Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 143

Một hài tử mới mười hai tuổi mà đã có tâm tư như vậy...

Nàng mở miệng: “Cho người đi hỏi thăm xem mấy ngày nay Tuyên Võ hầu làm gì, đi đâu.”

Chuyện của Hạ thị quả là đáng tiếc, vốn tưởng rằng Hạ thị nắm rõ mọi chuyện, bày ra ván cờ lớn như vậy nhưng lại không biết được chuyện mình muốn biết.

Hiện giờ dù biết rõ núi có hổ, nàng vẫn phải truy hỏi Tuyên Võ hầu đến tận cùng.

Gia đinh và quản sự ở tiền viện cũng là người của Vân Sơ, nhưng không phải người nàng tốn công bồi dưỡng, trung tâm thì cũng trung tâm nhưng cũng không rành rẽ mọi việc, Thính Sương không an tâm.

Nàng ấy đến tiền viện, vừa liếc mắt đã trông thấy Vu Khoa.

Vu Khoa tới Tạ gia là vì nàng ấy, phu nhân không sắp xếp công việc cho hắn, đa số thời gian đều dạo quanh tiền viện.

Nàng ấy nhớ lại hôm ở bên hồ, hắn khoác áo của mình lên người nàng.

Lúc ấy mọi người đều chỉ chú ý tới phu nhân, bao gồm cả nàng ấy, chỉ có nam nhân này để ý cả người nàng cũng ướt đẫm...

“Thính Sương?”

Thấy Thính Sương xuất hiện ở tiền viện, Vu Khoa lộ ra ý cười, sau đó lại hơi bất an bước tới.

“Phu nhân có chuyện cần ngươi đi làm.” Thính Sương vẫn giữ thái độ xử lý việc công: “Nếu ngươi không có việc gì...”

“Ta không có gì để làm cả, rảnh rỗi lắm.” Vu Khoa cười hàm hậu: “Chỉ cần lên tiếng thôi.”

Thính Sương thuật lại nội dung công việc một lần rồi rời đi.

Vu Khoa gãi ót.

Phu nhân nói cho hắn ở lại Tạ gia nửa tháng, nếu sau nửa tháng mà không thể khiến Thính Sương vừa lòng thì ngài ấy sẽ tìm đối tượng khác cho Thính Sương.

Mắt thấy từng ngày qua đi, một chút tiến triển cũng không có, thật là gấp c.h.ế.t người...

Vân Sơ nghe nha hoàn tới báo Tạ Cảnh Ngọc đã uống thuốc thì mới đứng dậy rời khỏi phủ.

Xe ngựa rời khỏi Tạ phủ, thong thả chạy tới con phố náo nhiệt nhất kinh thành, ngừng trước một trường chọi gà.

Người đến người đi tấp nập, Vu Khoa đi trước mở đường, Thu Đồng cùng Thính Sương một trái một phải che chở Vân Sơ đi vào trong.

Vu Khoa tra ra Tuyên Võ hầu thường tới trường chọi gà này, Vân Sơ lập tức cho người đặt hai nhã tọa ở trên lầu, trên lầu ít người hơn một chút, cũng thanh tịnh hơn, nàng ngồi vào ghế rồi gọi một ấm trà, không thèm để ý tình huống dưới lầu.

Hai con gà được thả ra khỏi chuồng, rất nhanh đã lao vào giao đấu, người đến xem có thể đặt cược, vận khí tốt sẽ trúng được rất to.

Vân Sơ tùy tay lấy một túi bạc rồi ném vào chiếc khay mà tiểu nhị bưng lên. Đấu chừng hai đợt, một người không hiểu gì như Vân Sơ lại có thể lời ra không ít bạc.

Không bao lâu, nàng nhìn xuống lầu một, thấy Tần Minh Hằng đang đi đến.

Nàng ngồi yên bất động, tiếp tục xem chọi gà.

Quả nhiên chỉ một lúc sau, nàng đã nghe một âm thanh vang lên: “Là Tạ phu nhân sao?”

Vân Sơ quay đầu, đứng lên, cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Tuyên Võ hầu.”

“Đang ở bên ngoài, chúng ta không cần những nghi thức xã giao đó đâu.” Tần Minh Hằng dùng chiếc quạt khẽ nâng nàng dậy: “Không ngờ lại gặp được Tạ phu nhân ở trường chọi gà, Tạ phu nhân cho rằng con gà nào sẽ thắng?”

Vân Sơ thờ ơ: “Nếu Tuyên Võ hầu không có chỗ ngồi thì chi bằng cứ ngồi chung?”

Ở đây đâu đâu cũng là người, lầu hai ít người hơn một chút nhưng cũng xem như là ngồi gần hết chỗ, có nhiều bàn phải ngồi đến ba bốn người, nam nữ đều ngồi chung.

Tới đây rồi mà còn chú trọng cách biệt nam nữ là một chuyện đáng chê cười.

Tần Minh Hằng có chút ngoài ý muốn khi Vân Sơ mời hắn ta ngồi chung, nhưng sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, hắn ta nhận ra nữ nhân này đang chờ mình đến.

Lần trước hắn ta nói với nàng nếu muốn biết chân tướng thì tới hầu phủ tìm hắn ta.

Nàng không dám đến phủ Tuyên Võ hầu một mình nên mới tìm một nơi có người qua lại, đây là sợ hắn ta làm gì nàng sao? . Ngôn Tình Xuyên Không

“A.”

Tần Minh Hằng cười một tiếng, ngồi xuống cạnh chiếc bàn.

Hắn ta giơ tay bắt lấy chung trà trước mặt Vân Sơ, tham lam ngửi hương trà: “Trà của Tạ phu nhân quả thật là rất thơm.”

Hắn ta đang muốn uống một ngụm thì Thu Đồng đứng bên cạnh đã bày ra vẻ mặt lạnh lùng, chuôi kiếm trong tay nàng ấy đè lên cổ tay Tần Minh Hằng, đoạt lấy chung trà, trực tiếp đổ hết nước trà xuống đất.

“Thứ thần phụ đã dùng qua, sao có thể đưa đến trước mặt hầu gia chứ.” Vân Sơ rót một ly trà khác rồi đưa tới trước mặt hắn ta: “Mời hầu gia dùng.”

Sắc mặt Tần Minh Hằng lúc này mới khá hơn một chút.

“Hơn nữa còn phải cảm tạ ơn ban thuốc của hầu gia năm năm trước.” Vân Sơ tiếp tục nói: “Nhờ có thuốc của hầu gia mà bệnh tình của mẹ chồng thần phụ mới khá lên, Tạ gia suốt đời khó quên ân tình này.”

Nghĩ đến chuyện kia, sắc mặt Tần Minh Hằng lại trở nên khó coi.

Viên thần dược kia được hoàng gia ban tặng khi tổ tiên hắn ta có công cứu giá Hoàng Thượng, coi như là vật gia truyền, đã truyền tới tay hắn ta.

Vì để thành toàn cho chấp niệm của mình, hắn ta đã đưa viên thuốc kia cho Tạ Cảnh Ngọc, thuốc đã đưa nhưng hắn ta lại không lấy được thứ mình muốn...

“A, sao ngươi còn thay Tạ gia tới tạ ơn vậy?” Sắc mặt Tần Minh Hằng lạnh băng: “Nữ nhân ngu ngốc, sao ngươi không nghĩ xem tại sao ta lại đưa thần dược hiếm có như vậy cho Tạ gia?”

Bình Luận (0)
Comment