Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 203

“Ai nha tiểu bảo bối!” Ân tần cưng chiều nhìn hài tử trong ngực: “Ta có cho người chuẩn bị ngựa con, con có muốn đi săn thú không?”

Sở Hoằng Du sáng mắt: “Thật ạ?”

Ân tần gật đầu: “Con đi được nhưng Trường Sinh thì không, đừng khiến con bé mệt mỏi ngã bệnh.”

Không cần bà ấy nói thì Sở Hoằng Du cũng biết không thể đưa muội muội đi cưỡi ngựa.

Tiểu gia hỏa đảo mắt, nhìn Vân Sơ: “Tạ phu nhân là đích trưởng nữ Vân gia, Vân tướng quân ra trận g.i.ế.c địch uy phong như vậy, chắc Tạ phu nhân cũng không kém, hay là ta và Tạ phu nhân so tài một lần?”

Vân Sơ: “...”

Tiểu tử này giả bộ cũng thật ra hình ra dáng.

Điều đáng mừng là tiểu tử này đã biết tiết chế việc thân cận với nàng trước mặt người ngoài.

Nàng đứng lên: “Tiểu thế tử đã mời, nào có thể không đồng ý, mời.”

Sở Hoằng Du ưỡn n.g.ự.c đi về phía trước, Vân Sơ hành lễ cáo từ Ân tần rồi bước ra khỏi lều.

Ý cười trên mặt Ân tần dần dần biến mất.

Ra bên ngoài, Sở Hoằng Du thấy hộ vệ dắt một con ngựa trắng nhỏ tới, nó vô cùng vui vẻ, sai người đỡ mình lên ngựa.

Phụ thân nó theo võ, từ nhỏ nó đã thích những thứ này, ba tuổi là biết cưỡi ngựa, bây giờ đã hơn bốn tuổi, đã có thể cưỡi thành thạo.

Thằng bé nói với đám thị vệ: “Các ngươi đừng đi theo ta, Tạ phu nhân, ta đi trước đây.”

Vân Sơ vốn không đi săn thú nên lúc tới đây cũng không mang theo ngựa, chỉ phải tìm người khác mượn một con, xoay người đuổi theo ngựa con phía trước.

Sở Hoằng Du càng chạy càng nhanh, nhưng con ngựa của nó quá nhỏ, dù chạy nhanh thế nào thì cũng chậm hơn người khác, chỉ một lúc đã bị Vân Sơ đuổi kịp, còn có cả đám thị vệ kia.

Nó thở phì phì nói: “Đã nói các ngươi đừng đi theo, cách xa ta ra một chút!”

Vân Sơ mở miệng: “Có ta ở đây, tiểu thế tử sẽ không có việc gì, các ngươi lui ra đi, không sao.”

Mấy thị vệ liếc nhau, lúc này mới thả chậm tốc độ, giữ một khoảng cách khá xa.

Xác định đám thị vệ kia sẽ không nghe thấy, tiểu gia hỏa mới ngọt ngào hô một tiếng: “Mẫu thân!”

Vân Sơ cố ý xụ mặt: “Không được gọi như vậy.”

“Lúc không có ai, con sẽ gọi như vậy.” Sở Hoằng Du cười hì hì: “Mục tiêu của con là bắt hai con hồ ly, làm hai chiếc khăn quàng cổ, một cái cho mẫu thân, một cái cho Trường Sinh.”

Nghe được lời này, Vân Sơ bật cười.

Tiểu tử này vừa mới học cưỡi ngựa, cưỡi ngựa b.ắ.n cung là động tác yêu cầu kỹ thuật rất cao, căn bản là không làm nói, cũng thật biết nói phét.

Nàng mở miệng: “Ta không cần khăn quàng cổ, con xem, bên kia có thật nhiều hoa, chúng ta đi hái hoa, vừa lúc có thể làm một chiếc vòng hoa cho Trường Sinh.”

Hai người xuống ngựa đi tới chỗ biển hoa kia.

Đây là hoa dại, hồng tím trắng xanh đủ loại màu sắc.

Tiểu gia hỏa hưng phấn hái hoa, Vân Sơ nghiêm túc ngồi làm vòng hoa, lúc này, đột nhiên có tiếng nói chuyện vọng tới bên tai.

“Tạ đại thiếu gia, ngươi chỉ cưỡi ngựa không b.ắ.n tên, đừng nói là ngươi không biết b.ắ.n tên nhé, ha ha ha!”

Lục hoàng tử ngồi trên ngựa nhìn Tạ Thế An, mặt đầy vẻ chế nhạo.

Hắn ta khơi mào, một đám ăn chơi trác táng cũng hùa theo.

“Tạ đại thiếu gia đọc sách lợi hại như vậy, sao lại không biết b.ắ.n tên, thật là quá ngu ngốc.”

“Chậc chậc, không biết b.ắ.n tên thì tới trường săn làm gì, thật là mất mặt.”

“Không săn thú thì đừng cưỡi ngựa, đi xuống, đi xuống!” Lúc ở Quốc Tử Giám đọc sách, nhóm người này sẽ cố kỵ phu tử cùng tiên sinh, bây giờ xung quanh không có ai khác, cả đám đều buông thả, vây quanh Tạ Thế An không ngừng giễu cợt.

Tạ Thế An ngồi trên lưng ngựa, siết chặt dây cương.

Hắn ta đọc sách từ nhỏ, nhưng cũng chỉ là đọc sách, mấy thứ như cưỡi ngựa b.ắ.n tên này hắn ta chưa từng học qua, cũng không có ai dạy.

Sau khi quyết định tới trường săn, hắn ta đã cố ý chọn mua một con ngựa tốt, nhờ phụ thân mời một lão sư tới dạy hắn ta cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Chỉ là thời gian quá ngắn, chỉ có hơn mười ngày, hắn ta chỉ học được cưỡi ngựa, b.ắ.n tên quá khó, cần nhiều thời gian hơn mới nắm được kỹ thuật.

Hắn ta đã sớm đoán ra đám người này sẽ làm khó mình.

Chuyện như trong dự kiến nên hắn ta cũng không luống cuống, hắn ta buông dây cương, nhảy xuống ngựa.

“Tạ đại thiếu gia theo sau bọn ta nhặt con mồi đi, ha ha ha!”

Lục hoàng tử cười lớn, quất một roi vào ngựa của Tạ Thế An, con ngựa kinh hoảng chạy mất, những người khác phá lên cười.

Một đám người cưỡi ngựa chạy, Tạ Thế An mím môi, dùng hai chân chạy theo.

“Nương, hắn ta là đại nhi tử của ngài.” Sở Hoằng Du núp trong bụi hoa, mở miệng nói: “Hắn ta bị ức hiếp, sao ngài không giúp?”

Vân Sơ cười cười.

Tạ Thế An cũng không phải thiếu niên mười hai tuổi bình thường, hắn ta biết rõ bản thân muốn gì, vì đạt được mục đích, hắn ta sẽ không từ thủ đoạn.

Hiện giờ lục hoàng tử nhục nhã hắn ta, chờ ngày sau hắn ta đứng vững vàng gót chân thì lục hoàng tử sẽ bị hắn ta ngáng đường.

Nhưng chắc Tạ Thế An sẽ không có được cơ hội này đâu.

Vân Sơ và Sở Hoằng Du hái được rất nhiều hoa, bện được hai cái vòng rồi cưỡi ngựa quay về.

Đám người đi săn thú cũng đã quay lại, người đạt hạng nhất không ai khác ngoài Bình Tây Vương, hắn săn được mười mấy con mồi, còn có một con thỏ sống.

Hoàng Thượng vui mừng, lập tức ban thưởng cho Bình Tây Vương.

Nhóm hoàng tử cũng sôi nổi chúc mừng, trông rất hòa thuận hữu hảo.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, lửa trại cháy bùng, mọi người vây quanh lửa trại dùng bữa tối.

Vân Sơ và Lâm thị chuẩn bị vào rèm trướng của Vân phi thì thấy Tạ Phinh đi tới, cười khanh khách nói: “Ngoại bà, mẫu thân, ta cũng muốn vào bái kiến Vân phi nương nương.”

Lâm thị lạnh mặt.

Việc Sơ nhi và Tạ Cảnh Ngọc hòa ly là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ là Sơ nhi nói muốn tìm thời cơ tốt nên bọn họ mới không nhúng tay vô.

Con vợ lẽ Tạ gia sau này sẽ chẳng còn một chút quan hệ nào với Sơ nhi, không cần phải thân thiết nữa.

“Hiện giờ ngươi là An Tĩnh Vương phi, là người của Đức phi, đến bái kiến Vân phi không thích hợp lắm.” Lâm thị lạnh lùng nói: “Để người ngoài nhìn thấy thì lại tưởng Đức phi cùng Vân phi ngồi chung thuyền, đây không phải là vô duyên vô cớ khiến Hoàng Hậu nương nương nghi kỵ sao?”

Sắc mặt Tạ Phinh cứng đờ: “Là, là vậy sao, là con suy xét không chu toàn.”

Đức phi căn bản là không để nàng ta vào mắt, Vân phi lại sợ tị hiềm, nàng ta cảm giác con đường phía trước vô cùng mờ mịt.

Lâm thị và Vân Sơ đi vào lều của Vân phi.

Vân phi nữ nhi nhà tướng, năm đó cũng theo Vân Tư Lân luyện võ với lão tướng quân, cưỡi ngựa b.ắ.n tên không không tồi, nhưng Hoàng Hậu cũng thích săn thú, Vân phi chỉ đành gác thú vui này lại, mặc dù đã tới Yến Sơn nhưng cũng không theo Hoàng Thượng săn bắn.

Không đợi Lâm thị cùng Vân Sơ hành lễ, Vân phi đã đỡ lấy hai người, kéo bọn họ ngồi xuống: “Trong lều chỉ có ba người chúng ta, không cần đa lễ.”

Bà ấy dừng một chút rồi nói: “Đại ca viết thư cho ta, nói Sơ nhi mơ thấy ác mộng, thấy Vân gia bị trảm cả nhà?”

Lâm thị gật đầu: “Rất nhiều thứ trong giấc mơ của Sơ nhi đều đã ứng nghiệm.”

Vốn dĩ bà ấy không biết chuyện giấc mộng này, nam nhân Vân gia cho rằng không cần thiết phải cho nữ nhân biết những chuyện này.

Là Sơ nhi cha đột nhiên nhắc tới chuyện hòa ly với Tạ gia, bị bà ấy ép hỏi nên mới nói ra chuyện Sơ nhi nằm mộng...

“Đại ca nói trong mộng của Sơ nhi, lão bát chết...” Vân phi run lên: “Sơ nhi, lần trước con nói muốn ta và lão bát sớm ngày tới đất phong, chính là vì giấc mộng này sao?”

Bình Luận (0)
Comment