Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 2

Khi tỉnh lại lần nữa, ánh hoàng hôn màu cam từ bệ cửa sổ rọi vào trong phòng ngủ, tựa như đang nằm mơ.

“Phu nhân, người tỉnh rồi?”

Nghe thấy động tĩnh, nha hoàn vén màn đi vào.

“Nửa canh giờ trước, Chu ma ma bên cạnh lão thái thái đã tới một chuyến, bảo phu nhân tỉnh dậy thì đến An Thọ đường.”

Vân Sơ nhìn hai nha hoàn đi vào.

Bốn nhà hoàn thiếp thân nàng dẫn từ phủ tướng quân vào Tạ gia, chỉ có Thính Phong và Thính Tuyết vẫn luôn lưu lại bên cạnh nàng.

Thính Vũ đã thành Vũ di nương của Tạ Cảnh Ngọc vào năm nàng có thai.

Sau đó Thính Sương vì cứu nàng, bị xà ngang cháy gãy đè c.h.ế.t lúc Tạ phủ cháy lớn.

Vân Sơ soi gương, Thính Sương đang trang điểm cho nàng, trên mặt mang theo lo lắng nói: “Phu nhân, lão thái thái tìm người chắc chắn là chuyện của đại thiếu gia, người bảo đại thiếu gia quỳ ở từ đường, quỳ còn chưa tới một khắc, lão thái thái đã bảo đại thiếu gia đứng dậy, lúc này sợ là sắp hưng sư hỏi tội.”

Vân Sơ cười: “Ta hơi đói, ăn cơm trước.”

Kiếp trước, nàng bởi vì vô sinh, trong lòng hổ thẹn, chỉ cần lão phu nhân triệu kiến, cho dù là bệnh, cũng sẽ gắng gượng đến đó.

Trọng sinh lại, nếu nàng cần cẩn thận dè dặt như lúc đầu, chuyện gì cũng lấy Tạ gia làm đầu, vậy cần gì sống lại lần nữa?

Thính Sương vội sai người bưng đồ ăn lên.

Nhìn một bàn đồ ăn, Vân Sơ cũng thèm.

Sau khi ăn no, nàng thay y phục, lúc này mới tới An Thọ đường.

Kiếp trước, lão thái thái qua đời sau khi Tạ Thế An vào nội các, người tới phúng viếng sắp giẫm nát cả bậc cửa, có thể nói là phong quang vô lượng.

Nhưng bây giờ, Tạ Cảnh Ngọc chỉ là tiểu quan ngũ phẩm, Tạ Thế An mới mười hai tuổi.

Tạ gia, còn chỉ là một tiểu gia tộc không hề nổi bật ở kinh thành mà thôi.

An Thọ đường.

Tạ lão thái thái ngồi trên ghế chủ vị, phía dưới là Tạ Thế An với gò má sưng đỏ đang ngồi, xung quanh vây lại một đám bà tử, nha đầu.

“Mẫu thân.”

Tạ Thế An đứng lên, hành lễ với Vân Sơ.

“An ca nhi là một hài tử ngoan, luôn hiếu kính với mẫu thân là ngươi.” Lão thái thái mở miệng chỉ trích nói: “Hài tử ngoan như vậy, sao ngươi nhẫn tâm tát nó, sao lại nhẫn tâm bắt nó quỳ ở từ đường…Nhìn xem gương mặt nhỏ này, đã sừng thành cái dạng gì rồi, đại phu nói ba ngày mới có thể xẹp xuống…”

“Hóa ra lão thái thái tìm ta là vì chuyện này.” Cánh môi của Vân Sơ nổi lên ý cười khó hiểu: “An ca nhi, ngươi không nói với lão thái thái vì sao ta phạt ngươi sao?”

Tạ Thế An cúi đầu: “Nhi tử không biết.”

Giọng nói của Vân Sơ có chút lạnh: “Quỳ ở từ đường chính là để ngươi nghĩ thật kỹ đã sai ở đây, không nghĩ rõ ràng, vậy thì tiếp tục quỳ.”

“Sơ nhi, ngươi xưa nay rộng lượng ôn hòa, hôm nay sao lại hà khắc như vậy?” Lão thái thái nhíu mày: “An ca nhi rốt cuộc đã làm gì?” Vân Sơ cười.

Phải, nàng ôn hòa với thứ tử thứ nữ, rộng lượng với tiểu thiếp, di nương, nội chấp chưởng thứ vụ, ngoại kết giao nhân mạch, chống đỡ nửa bầu trời Tạ gia.

Nhưng cho tới nay, những người này đối đãi với nàng thế nào.

Lão thái thái và thái thái, cùng với Tạ Cảnh Ngọc, ngoài mặt tôn trọng nàng, thực tế lại lợi dụng nàng vắt kiệt Vân gia.

Những thứ tử thứ nữ đó mở miệng liền gọi mẫu thân, trên thực tế, chưa từng thật sự coi nàng là mẫu thân.

Nhiều di nương như thế, bao gồm nha hoàn bồi gả của nàng, Vũ di nương, có ai không phải là đang âm thầm trào phúng nàng không thể sinh con…

Cái gọi là khoan dung độ lượng, là sự thao túng Tạ gia với nàng, là áp bức nàng đối với chính mình.

Nàng nhàn nhạt nói: “Thính Sương, đến Thanh Tùng các một chuyến, lấy tranh chữ dạo gần đây của đại thiếu gia tới.”

Thính Sương lĩnh mệnh lập tức đi ngay.

Tạ lão thái thái nhíu mày, nếu đã đi lấy tranh chữ, vậy thì chứng tỏ có liên quan chuyện học rồi.

An ca nhi từ nhỏ đã thông minh, học hành rất giỏi, ai cũng khen, bà ta thực sự không nghĩ ra có thể sai sót ở phương diện này.

Chẳng mấy chốc, Thính Sương lấy tranh chữ quay lại.

Vân Sơ lật ra, lấy ra một bức trong đó đưa cho Tạ Thế An: “Ngươi tự đọc một lần.”

Sắc mặt Tạ Thế An đã đổi, môi hắn mím chặt thành một đường thẳng, chậm rãi lên tiếng: “Cầu mộc chi trưởng giả, tất cố kỳ căn bản, dục lưu chi viễn giả…”

Tạ lão thái thái không phải bà lão cái gì cũng không hiểu, trượng phu của bà ta là tú tài, nhi tử là cử nhân, tôn tử Tạ Cảnh Ngọc là trạng nguyên.

Lão nhân gia bà ta thường tự xưng là thư hương thế gia, chịu hun đúc nhiều năm, dĩ nhiên nghe hiểu đây là tấu chương của một vị đại thần viết cho hoàng đế vào mấy trăm năm trước, ý là khuyên hoàng đế sống an nhàn mà nghĩ tới gian nguy, tích đức tích nghĩa.

Bà ta nhíu mày: “Bài gián văn này làm sao?”

“Bài gián văn này dĩ nhiên không có gì.” Vân Sơ lạnh giọng nói: “Nhưng ở phần kết văn chương, hắn đã viết lời đại nghịch bất đạo.”

Lão thái thái giật lấy tranh chữ.

“Tùy Dạng bác lợi, thiên mệnh nan trạm, tiến dược bệ hạ, thải hối vật xâm…” Đọc tới đây, lão thái thái cả kinh: “An ca nhi, ngươi viết cái này làm gì?”

Vân Sơ cười lạnh.

Ở trong thư phòng của Tạ Thế An, đâu đâu cũng là câu chữ như vậy, đủ để nhìn ra, hắn có ý kiến rất lớn với đương kim thánh thượng.

Cho nên việc đầu tiên sau khi hắn vào nội các chính là nghĩ cách trừ khử trung thần Vân gia, cùng hoàng tử bức vua thoái vị…

Nàng vẫn luôn không hiểu, một thiếu niên mười hai tuổi, sao lại bất mãn với thánh thượng.

“An ca nhi, ngươi biết nếu để người ngoài nhìn thấy thứ này sẽ có hậu quả gì không?” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Ngươi là dưỡng tử của ta, vậy chính là đích trưởng tử Tạ phủ, mỗi lời một việc của ngươi đều đại biểu Tạ gia!”

Trên người nàng bỗng nhiên tỏa ra khí tràng cường đại: “Ngươi lên án đương kim thánh thượng hoang dâm vô độ, cả tin gian thần…”

Sắc mặt Tạ Thế An khó coi: “Ta không có…”

Bình Luận (0)
Comment