Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 123

Hẳn là tiểu quận chúa tự tay viết, tú nương theo đó để thêu, vừa nhìn đã biết đó là nét chữ của hài tử.

Ngoài bộ váy này ra thì trong khay vẫn còn một chiếc áo khoác ngoài, màu sắc giống y hệt cái nàng mặc khi nãy, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra nàng đã thay y phục.

Thính Phong giúp nàng mặc xiêm y, vấn tóc, cuối cùng là khoác thêm áo ngoài.

Sở Hoằng Du đã sớm chờ ngoài cửa, gấp không nhìn được, vừa thấy Vân Sơ mặc áo ngoài đi ra đã chu mỏ nói: “Mẫu thân, để con xem ngài mặc bộ y phục kia có đẹp không, con quay về cũng tiện ăn nói với Trường Sinh.”

Vân Sơ khẽ hé áo ngoài, chỉ để lộ ra vạt váy.

Sở Dực ngồi trong đình bên cạnh sương phòng, hắn không tự chủ được nhìn sang đó.

Hắn nhìn thấy một nữ tử mặc y phục bảy màu đứng ở cửa sương phòng, những đóa hoa kia được thêu xen kẽ chỉ vàng chỉ bạc, nàng vừa bước ra, ánh mặt trời chiếu lên người nàng, bộ y phục áng lên, cả người nàng cứ như đang phát sáng.

Bước đến gần nàng, hắn thậm chí còn ngửi được mùi hương dầu gội.

Lúc ý thức được bản thân mình đang làm gì, Sở Dực nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đồng thời cũng ngừng thở, hắn mất tự nhiên nhìn xa xăm rồi mở miệng nói: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, mời Tạ phu nhân đi bên này.”

Vân Sơ gật đầu, theo hắn đi ra ngoài.

Bỗng nhiên váy nàng như bị ai đó dẫm phải, nàng còn chưa kịp nhìn xem thế nào thì lại cảm giác eo bị người ta húc vào, cả người mất khống chế ngã về phía trước.

Sở Dực đi phía trước nàng, theo bản năng ôm lấy nàng trước khi nàng ngã xuống.

Thân thể mềm mại rơi vào trong n.g.ự.c khiến toàn thân Sở Dực cứng lại.

Hắn chưa bao giờ gần gũi với nữ nhân như thế, trừ đêm hôm đó...

Hắn vội vàng đỡ nàng đứng lên.

Trong khoảnh khắc đó, ngoài mùi thơm của dầu gội, hắn còn ngửi được hương vị chỉ thuộc về nữ nhân.

Hình như đã từng ngửi được ở đâu đó...

“Đa tạ Vương gia.”

Vân Sơ lui về sau hai bước to, tránh xa nam nhân trước mặt.

Sở Dực nhìn nàng, so với từng cơn sóng đang gợn lên trong lòng hắn, nàng lại trông quá thản nhiên.

Cứ như dù có chuyện gì xảy ra thì gương mặt của nàng vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh như vậy.

Hắn còn đang nghĩ ngợi trong lòng thì sắc mặt của Vân Sơ đã trở nên khó coi, nàng nghiêng mặt, nhìn về phía Sở Hoằng Du đang đi bên cạnh.

“Tiểu thế tử, ngài không có gì muốn nói sao?”

Lúc nãy nàng đột nhiên ngã về phía trước chính là do tiểu gia hỏa này đẩy nàng. Sở Hoằng Du cúi đầu, hai đầu ngón trỏ gõ vào nhau: “Thực xin lỗi, con, con không cố ý... con chỉ là...”

Nó chỉ muốn để mẫu thân cùng phụ vương bồi dưỡng tình cảm một chút, muốn mẫu thân yêu thích phụ vương, muốn cho phụ vương nguyện ý cưới mẫu thân làm vương phi.

Mẫu thân có thể gả cho người kém cỏi như Tạ Cảnh Ngọc, cớ gì không được gả cho phụ vương của nó?

Vân Sơ làm sao mà không biết thằng bé đang nghĩ gì.

Nàng ngồi xổm xuống, mở miệng nói: “Du ca nhi, hôm nay con đã làm sai ba việc, thứ nhất là vu hãm Đàm nhị tiểu thư, thứ hai là chưa nhận sai đã chạy trốn, suýt nữa là xảy ra chuyện, thứ ba là cố ý đẩy người... Tuy ta đã nói biết sai mà sửa là hài tử ngoan, nhưng cứ nhận sai rồi lại tiếp tục phạm sai, cái này không gọi là không việc thiện nào hơn mà là... dạy mãi không sửa.”

Nếu không phải nàng vừa lúc đi ngang qua, không biết Đàm nhị tiểu thư sẽ gánh bao nhiêu tiếng xấu.

Nếu không phải nàng biết bơi, e là tiểu gia hỏa này đã c.h.ế.t chìm dưới hồ rồi.

Nếu không phải nàng đã sống nhiều hơn mấy chục năm, bị nam nhân khác ôm như vậy, e là nàng đã xấu hổ và tức giận đến chết.

Sở Hoằng Du mở to hai mắt nhìn.

Đây là lần đầu tiên mẫu thân nói chuyện nghiêm khắc với nó như vậy, còn nói nó dạy mãi không sửa.

“Ta hy vọng con là một hài tử phẩm hạnh đoan chính.” Vân Sơ sờ đầu nó: “Được rồi, ta phải đi rồi.”

Nàng đứng lên, hành lễ với Sở Dực: “Vương gia, là thần phụ vượt quyền.”

“Tạ phu nhân nói rất hay.” Sở Dực mở miệng: “Là bổn vương không biết dạy con, đã khiến Tạ phu nhân gặp nhiều phiền toái, sau này bổn vương nhất định sẽ chú tâm quản giáo khuyển tử.”

Vân Sơ không nói thêm gì nữa.

Nàng rời khỏi thôn trang, bước lên xe ngựa, quay đầu thì lại thấy tiểu gia hỏa cũng đang nước mắt lưng tròng nhìn nàng.

Nàng không khỏi thở dài.

Sống lại một đời, nàng không từ thủ đoạn đối phó người Tạ gia, thật ra nàng cũng đâu có tư cách bảo Du ca nhi phải làm một người phẩm hạnh đoan chính?

Nhưng nàng thật sự hy vọng nó trở thành một đứa trẻ ngoan, đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, trở thành một thiếu niên chính trực, có khí phách tựa tùng bách, có tấm lòng thương xót thế nhân... Mà người ti tiện như nàng đáng bị hư thối theo năm tháng, sao có thể nhận nổi sự yêu thích của thằng bé?

Nhưng thằng bé đang khóc.

Vân Sơ mềm lòng, rối tinh rối mù.

Nàng đành phải lộ ra một nụ cười.

Sở Hoằng Du tức khắc nín khóc mỉm cười, quơ chân múa tay nói: “Phụ vương, mẫu thân cười với con, ngài ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho con...”

“Nếu nàng tha thứ cho con thì con cũng đừng phụ lại kỳ vọng nàng dành cho con.” Sở Dực mở miệng: “Một người phẩm hạnh đoan chính cần phải đọc rất nhiều sách, sau khi về nhà phải nghiêm túc chăm chỉ theo tiên sinh học tập, mùa thu năm nay, ta sẽ đưa con tới Quốc Tử Giám.”

Sở Hoằng Du khụt khịt gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment