Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 181

Đoàn người đi vào trong.

Vân Sơ ôm hài tử đi trước, Sở Dực giữ khoảng cách một bước chân đi theo, phía sau là mười mấy hạ nhân tùy tùng.

Rất nhanh đã tới chỗ suối nước nóng, vốn dĩ là con suối hoang dã nhưng lúc này đã được tu sửa thành từng bể tắm nóng, có bể tắm lớn lộ thiên, cũng có bể tư nhân riêng tư.

“Có tổng cộng ba mươi sáu bể lớn nhỏ.” Sở Dực mở miệng nói: “Cần phải đặt một cái tên, ta là người quê mùa không am hiểu việc này, chỉ có thể phiền toái Tạ phu nhân.”

Vân Sơ học võ không tinh nhưng mấy chuyện đọc sách viết chữ ở Vân gia đều là nàng xử lý, nàng gật đầu đồng ý.

Qua một con đường, tới cửa một tiểu viện, hai bên cửa trồng đầy hoa cỏ đang nở rộ giữa ngày hè.

Bước vào trong, từng loại hoa cỏ cũng đang khoe sắt, đường nhỏ nằm giữa bụi hoa, cứ như đang lạc vào một hoa viên bí mật, khiến tâm tình người ta trở nên tươi đẹp.

“Tạ phu nhân, viện tử này là Vương gia đích thân thiết kế.” Trình trang chủ đứng bên cạnh mở miệng nói: “Ngài xem có cần cải tiến chỗ nào không.”

Cả thôn trang đã tu sửa rất nhiều viện tử độc lập, mỗi sân đều bố trí bể tắm nam nữ riêng, những sân viện khác nhìn chung đều có kết cấu như nhau, chỉ có sân viện này là độc đáo hơn cả, trồng đầy kỳ hoa dị thảo không nói, cạnh bể tắm còn được khảm đá đủ sắc màu, thoạt nhìn rất giống đá quý, rực rỡ lóa mắt.

Vân Sơ cho rằng đây là bể tắm nóng Bình Tây Vương thiết kế riêng cho Ân tần.

Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện thì Sở Hoằng Du lại hô to: “Oa, ở đó có rất nhiều hải đường, thảo nào phụ vương hỏi con Vân di thích hoa gì, thì ra là như vậy.”

Quanh bốn góc tường đều là hải đường, trông giống Sanh Cư của Vân Sơ y như đúc.

Nàng có chút kinh ngạc, có khi nào cái bể tắm nước nóng này...

“Tạ phu nhân là nữ chủ nhân duy nhất của thôn trang suối nước nóng này, bể tắm nóng độc nhất vô nhị đương nhiên là thuộc về Tạ phu nhân.” Sở Dực không hề lộ ra một chút biểu cảm dư thừa nào: “Ở đây còn một mảnh đất trống, Tạ phu nhân thích hoa gì, ta cho người mang tới trồng.”

Vân Sơ mím môi.

Năm đầu tiên nàng gả tới Tạ phủ, trong Sanh Cư đều là hải đường, vốn dĩ nàng rất thích hải đường nhưng không biết từ khi nào, trong lòng nàng đã sinh ra sự chán ghét.

Nàng rất muốn thoát khỏi hải đường, giống như là thoát khỏi Tạ gia vậy.

Nàng trầm mặc một hồi rồi mở miệng: “Mang hải đường này đến trồng ở viện khác đi thôi, chỗ này trồng lan trồng nhài gì cũng được, Thính Sương, ngươi lo chuyện này đi.”

Sao nàng có thể làm phiền Vương gia làm những việc cỏn con này...

Thính Sương đứng phía sau nghe nàng dặn dò, lập tức bước lên: “Vâng, phu nhân.”

Sở Dực dừng một chút, không nói thêm gì nữa.

“Trường Sinh, muội mau tới đây, nước ở đây ấm lắm, thật thoải mái!”

Sở Hoằng Du không nhịn được vọc tay nhỏ xuống bể tắm nóng, vội vàng kêu muội muội, tiểu cô nương cũng thoăn thoắt chạy qua đó.

Hai tiểu gia hỏa ngồi cạnh bể tắm nóng, dứt khoát cởi giày ra, bốn bàn chân trắng nõn thò xuống bể, bắt đầu hất nước vào nhau.

“Du ca nhi, không được như vậy.” Vân Sơ nhẹ nhàng nói: “Trường Sinh yếu ớt, y phục ẩm ướt sẽ dễ cảm lạnh.”

Tiểu gia hỏa đảo mắt, m.ô.n.g nhỏ dịch sang một hướng, khom lưng hớt nước hắt về phía Sở Dực. Tiểu cô nương học theo, bắt chước ca ca hớt nước trong bể hắt ra ngoài, hơn phân nửa đều đáp lên người Sở Dực.

Xiêm y của Sở Dực ướt hoàn toàn.

Mặt hắn biến đen.

Tùy tùng đứng bên cạnh âm thầm lui về phía sau vài bước.

Sáng nay ra cửa, Vương gia đã cân nhắc hơn một khắc mới chọn được bộ xiêm y này, đen toàn thân, tuy hắn cũng không nhìn ra bộ này có gì khác những bộ thường ngày nhưng Vương gia ngàn chọn vạn tuyển mới lụa được, kết quả lại bị tiểu thế tử làm ướt...

“Trường Sinh, chạy mau, phụ vương muốn đánh người!”

Sở Hoằng Du kéo tay muội muội, rút chân khỏi bể tắm, để chân nhỏ tr@n trụi chạy như điên.

Một đám hạ nhân ùn ùn chạy theo sau.

“Thế tử, từ từ, chạy chậm một chút.”

“Quận chúa, đừng để chân trần chạy, để lão nô mang giày cho ngài...”

Một đám người nháy mắt rời đi hết, chỉ còn lại Vân Sơ cùng Sở Dực, và cả nha hoàn hầu hạ Vân Sơ.

Sở Dực khụ khụ mở miệng: “Tạ phu nhân đừng hiểu lầm, ngày thường ta rất ít đánh hài tử.”

Vân Sơ gật đầu: “Ừ, ta biết.”

Sở Dực cảm giác cứ như hắn càng bôi càng đen.

Hắn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Vân Sơ lại lên tiếng: “Y phục Vương gia ướt rồi, mau thay trước đi.”

Sở Dực chỉ đành ra ngoài thay xiêm y.

Vân Sơ tiếp tục thưởng thức tiểu viện tử này, có thể nhìn ra hắn đã tốn không ít công phu, không thể bắt lỗi chỗ nào.

Nàng cất bước đi vào trong, một nhà chính có đại đường, hai sương phòng, một gian thư phòng, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Nàng ngồi trước thư án, bảo Thính Phong mài mực, bắt đầu viết xuống một vài cái tên, đối với những chuyện này, có thể nói là nàng hạ bút thành văn...

Nhưng đang viết thì hai tiểu gia hỏa đã chạy tới: “Vân di, chữ này đọc thế nào, chữ này nữa...”

Sở Hoằng Du tò mò hỏi đông hỏi tây, Vân Sơ cũng không chê phiền, kiên nhẫn dạy nó đọc chữ, tiểu cô nương cũng chớp mắt to nghiêm túc nghe.

“Du ca nhi, con nói xem thôn trang suối nước nóng này lấy tên gì mới hay?”

Các bể tắm đều đã có tên, chỉ còn lại tên của thôn trang này thật đúng là khiến người ta đau đầu.

Sở Hoằng Du phe phẩy hai chân nhỏ, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu: “Sở Vân Chi Thượng được không, Sở Vân chính là mây trên trời, ngâm mình trong suối nước nóng giống như đang trầm mình trong từng đám mây bay trên trời, thoải mái, nhàn hạ như vậy, chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều người tới.”

“Sở Vân Chi Thượng...” Vân Sơ đọc lại mấy lần, trên mặt lộ ra ý cười: “Xác thật không tồi.”

“Ta cũng cho rằng cái tên này rất được.” Sở Dực đã thay xiêm y xong, nhìn về phía trang giấy nằm trên án thư: “Chữ của Tạ phu nhân vừa tú lệ vừa khí khái, chi bằng Tạ phu nhân viết lại bốn chữ này, ta cho người đi làm biển hiệu của thôn trang.”

Sở Hoằng Du vỗ tay: “Được nha được nha, Vân di, ngài viết đi.”

Bình Luận (0)
Comment