Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 173

Giang di nương nhẹ giọng nói: “Đại nhân có điều không biết, mấy ngày nay vì chuyện của lão thái thái mà phu nhân gần như thức suốt ngày suốt đêm, hơn nữa nhị thiếu gia mất tích, người của quan phủ thường xuyên tìm tới, đều là phu nhân ra mặt ứng phó... Thiếp thân cũng muốn chia sẻ cùng phu nhân nhưng thiếp thân không có bản lĩnh đó, hầu hạ đại nhân cũng chính là giúp phu nhân phân ưu.”

Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Vân Sơ trở lại viện tử của mình, vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp uống ngụm trà thì bà tử trong viện đã hấp tấp chạy vào: “Phu nhân, đại tiểu thư đang náo loạn trong viện của lão thái thái.”

Vân Sơ nhíu mày: “Nháo cái gì?”

“Không phải lão thái thái đã mất rồi sao, trong nhà kho còn rất nhiều thứ tốt, đại tiểu thư bảo Chu ma ma giao chìa khóa nhà kho, Chu ma ma không đồng ý nên mới nháo lên, Vũ di nương cùng Đào di nương cũng tới, vô cùng hỗn loạn.”

Vân Sơ cười lạnh.

Lão thái thái thây cốt chưa lạnh mà người Tạ gia đã bắt đầu tranh những món lợi nhỏ rồi.

Nàng mở miệng: “Thái thái còn ở đây, đương gia chủ mẫu là ta vẫn còn, bọn họ làm gì có tư cách tranh đoạt, Thính Sương, ngươi cầm chìa khóa đến cho thái thái, xem thái thái nói thế nào.”

Thính Sương gật đầu đi làm, chỉ một lúc sau đã trở lại, đưa chìa khóa nhà kho An Thọ Đường cho Vân Sơ: “Thái thái nói bây giờ phu nhân là đương gia Tạ gia, di vật của lão thái thái giao cho phu nhân bảo quản.”

Vân Sơ cầm lấy chìa khóa, ngắm nghía một hồi, mấy thứ đồ của lão thái thái chỉ khiến nàng chướng mắt.

Nàng mở miệng: “Mở nhà kho, ta muốn chọn mấy món đồ.”

Thính Sương đã sắp xuất giá rồi.

Theo phong tục của Vân gia, khi nha đầu thiếp thân xuất giá, chủ tử sẽ chuẩn bị của hồi môn trong khoảng một trăm lượng bạc, cũng xem như khá phong phú.

Vân Sơ đã chuẩn bị một tờ ngân phiếu năm trăm lượng, còn chọn thêm nguyên bộ trang sức vàng nạm ngọc khắc rỗng cùng với mấy khúc vải dệt loại tốt.

“Phu, phu nhân!” Thính Sương nhìn thấy mấy thứ này, hoảng sợ run rẩy: “Nô tỳ, nô tỳ không nhận nổi, xin phu nhân thu lại đi.”

“Đây là những thứ ngươi đáng nhận được.” Vân Sơ đặt đồ vật lên án kỳ: “Ta đã cho người đến quan phủ giải trừ nô tịch của ngươi, sau này ngươi chính là một người tự do.”

Thính Sương quỳ sụp xuống đất: “Phu nhân, nô tỳ có tài đức gì...”

Vân Sơ đỡ nàng ấy lên.

Đời trước, trận hỏa hoạn của Tạ gia sẽ xảy ra vào năm sau, đời này, chắc chắn nàng sẽ không gặp phải trận hỏa hoạn đó nữa, nhưng không có nghĩa là nàng đã quên một màn Thính Sương không màng tất cả nhào lên ôm lấy nàng, thay nàng chặn chiếc xà ngang kia.

“Ngày mai ngươi xuất giá, ta cho nha đầu ở Sanh Cư nghỉ một ngày, cùng đến nhà mới của ngươi ăn mừng.” Vân Sơ cười nói: “Sau hôn lễ cho ngươi nghỉ ngơi một tháng, sau đó lại đến thôn trang suối nước nóng làm việc, đến lúc đó ngươi chính là ma ma quản sự của thôn trang, về phần tiền công, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”

Thính Sương nghẹn ngào, một câu cũng không nói nên lời.

Sáng hôm sau, Vân Sơ mời hỉ bà đến trang điểm cho Thính Sương, thay áo giá y, kiệu hoa khởi hành từ cửa hông của Tạ phủ đi ra ngoài, Vu Khoa đã chờ sẵn ở đó.

Hạ nhân gả cưới đều là như vậy, có thể xuất các từ cửa hông chính là được chủ tử cho thể diện rất lớn. Vân Sơ và đám nha hoàn bà tử của Sanh Cư đều đến uống rượu mừng, nhưng nàng là chủ tử, sợ ở lại sẽ khiến mọi người câu nệ, chỉ uống rượu mừng rồi rời đi.

Thính Tuyết cùng Thính Phong đều ở lại xem náo nhiệt, nàng và Thu Đồng lên đường về phủ.

Trên đường về có đi ngang Bách Bảo Các, nàng nghĩ đến việc chuẩn bị thêm hồi môn cho thứ muội Vân Nhiễm, hình như vẫn còn thiếu một cây trâm xuất sắc.

Nàng nâng váy bước xuống xe ngựa, đi vào Bách Bảo Các, đã rất lâu nàng không đi dạo cửa hàng trang sức, vừa đi vào đã bị không gian ở đây làm cho lóa mắt.

Trên quầy có rất nhiều trang sức vàng bạc đá quý sáng lấp lánh, khách nhân vào có thể tùy ý nhìn ngắm, nếu muốn mua thì chưởng quầy sẽ ra tiếp đón, lấy ra những mặt hàng tốt cho khách nhân chọn lựa.

“Vị phu nhân này, đây là những chiếc trâm mới nhất của bổn tiệm, ngài xem có vừa ý cái nào không?”

Thật ra Vân Sơ cũng chỉ mới hơn hai mươi, tuy đã xuất giá năm năm nhưng trong lòng vẫn yêu thích những thứ mà nữ tử bình thường yêu thích.

Chỉ là mấy năm nay bị quá nhiều chuyện phân tán lực chú ý, trên cơ bản chưa từng mua thêm đồ trang sức, chiếc trâm cài trên đầu vẫn là của hồi môn người Vân gia cho nàng khi xuất giá năm năm trước.

Nàng nhìn mấy món trang sức này, tâm tình lập tức trở nên hứng khởi.

Trong tay nàng hiện có hơn trăm ngàn lượng bạc, mua vài thứ giải khuây cũng không quá đáng đâu nhỉ.

“Cái này, cái này, còn có cái này...”

Tay nàng chỉ chỉ từng chiếc khay.

Chưởng quầy vui vẻ, xuống tay mua nhiều như vậy, khách hàng lớn đây rồi.

“Bỏ lại ba cái này, còn lại đều gói cho ta.” Vân Sơ nhìn chưởng quầy: “Còn không, lấy cho ta xem thử.”

Chưởng quầy trợn mắt há hốc mồm.

Một cái khay có hai mươi chiếc trâm mà vị phu nhân này đã chọn mười bảy chiếc, vậy mà vẫn chưa đủ, vẫn còn muốn chọn tiếp.

Ông ấy vội vàng gật đầu: “Phu nhân chờ một lát, tiểu nhân lập tức mang hàng mới lên.”

Chưởng quầy nhanh chóng gọi tiểu nhị mang hết đồ trang sức, trâm cài, khuyên tai, vòng tay mới nhất lên... tất cả đều được bày trước mặt Vân Sơ.

Nàng lựa cho nương và đại tẩu một vài món, mỗi nha hoàn trong viện cũng có một món.

Ngoài những thứ này, nàng còn mua hai chiếc khóa trường mệnh.

Một cái cho Du ca nhi, một cái cho Trường Sinh, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại bọn nó.

“Tạ phu nhân!”

Nàng đang muốn lên xe ngựa thì phía sau lại vang tới một giọng nữ rất êm tai.

Nàng quay đầu nhìn, là Tuyên Võ hầu phu nhân Lạc thị.

Bình Luận (0)
Comment