ nào, sao họ lại nói thế? Cậu xem xem, nhìn đây này, mỗi người bọn họ đều cao to. Tôi không cao được như họ, thì sao nào, tôi thấp hơn đấy, nhưng người ta còn tiếp tục lớn, còn tiếp tục phát triển, cậu nói có phải không. Nhược Oánh, cậu nói xem, một người, hai người, ba người thì thế nào, bọn họ rất đáng ghét. Tôi không thích họ hạ trại ở đây, nhưng họ không chịu, tức chết tôi rồi, còn nói tôi giống bánh bao, tôi giống bánh bao chỗ nào hả?’’

Nghe xong, Bạch Nhược Oánh cảm thấy đau đầu, nhìn Lưu Minh mặc áo lông màu trắng, tròn vo vo, cộng thêm vẻ mặt trẻ con múp míp ấy, đây không phải là một cái bánh bao à?

Trước đây cô không để ấy, giờ nhìn lại đúng là thật, không thể không nói, mắt nhìn người của đối phương rất độc đáo.

Nhìn bọn họ, rồi lại nhìn Lưu Minh, Bạch Nhược Oánh suy nghĩ một chút, cô rất buồn ngủ, rồi gật đầu với họ, Bạch Nhược Oánh nhìn Lưu Minh, “Đứng canh cho tốt, bánh bao.’’ Nói xong, cô trở lại xe, ba người trên xe đã ngủ say, Bạch Nhược Oánh mặc nguyên quần áo nằm xuống. Thấy Bạch Nhược Oánh như vậy, ấn tượng của họ với cô rất tốt.

Hôm nay, tiểu đội của bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, khi trở về trời đã tối, vì thành phố B cấm xuất nhập vào ban đêm, nên mọi người mới tới đây hạ trại, không ngờ lại gặp một thiếu niên đáng yêu. Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu kia tức giận, mọi người đều cảm thấy thú vị trong lòng, sau đó lại bắt đầu trêu chọc thiếu niên đáng yêu, thì Bạch Nhược Oánh xuất hiện.

Bởi vì tận thế tới, phần lớn phụ nữ vì sinh tồn đều trở nên lệ thuộc vào đàn ông, họ không biết tiến lùi đúng lúc, chỉ dựa vào sự bảo vệ của đàn ông. Đội ngũ của họ trước giờ đã gặp không ít những cô gái như vậy, vừa nhìn thấy đội trưởng đã thèm nhỏ dãi, hận không thể ngay lập tức cởi sạch quần áo. Thật sự khiến họ rất chán ghét, ngoại trừ một gái trong đội là phái nữ, Lâm Đạt, họ chưa từng coi trọng cô gái nào khác.

Lâm Đạt là cô gái bọn họ nửa đường cứu về được, mặc dù cô không có năng lực gì, nhưng cô không làm bộ làm tịch, vẫn luôn quản lý hậu cần cho đội ngũ, nên mọi người đối xử với Lâm Đạt rất tốt.

Vậy mà hôm nay, khi bọn họ nhìn thấy Bạch Nhược Oánh, đúng là ngẩn người, vì ở tận thế còn có một cô gái không nhiễm bụi trần như vậy, khiến họ rất ngạc nhiên. Thế nhưng cũng chỉ là ngạc nhiên, không có ý gì khác, thậm chí bọn họ đã nghĩ, nếu như cô cũng giống những người phụ nữ khác, bọn họ sẽ lập tức đi ngay. Vậy mà cô gái này không có ý đó, chỉ gật đầu với bọn họ, không nói gì rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Nhược Oánh, bỗng nhiên Lưu Minh có một cảm giác bị bạn bè chơi xấu, tức giận nhìn đám người trước mặt, Lưu Minh liếc họ một cái rồi cũng trở về xe hàng.

Nhìn khuôn mặt hí hửng tròn vo và đôi mắt to đen láy của Lưu Minh, đội trưởng của bọn họ, cũng chính là người vừa đùa giỡn thiếu niên Lưu Minh đáng yêu, khóe miệng khẽ cong lên.      

Bốn người đàn ông ngủ trong xe không sao hết, còn rất ấm áp, ngủ như thế cũng không phải lần đầu tiên, nhìn xe hàng của đối phương, không tệ, rộng rãi, nhưng kín gió, bất tiện, nghĩ như thế bọn họ chui vào trong xe. Bọn họ đều không biết chức năng của xe hàng, nếu như biết, khẳng định sẽ rớt hết hàm.

Đêm dần khuya, trong xe hàng có Lưu Minh đứng gác, trong xe Hummer cũng có một người đàn ông gác đêm. Đến khi đổi ca, Bạch Nhược Oánh gác còn Lưu Minh đi ngủ, bên kia cũng đổi người.

Mặt trời dần mọc, cửa thủ đô cũng sẽ mở ra sớm thôi, đúng lúc ấy một sự khác lạ xộc vào trái tim Bạch Nhược Oánh. “Mọi người, chuẩn bị sẵn sàng, có biến.’’ Bạch Nhược Oánh vừa nói vừa gọi người trong buồng xe, nhìn dưới xe của mình, cảm giác kỳ quái này là cái gì không biết.

Trong buồng xe, ngoại trừ bà Bạch đều xuống cả, vì Bạch Nhược Oánh rất nghiêm túc, nên mọi người đều mang theo súng. Còn chiếc xe Hummer kia, người đứng gác thấy cả nhà Bạch Nhược Oánh hành động kỳ lạ, cũng gọi đồng đội của mình dậy.

Nhìn mấy người đối diện, dàn trận chờ mệnh lệnh, trong lòng họ thầm kinh ngạc, rồi lại nhìn Bạch Nhược Oánh cầm trường đao, lại càng giật mình, hiếu kỳ thêm. Vốn cho rằng cô gái là một tiểu thư xinh đẹp, bây giờ nhìn lại hóa ra bọn họ nhầm? Vậy mà, lúc này, bọn họ cũng cảm thấy có thứ gì đó không tốt ép sát, bọn họ cũng lấy vũ khí xuống xe.

“Ngao!’’ Vật kia đến gần, cuối cùng gào một tiếng, mọi người nhìn thấy con vật trước mặt, là một con hổ, không phải là hổ biến dị, đầu con hổ lớn như con voi vậy. Thấy sinh vật trước mắt, khiếp sợ nói không nên lời.

Cả nhà Bạch Nhược Oánh đề phòng, đối diện với con hổ, thì không thể khinh thường nhìn con vật trước mặt. Thú biến dị cấp ba? Bạch Nhược Oánh cảm thấy Ẩm Huyết đang run, không phải nó sợ, mà là hưng phấn. Bạch Nhược Oánh có thể cảm nhận được, bên trong con hổ này có chứu một năng lượng khổng lồ. Bên cạnh cô cũng là dị năng giả cấp hai, bao gồm cả mấy người đối diện. Dĩ nhiên ngoại trừ đội trưởng bên kia, anh ta cũng cấp ba.

Nhưng dù là cùng cấp thì con người lại không phải dối thủ của thú hoặc zombie biến dị, chúng sẽ mạnh hơn một chút. Điều này khiến họ rất bực mình, thế nhưng sự thật giống như bây giờ, mọi người cũng không phải đối thủ của con hổ đó.

Cặp mắt của hổ biến dị màu đỏ, răng nanh bén nhọn, nhìn người trước mắt, nước miếng chảy xuống. Không biết đã ăn bao nhiêu zombie, nên con hổ này mới biến dị thành ra như vậy, mà nó không phải xổng ra từ sở thú đó chứ?

Hổ biến dị khinh thường nhìn đám người, cảm thấy năng lực của đối phương không mạnh hơn mình. Nhìn bọn họ bày trận công kích, hổ biến dị hừ mũi, hơi lạnh phả trong gió tuyết thành một màu trắng bắt mắt.

“Đội trưởng, làm sao bây giờ!’’ Mọi người nhìn hổ biến dị, cau mày nhìn về phía đội trưởng, bọn họ chưa từng gặp thú biến dị lớn như vậy.

Hổ biến dị đi vài bước về phía trước, nhìn động tác của nó, mọi người đều khẩn trương, thấy hổ biến dị muốn nhảy qua. Ông Hình nắm bắt thời cơ, dùng súng bắn vào mắt của nó, hổ biến dị hét lên một tiếng thảm thiết, nó điên cuồng.Không phải nếu họ không chọc nó thì nó sẽ thả họ đi, nên mọi người không ai trách ông Hình vì ra tay trước chiếm thế thượng phong. Ngược lại than thở, thủ pháp của ông Hình thật tốt, ông Hình đã bắn phát đầu tiên, mọi người cũng nâng súng, nhưng da thú biến dị cấp ba quá dày, đạn bình thường không xuyên qua được da thịt của nó.

Nhìn đạn không ăn thua, họ bỏ súng xuống, xung quanh đây còn có zombie, nếu như tiếng quá lớn sẽ kéo zombie đến, vậy càng nguy hiểm.

Họ để súng xuống, Bạch Nhược Oánh nắm chặt Ẩm Huyết, dùng tốc độ di chuyển tức thời, xuất hiện bên người hổ biến dị. Cô chém một đao xuống, hổ biến dị đau đớn gầm to, nó căm tức nhìn cô, muốn đánh về phía Bạch Nhược Oánh, nhưng cô đã thuấn di* rời khỏi vị trí vừa nãy.

*thuấn di: di chuyển tức thời.

Nhìn bóng dáng cô gái như quỷ mị, mấy người đàn ông đối diện sợ hãi than thầm, dù sao trong mạt thế, một cô gái không sợ zombie đã rất tốt rồi, còn có thể cầm đao đối phó zombie lại càng ít. Thỉnh thoảng lại sở hữu một đến hai dị năng, có ai nguyện đương đầu với zombie chứ, nếu đánh xa được, mọi người đều đánh từ xa. Nhưng khi nhìn năng lực của cô gái trẻ kia, bọn họ đều thấy mình đã đánh giá thấp phụ nữ.

Cứ như thế, trên người hổ biến dị xuất hiện không ít vết thương, còn những người kia thấy cô như thế không nhị được than thở. Cùng xông lên phía trước, sử dụng dị năng của mình, vậy mà đúng lúc này, Bạch Nhược Oánh lại hét to: “Bác Hình, mau tránh đi!’’

Lúc nghe thấy lời cô nói, ông Hình không nghĩ nhiều, lộn một cái rời khỏi vị trí cũ, chỉ nhìn tháy nơi đó xuất hiện một cái hố to.

Nhìn thứ tạo nên cái hố kia là cái đuôi của hổ biến dị, mọi người đều sợ ngây người, đuôi của nó dài như thế, chừng năm mét, trời ơi, đây là hổ biến dị thêm cường hóa sao?

Bạch Nhược Oánh thuấn dị, chém về phía đuổi con hổ, nhưng cái đuôi giống như có mắt, lại tránh được, nó tức giận nhìn cô, lại là cô gái này.

Thấy hổ biến dị nổi giận, hơn nữa cảm thấy con hổ vì tức giận mà muốn tăng cấp, hơn nữa lúc này nó chỉ nhìn chằm chằm mỗi cô, Bạch Nhược Oánh hét lên, “Ba, bác Hình, Lưu Minh, mọi người mau lên xe, chúng ta không phải đối thủ của hổ biến dị, mọi người mau lái xe đến trước cửa thành phố.’’

Nhìn con hổ, cô biết mình không thể chiến thắng nó trong thời gian ngắn được, thần thức cho thấy zombie xung quanh nghe tiếng đã đến, Bạch Nhược Oánh nóng nảy. 

“Không được, tiểu Oánh! Chúng ta không thể để con lại.’’

“Ba, ba phải làm như vậy, còn các anh mau đi đi, sắp có rất nhiều zombie đến đấy.’’

Nghe cô nói thế, mấy người đàn ông cả kinh trong lòng, rất không muốn, sao họ có thể nhìn một cô gái mảnh mai chiến đấu với con hổ đây, còn bản thân thì lại bỏ chạy? Tất nhiên bọn họ không đồng ý, nhưng khi họ nghe cô nói có một đám lớn zombie đang đến, họ nhìn ra xa.

Thật sự có một nhóm zombie kéo đến, nhìn số lượng khổng lồ kia, họ đều nổi da gà, quần thể lớn như vậy, mấy người bọn họ không đủ nhét kẻ răng cho chúng, vậy cô gái này sẽ ra sao?

“Các anh đi mau, tôi có cách.’’ Nhìn bọn họ do dự, cô nghĩ tiểu đội này cũng không tệ lắm, dù sao tận thế đến, con ngươi rất ích kỷ, nhưng bọn họ ít nhất còn có chút nghĩa khí.

"Không được, Tiểu Oánh, chúng ta không bỏ con đâu."

"Đúng, vậy, Nhược Oánh, bọn tôi không thể để cậu lại."

"Không được, chúng tôi không thể để một cô bé như cô mở đường cho mình đường.’’ Nói xong mọi người xông về phía hổ biến dị.

Nhìn mọi người kiên trì như thế, cô cảm động, rồi lại nhìn zombie đằng xa, không còn cách nào khác, đành phải đánh nhanh thắng nhanh thôi, “Tạm thời mọi người ngăn đám zombie lại đã!’’
Bình Luận (0)
Comment