Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 262

Bỗng nhiên, máu nóng văng lên mặt.

Cùng lúc đó, khối đá kia rơi xuống đất, ma ma kia ngã quỵ, đôi mắt mở to, mất đi hơi thở.

Vân Sơ còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy mấy tên thái giám kia lần lượt gục ngã, trên cổ là một vết cứa rỉ máu, một chiêu trí mạng.

Nàng quay đầu nhìn thì thấy Sở Dực đang chạy như bay tới chỗ nàng.

“Vân Sơ, nàng bị thương ở đâu?”

Ngữ khí của Sở Dực có chút run rẩy.

Hắn nhìn thấy mặt nàng toàn là máu, trong tình thế cấp bách đã quên hết lễ nghĩa, gọi thẳng khuê danh của nàng.

Vân Sơ lau vết m.á.u của kẻ khác vương đầy trên mặt mình, lắc đầu nói: “Ta không bị thương.”

“Bình, Bình Tây Vương!” Ma ma dẫn đầu đứng bên cạnh khiếp sợ nói: “Đây là cấm địa trong cung, sao Vương gia có thể tự tiện xông vào, lão nô phải bẩm báo Hoàng Thượng!”

Môi Sở Dực gợi lên ý cười lạnh lẽo: “Giết ngươi rồi thì làm gì còn ai biết bổn vương đã tới đây?”

Ma ma kia thấy rõ sát khí trong mắt hắn, nháy mắt trở nên hèn mọn: “Lão nô chính là người bên cạnh Thái Hậu nương nương, trước khi Vương gia động thủ phải cân nhắc... A a a!!”

Lời còn chưa nói xong thì bà ta đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn thân ngã nhào xuống đất lăn lộn không ngừng.

Bà ta không c.h.ế.t nhưng hai cánh tay đã bị Sở Dực c.h.é.m đứt.

Máu chảy thành sông.

Đôi mắt của Vân Sơ được một bàn tay ấm nóng chai sạn che lại.

Nàng nghe Sở Dực mở miệng nói: “Bổn vương giữ cái mạng này lại cho ngươi, lăn về nói với Thái Hậu, chuyện này còn chưa xong đâu.”

Lão ma ma tru lên từng âm thanh đau đớn, áp đảo cả một mảng hoa cúc.

Sở Dực buông đôi tay che mắt Vân Sơ ra, khàn giọng nói: “Xin lỗi, nếu ta phát hiện sớm một chút thì nàng đã không gặp những chuyện này.”

Vân Sơ có chút tò mò hỏi: “Sao Vương gia có thể tới nhanh như vậy?”

Tuy rằng lúc nãy đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng thật ra chỉ mới qua một khắc, tiệc thưởng cúc còn chưa chính thức bắt đầu, nói cách khác, tạm thời sẽ không có người nào phát hiện nàng đã biến mất.

Nam nhân này có thể tới nhanh như vậy, thật là nằm ngoài dự đoán của nàng.

Hắn vì nàng mà c.h.é.m c.h.ế.t bảy tám tâm phúc của Thái Hậu, c.h.ặ.t t.a.y ma ma mà Thái Hậu tín nhiệm nhất, đây cũng là chuyện nàng không ngờ tới.

“Nếu Đại Lý Tự Khanh nếu muốn tìm ta thì tuyệt đối sẽ không hỏi chuyện thái giám trong cung.” Sở Dực mở miệng: “Hơn nữa ta còn đeo ác danh trên người, đa số người trong cung thấy ta còn trốn đi không kịp, căn bản không thể chủ động đáp lời, mà thái giám dẫn đường kia lại nói quá nhiều rồi.”

Hắn thật là ngu xuẩn, sau khi tách khỏi Vân Sơ, hắn mới phát hiện manh mối.

Vân Sơ bừng tỉnh đại ngộ.

Xem ra tâm tư của nàng còn chưa đủ tinh tế, lúc xảy ra chuyện tới nơi mới phát hiện có điểm bất thường, suýt nữa thì mất luôn mạng nhỏ.

Sở Dực đau lòng nàng phải trải qua chuyện như vậy, dịu dàng nói: “Ta đưa nàng.”

“Không cần.” Vân Sơ lắc đầu: “Ta phải đúng hẹn tham gia tiệc ngắm hoa của Hoàng Hậu nương nương, hoàn hảo vô khuyết xuất hiện ở đó mới là lời đáp trả tốt nhất dành cho Thái Hậu, chỉ là không biết có thể phiền Vương gia tìm giúp ta một bộ xiêm y.”

Sở Dực hiểu suy nghĩ của nàng.

Nếu mới bị Thái Hậu dọa một cái đã trốn đi thì chẳng phải đã đánh mất sự kiêu ngạo của Vân gia sao.

Nàng muốn nói với Thái Hậu, Vân gia quân ngang tàng kiêu ngạo, nữ nhi Vân gia cũng là như thế.

Vân Sơ thay y phục, trang điểm chải chuốt chỉnh tề, Sở Dực đích thân đưa nàng tới đình Bách Hoa.

Khách mời lúc này cũng đã đến tương đối đông đủ.

Vân Sơ giữ vẻ mặt thản nhiên theo ma ma vào trong, vừa liếc mắt đã thấy hai đứa nhỏ đang đuổi bắt nhau.

Nhìn được một cái cũng có thể giảm bớt nỗi nhớ nhung mấy ngày qua.

Nàng bước lên hành lễ với Hoàng Hậu. “Sơ nhi, tới đây.” Sắc mặt Hoàng Hậu vô cùng hiền hoà: “Nghe nói lão tướng quân bị bệnh, không biết hiện tại đã ra sao, có cần bổn cung sắp xếp một ngự y đến xem không?”

Vân Sơ uốn gối nói: “Tổ phụ bị bệnh nhiều năm, nghỉ ngơi một thời gian thì tốt rồi, phiềm nương nương lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Hậu cười nói: “Đi tới chỗ cô cô ngươi ngồi đi.”

Vân phi ngồi ở vị trí trên hàng đầu cách đó không xa.

Vân Sơ bước quan ngồi bên cạnh Vân phi: “Sao cô cô lại tiều tụy như vậy.”

Vân phi thở dài.

Từ sau khi Vân gia xảy ra chuyện, bày ấy ăn không ngon ngủ không yên, đương nhiên là tiều tụy.

Bà ấy ở hậu cung, chuyện có thể làm cũng không nhiều lắm.

“Cô cô yên tâm, thân thể tổ phụ rất tốt.” Vân Sơ nói nhỏ: “Yên tâm, Vân gia sẽ không xảy ra chuyện.”

Hai mắt Vân phi sáng ngời.

Sơ nhi nhất định là mơ thấy Vân gia thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.

Người khác sẽ nói mộng chỉ là mộng nhưng giấc mộng của Sơ nhi sẽ dần dần trở thành sự thật.

Lời này khiến Vân phi an tâm hơn rất nhiều.

Gần tới giờ, Hoàng Hậu tuyên bố tiệc thưởng cúc chính thức bắt đầu.

Khắp bốn phía là những đóa hoa cúc đua nhau nở rộ, đủ loại màu sắc hình dáng, vô cùng mỹ lệ.

Không biết tại sao Vân Sơ lại nghĩ tới hoa cúc trong điện của Trang Thân Vương khi nãy, một đóa hoa cúc dại mà lại tươi tốt hơn cả cúc ở nơi này.

Trên phố từng có lời đồn nói tiền Thái Tử đức không xứng vị nên mới c.h.ế.t sớm.

Mà đích trưởng tử duy nhất của tiền Thái Tử cũng không nên ra đời, người phạm vào đạo Trời, bẩm sinh thiếu hụt, vừa sinh ra đã là một con ma ốm.

Nghe nói phải dựa vào m.á.u đầu tim của nữ tử mới có thể giữ mạng.

Nàng vẫn luôn cho rằng đây chỉ là một câu chuyện kh ủng bố được truyền miệng trong dân gian, ai ngờ nó lại xảy ra với chính nàng.

Vân Sơ không tiếp tục nghĩ đến chuyện này nữa vì nàng đã nghe thấy mấy vị phu nhân bên cạnh đang nhắc tới Đinh Nhất Nguyên.

“Các ngươi có nghe nói không, phủ Bình Tân hầu mời một thầy bói vào phủ, nói là linh lắm, một lần tính quẻ lấy phí một ngàn lượng bạc.”

“Có phải là Đinh tiên sinh từng bán tiền đồng ở đầu đường không, hình như lúc ấy hắn đã tính được Trụ Quốc đại tướng quân mất tích.”

“Vị Đinh tiên sinh kia đoán mệnh linh thế sao, không phải là tên lừa đảo đã chứ.”

“Bình Tân hầu phu nhân bảo hắn tính xem khi nào thế tử có thể thành thân sinh con, các ngươi đoán được không, Đinh tiên sinh nói thế tử đã sớm có hài tử, quả nhiên, hầu phu nhân cho người điều tra, đã tra ra thế tử không chỉ nuôi ngoại thất mà nhi tử của hắn ta cũng đã hơn một tuổi rồi.”

“Bình Tân hầu hỏi Đinh tiên sinh tước vị của hầu phủ truyền tới đời nào thì ngưng, Đinh tiên sinh nói đời sau, Bình Tân hầu lập tức tiến cung thỉnh chỉ, thay đổi thế tử của hầu phủ.”

“...”

“Ta cũng muốn mời Đinh tiên sinh tới đoán mệnh cho ta.”

“Ai mà không muốn chứ, nhưng vị Đinh tiên sinh này chào giá càng ngày càng cao, nghe nói phải bỏ hai ngàn lượng mới được hắn tính cho một quẻ.”

“Đây không phải ăn cướp sao, bạc đâu phải được gió to thổi tới.”

“Đúng đúng, cao nhân thế này không phải nên sống đạm bạc không màng danh lợi sao, cần nhiều bạc như vậy để làm gì!”

“Bình Tân hầu phu nhân nói vị Đinh tiên sinh này chỉ đoán mệnh cho người hữu duyên, không phải có bạc là mời được đâu.”

“...”

Vân Sơ cúi đầu uống một ngụm trà hoa cúc.

Danh tiếng của Đinh Nhất Nguyên có thể nhanh chóng truyền đến tai đám người huân quý này đều là nhờ phủ Bình Tân hầu tận hết sức lực tôn sùng.

Bình Luận (0)
Comment