Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ

Chương 14

Dung Tiểu Kỳ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đối Trạm Hải Lam nói, Trạm Hải Lam hướng Dung Tiểu Kỳ liếc mắt, muốn nói cái gì rốt cuộc cũng không có mở miệng.
Trạm Hải Lam đưa Dung Tiểu Kỳ đi tới cửa khách sạn, phía trước quầy lễ tân đơn giản làm thủ tục nhận phòng, quản lí là một nam nhân, thấy Dung Tiểu Kỳ ngoài ý muốn nhìn nhiều hai mắt. Trạm Hải Lam bất động thanh sắc đứng cản trước người Dung Tiểu Kỳ, đem chứng minh thư đưa cho nam quản lí nói: "Phiền phức mau một chút, vị tiểu thư này thân thể khó chịu."
Nam quản lí luyến tiếc thu hồi ánh mắt, rất nhanh đem thẻ phòng đưa cho Trạm Hải Lam, nói: "Tầng năm phòng vip, lúc ra thang máy quẹo phải."
Dung Tiểu Kỳ thẳng tiến đến thang máy còn đang ngơ ngác, Trạm Hải Lam cũng không có để ý nàng, thang máy tới rồi tầng năm, Trạm Hải Lam lúc này mới đỡ lấy nàng, vào cửa thì đem nàng đưa đến sô pha ngồi xuống.
Dung Tiểu Kỳ mềm nhũn như một túi vải, xụi lơ trên sô pha, vẫn đang tinh thần tan rả, Trạm Hải Lam đứng ở trước mặt Dung Tiểu Kỳ, đem rương thuốc đặt ở bên người nàng: "Thuốc cùng túi chườm nước đá đều đang trong rương, em đặt ở trong tủ lạnh một chút có thể dùng, thuốc khác cũng có thể dùng."
Dung Tiểu Kỳ như là không có nghe thấy, cách một hồi mới nói: "Đã biết."
"Em xác định có thể làm tốt sao?" Trạm Hải Lam nhàn nhạt hỏi, "Ngày mai tám giờ sẽ bấm máy."
Dung Tiểu Kỳ lúc này mới lấy lại tinh thần, thở ra một hơi, gật đầu nói: "Không thành vấn đề." Nói xong đỡ lưng ghế dựa đứng lên, ai biết còn không có hoàn toàn đứng thẳng cổ chân lại đột nhiên lệch đi, toàn bộ thân thể Dung Tiểu Kỳ cứ như vậy té ngã.
Dung Tiểu Kỳ cả kinh, mắt thấy sắp triệt để hôn lên gót giày Trạm Hải Lam, lại đột nhiên cảm giác thân thể chựng lại giữa không trung.
Trên lưng eo có gì đó mềm mềm ôm lấy.
Dung Tiểu Kỳ ngẩng đầu nhìn, trước mắt là gương mặt Trạm Hải Lam, nhàn nhạt không có biểu tình nhưng cũng không ôn hòa như ngày thường.
"Xin lỗi..." Dung Tiểu Kỳ bản năng xin lỗi, hiện tại ngoại trừ xin lỗi trong đầu không có ý niệm khác.
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút, nói: "Dung tiểu thư, em không cần xin lỗi, nếu như cần giúp có thể nói với chị."
Muốn tình địch giúp? Giúp cái gì?
Giúp Kim Liễm Diễm cùng nhau nhìn bản thân là có cỡ nào hèn mọn, cỡ nào bất kham sao, Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nghĩ một tâm hồn tuổi trẻ thuần khiết của mình trong nháy mắt cứ như vậy có trăm ngàn lỗ thủng.
"Không cần, cảm tạ Trạm đổng." Dung Tiểu Kỳ giãy ra Trạm Hải Lam, cố tự đi tới một bên mở rương thuốc nhìn, từ đó lấy ra túi chườm nước đá, lại xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới tủ lạnh đem túi chườm đá bỏ vào. Lúc này mới lung lay lắc lắc tiêu sái đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống.
Trạm Hải Lam trước sau ôm khuỷu tay đứng ở cạnh cửa, không nói một lời nhìn Dung Tiểu Kỳ làm tất cả này.
Dung Tiểu Kỳ ngẩng đầu lên, hỏi Trạm Hải Lam: "Trạm đổng, còn không trở lại nghỉ ngơi sao?"
Trạm Hải Lam mân môi, dừng một chút, lúc này mới nói: "Chị đợi em chườm thuốc xong đi ngủ, sẽ đi."
Dung Tiểu Kỳ nghĩ kỳ quái: "Hiện tại đã khuya, chị..."
"Em là nghệ nhân phim chị đầu tư, lại là diễn viên chính, chị chỉ muốn bảo đảm ngày mai quay chụp không có sơ suất nào." Trạm Hải Lam quả đoán cắt đứt Dung Tiểu Kỳ, nhàn nhạt nói, "Em chỉ cần đúng giờ đi ngủ là được."
Dung Tiểu Kỳ nói: "Nhìn em giống loại người làm ẩu sao?"
Trạm Hải Lam tiện tay từ bên người lấy qua một phần báo chí, tùy ý lật vài tờ, mí mắt cũng không nâng một chút: "Đi tắm."
Dung Tiểu Kỳ bĩu môi, đứng dậy chầm chập na đến phòng tắm, trước khi đóng cửa còn lộ ra nửa người nhìn tình huống Trạm Hải Lam. Trạm Hải Lam vẫn đang không chút sứt mẻ ngồi ngay ngắn trên sô pha, chậm rãi lật báo.
Bóng lưng cũng rất đẹp...
Dung Tiểu Kỳ kìm lòng không được toát ra một cái tạp niệm như thế, lập tức lắc đầu đóng lại cửa phòng tắm.
Nước nóng vừa phải, Dung Tiểu Kỳ thư thư phục phục ngâm nước ấm, kỳ thực nàng cũng không thích ngồi trong bồn tắm lớn, nàng càng thích sảng khoái tắm vòi sen. Thế nhưng ngày hôm nay nàng quả đoán chọn kéo dài thời gian, ngâm mình tắm.
Không sai, là cố ý, cố ý kéo thời gian của Trạm Hải Lam.
Lão nhân gia kia đều không phải biểu hiện không có việc gì sao, đại nghĩa lăng nhiên muốn đảm đương người giám hộ, vậy đơn giản làm nàng tại phòng khách giám hộ đủ đi.
Không phải ai cũng có tư cách khiến cho Trạm chủ tịch ngồi giám hộ mình tắm.
Dung Tiểu Kỳ chỉ vừa nghĩ như thế, tâm tình không hiểu được vui vẻ, lòng bàn chân bị giày cao gót hãm hại đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều.
Dung Tiểu Kỳ vừa phao tắm vừa ca hát, thời gian rất nhanh qua, lúc nàng đem tinh dầu nhỏ thêm vào trong bồn tắm, hình như nghe được bên ngoài có tiếng mở cửa. Dung Tiểu Kỳ ngừng động tác, vểnh tai, là Trạm Hải Lam rời khỏi sao?
Dung Tiểu Kỳ suy nghĩ một chút, tiện tay kéo một cái khăn mặt bao thân thể, chậm rãi đi tới cửa, mở ra cửa phòng tắm, xuyên thấu qua khe cửa nhìn quanh phòng khách, vị trí Trạm Hải Lam vừa ngồi đã không ai.
Dung Tiểu Kỳ ngẩn người, nhưng rất nhanh trầm tĩnh lại.
Rất rõ ràng Trạm Hải Lam bị nàng kéo đến không còn nhẫn nại, cho nên mới không từ biệt mà đi.
Dung Tiểu Kỳ thân thể buông lỏng, đi tới tắm vòi sen, xoát xoát vòi nước nóng hướng về phía tóc cùng thân thể. Này cảm giác thông thuận thật tốt quá, nếu Trạm Hải Lam đã đi, như vậy mau mau tắm sau đó có thể thư thư phục phục ngủ.
Mình là đang sợ Trạm Hải Lam.
Trong đầu Dung Tiểu Kỳ đột nhiên toát ra một thanh âm, trong phòng tắm thủy khí dày đặc rõ ràng không gì sánh được.
Mới không phải! Loạn nói! Mới không phải sợ nàng.
Dung Tiểu Kỳ xoa xoa tóc, Trạm Hải Lam đều không phải bị nàng bức đi sao, thế nào khả năng sợ Trạm Hải Lam.
Dung Tiểu Kỳ làm tốt chuẩn bị tâm lý, tốc độ tắm rửa liền nhanh hơn. Nhất định là ngày hôm nay quá mệt mỏi mới có thể suy nghĩ miên man, ngủ một giấc đến hừng đông thì tốt rồi.
Dung Tiểu Kỳ đơn giản bọc khăn tắm đi ra ngoài.
Bốn phía một mảnh im ắng.
"Áo ngực trên giường."
Thình lình, trong phòng truyền đến một thanh âm nhàn nhạt, Dung Tiểu Kỳ cả kinh, chủ nhân của thanh âm này ngoại trừ Trạm Hải Lam còn có ai?
Nàng, nàng đều không phải đi sao!
Dung Tiểu Kỳ nhắm mắt xoay người, phát hiện Trạm Hải Lam vẫn đang ngồi ở vị trí cũ, dù bận vẫn ung dung lật tạp chí che trước mặt.
Bên giường bày thứ gì đó, hẳn là áo ngực mà Trạm Hải Lam nói.
Dung Tiểu Kỳ túm khăn tắm suy sụp suy sụp trước ngực, đi tới bên giường nhìn, bài ra một mạt cười đối Trạm Hải Lam nói: "Khổ cực Trạm đổng."
Rất rõ ràng, vừa rồi Trạm Hải Lam tạm thời ly khai một chút chỉ là đi mua áo ngực.
Dung Tiểu Kỳ đứng ở tại chỗ, chân tay luống cuống, hiện tại nàng quang thân thể, áo ngực bày trước mặt, theo lý thuyết hẳn là mặc vào, thế nhưng... Trạm Hải Lam còn đang đứng ở trước mặt nàng, nàng phải ở trước mặt nàng ấy thay quần áo sao?
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nghĩ mặt thiêu cháy.
"Dung tiểu thư là đang thẹn thùng sao?" Trạm Hải Lam bỗng nhiên nói, như có như không quay đầu nhìn Dung Tiểu Kỳ, ngôn ngữ có chút phiêu hốt.
Dung Tiểu Kỳ cắn răng, nỗ lực bảo trì dáng tươi cười không cứng ngắc tại trên mặt, nói: "Trạm đổng nghĩ nhiều rồi."
"Vậy nhanh thay rồi đến thổi tóc." Trạm Hải Lam vẫn như cũ bình tĩnh.
Dung Tiểu Kỳ na đến bên giường, nhắm mắt, cắn răng, giống như hiến thân mở ra khăn tắm, rất nhanh mặc vào đồ lót, lập tức lui vào trong chăn.
Còn không có dịch chăn xong, Trạm Hải Lam đã cầm máy sấy đến.
"Tóc không khô không thể ngủ." Trạm Hải Lam thần tình hòa hoãn một ít, chính là thấy Dung Tiểu Kỳ làm theo điều giáo thành công vui vẻ.
Dung Tiểu Kỳ mở to hai mắt: "Chị muốn làm gì?"
Trạm Hải Lam chậm rãi nói: "Giúp em thổi tóc."
Dung Tiểu Kỳ bối rối, nói: "Em có thể tự mình tới."
Trạm Hải Lam nhìn chằm chằm Dung Tiểu Kỳ, hình như đối lời nói của Dung Tiểu Kỳ còn nghi hoặc.
Dung Tiểu Kỳ nhanh lên một phen đoạt lấy máy sấy, nói: "Không thành vấn đề, em tự mình thổi."
Trạm Hải Lam không có buông tay, Dung Tiểu Kỳ tranh, máy sấy bị tranh bay đến một bên, Dung Tiểu Kỳ đưa tay muốn bắt, nhưng Trạm Hải Lam bảo trì tư thế cân đối chặn xuống giường.
Dung Tiểu Kỳ bị Trạm Hải Lam thực vững vàng đặt ở dưới thân.
------------------------

Bình Luận (0)
Comment