Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 167

Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được một lý luận vi diệu như vậy.

Ai cũng biết hòa ly là chuyện xấu, chưa bao giờ nghe nói nữ nhi của đại gia tộc hòa ly.

Sao lời thốt ra từ miệng gia chủ lại biến hòa ly thành một chuyện may mắn vậy?

Đây là lý luận vớ vẩn!

Quả thực hoang đường!

Mấy đám tộc lão liếc nhìn nhau, đang muốn mở miệng phản bác.

“Nếu Thấm nhi không hòa ly, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t ở Phương gia!” Vân Tư Lân gằn từng chữ một: “Các vị trưởng bối, ta hỏi các vị một câu, mạng nữ nhi Vân gia quan trọng hay mặt mũi Vân gia quan trọng?”

Nói tới vấn đề này, nhóm tộc lão đều chần chừ.

Trên thực tế, trong mắt bọn họ, danh dự trăm năm của Vân gia tất nhiên quan trọng hơn.

Nhưng nếu nói ra những lời này thì sẽ khiến cho bao nhiêu nữ nhi đã xuất giá thất vọng buồn lòng, e rằng nữ nhi Vân đã gả đi sẽ xa cách Vân gia.

Hơn nữa bọn họ đa số đều là nữ nhân, cũng có nữ nhi, tôn nữ, tằng tôn nữ, nếu chuyện như vậy ập xuống đầu hậu bối trực hệ, bọn họ sẽ lựa chọn thế nào?

Lòng người đều là thịt, đều biết suy bụng ta ra bụng người.

Đại sảnh trở nên im lặng.

Vân Tư Lân mở miệng: “Nếu mọi người không còn ý kiến gì nữa thì cứ quyết định như vậy đi, Vân Trạch, con đích thân xử lý chuyện này.”

Nương Thấm nhi mừng phát khóc: “Đa tạ tướng quân, cảm tạ tướng quân...”

Lúc bà ấy yêu cầu hòa ly thì cũng biết nhóm tộc lão sẽ không đồng ý, chỉ là muốn dùng yêu cầu quá mức này để bức bách nhóm tộc lão nghĩ biện pháp mà thôi.

Không ngờ tướng quân thế lại đồng ý với yêu cầu thái quá này.

Vân Tư Lân xua xua tay: “Một nét không viết được chữ Vân, nếu cả người trong nhà mà ta cũng không bảo hộ được thì sao xứng làm gia chủ Vân gia!”

Việc đã đến nước này, nhóm tộc lão chỉ có thể chấp nhận cục diện trước mắt.

Buồn bực trong lòng Vân Sơ chậm rãi tan đi.

Nàng không quan tâm đến việc bản thân có thể hòa ly hay không, đời này của nàng đã vậy, ở đâu cũng thế thôi.

Nàng vui vẻ là vì Vân gia lại có thêm một người thoát khỏi bi kịch đời trước.

Hẳn là cha đã tin lời nàng nói, có cha cầm lái, có tổ phụ cùng đại ca bày mưu tính kế, Vân gia nhất định có thể xoay chuyển kết cục bị trảm cả nhà.

Vân Sơ dùng cơm xong mới trở lại Tạ gia.

Gần đây nàng thường chạy về Vân gia, người Tạ gia đã quen nên cũng không thèm nói nữa.

“Phu nhân, một canh giờ trước đại nhân đã ra ngoài xã giao.” Thính Phong đến hội báo: “Thái thái đi khuyên nhưng vô dụng.”

Vân Sơ không thèm để ý cười cười.

Đương nhiên là không khuyên được rồi, Tạ Cảnh Ngọc vốn đã bị giáng chức, nàng còn giúp hắn ta xin nghỉ bảy ngày, người trọng công danh như hắn ta chắc chắn là sốt ruột không yên. Có người tới mời, hắn ta làm gì còn lo lắng tới thân thể, đa số đi xã giao đều phải uống rượu, rượu chính là thứ tốt giúp đẩy nhanh độc tính.

Nàng chậm rãi thu lại ý cười.

Nếu Tạ Cảnh Ngọc c.h.ế.t thì nàng sẽ thành quả phụ Tạ gia, thật phải ở lại Tạ gia cả đời sao.

Tuy nàng không để ý đến việc mình sẽ ở đâu nhưng Tạ gia thật là khiến người khác ghê tởm.

Chuyện của Vân gia ngày hôm nay vừa vặn mở cho nàng một con đường.

“Phu nhân, nhị thiếu gia đã về.”

Vân Sơ nhếch môi cười: “Đi, đi ra đón.”

Xe ngựa ngừng trước cửa Tạ phủ, Tạ Thế Duy đỡ tay gã hầu bước xuống xe, lúc nó đi đường, đùi phải gần như không có sức, cần phải có gã hầu đỡ mới có thể bước lên bậc thang.

Nó ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy có một mình Vân Sơ đứng ngoài cửa nghênh đón nó.

Nó cúi đầu hành lễ: “Mẫu thân.”

“Chắc đi đường mệt mỏi rồi phải không.” Vân Sơ trên tươi cười: “Phụ thân con ra cửa xã giao, đại ca còn ở học đường, lão thái thái cùng thái thái đang nghỉ trưa, muộn chút nữa sẽ tới thăm con... Có đói bụng không, ta đã cho người chuẩn bị những món con thích ăn rồi, đi, về viện rửa tay dùng cơm trưa trước đã.”

Vẻ mặt tươi cười dịu dàng của nàng khiến Tạ Thế Duy hoảng hốt, cứ tưởng như nó vẫn là nhị thiếu gia Tạ phủ như trước kia.

Chỉ có đùi phải không còn sức lực nhắc nhở nó hiện tại đã không giống trước kia.

Nó vốn tưởng rằng chân nó là bị người ta đánh tàn phế, không thể trị khỏi... Mấy hôm trước mới biết được thì ra là đại ca xúi giục phụ thân không chữa bệnh cho nó, đó là thân đại ca của nó, vậy mà lại biến nó thành một kẻ tàn phế! Chỉ vì nó đắc tội Tuyên Võ hầu mà Tạ gia vứt bỏ nó!

Nó có nên cảm thấy may mắn không, ít nhất nó còn giữ lại được một cái mạng!

Nhưng nương nó, người nương luôn thương nó nhất bị đại ca cùng đại tỷ tự tay đút thuốc độc!

Nó tàn phế!

Nương cũng c.h.ế.t rồi!

Dựa vào đâu mà cuộc đời của nó bị hủy hoại!

Dựa vào đâu mà nương phải c.h.ế.t không minh bạch!

Dựa vào đâu mà đại ca có thể vào Quốc Tử Giám!

Dựa vào đâu mà đại tỷ có thể gả vào vương phủ!

“Duy ca nhi, làm sao vậy?”

Âm thanh ôn nhu của Vân Sơ khiến Tạ Thế Duy khôi phục tinh thần.

Nó áp xuống hận ý, mở miệng: “Cảm tạ mẫu thân.”

Nó rời khỏi Tạ gia lâu như vậy, bây giờ trở về chỉ có một mình mẫu thân ra nghênh đón, nó loáng thoáng nghe xa phu nói người Tạ gia không muốn đón nó về, là mẫu thân một hai phải mang nó đi gặp ngoại công nên nó mới có cơ hội về Tạ gia.

Mẫu thân không có quan hệ huyết thống yêu thương nó như vậy.

Còn những kẻ gọi là người thân kia, một đám đều là quái vật m.á.u lạnh!

Bình Luận (0)
Comment