Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 267

Ma ma thoáng nhìn Ân tần, thấy chủ tử không phản ứng gì nên cũng ôm hai tiểu chủ tử đã ngủ say ra.

“Mẫu phi nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Sở Dực mỗi tay ôm một hài tử, xoay người rời khỏi Trường Thu Cung.

“Ta sinh ra thứ nghiệp chướng gì đây!”

Ân tần tức giận nằm trên giường, bảo cung nữ ấn huyệt cho bà ấy, bằng không bà ấy sẽ đau đầu mất ngủ cả đêm.

“Quách ma ma, ngươi nói nếu Hoàng Thượng thật sự tứ hôn cho lão tam và nông nữ kia thì phải làm thế nào?”

Lão ma ma lắc đầu: “Một nông nữ làm sao xứng đôi với Vương gia, đến làm nha hoàn rửa chân trong vương phủ cũng là trèo cao, nhưng, Vương gia vì nàng ta mà cự hôn, chứng minh ngài ấy đã đ ộng tình, Vương gia biết Hoàng Thượng và nương nương sẽ không đồng ý nên mới lén rước người về vương phủ... Nàng kia ở bên cạnh Vương gia, ngày đêm thổi gió bên tay, lão nô lo lắng Vương gia vì người trong lòng mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.”

Sắc mặt Ân tần trầm xuống.

Lão tam kháng chỉ cự hôn, tự tiện tiếp quản quân đội, c.h.é.m tâm phúc của Thái Hậu tâm phúc, ba chuyện này, có chuyện nào không phải là đại nghịch bất đạo?

Nếu hắn lại làm ra chuyện gì đó thì cũng không quá bất ngờ.

Hoàng Thượng nhẫn nhịn có giới hạn, sẽ không hết lần này tới lần khác dung túng lão tam làm bậy.

Bà ấy phải xử lý nông nữ kia.

Đêm thu lạnh lẽo.

Sáng sớm trời đất đã phủ một tầng sương.

Sở Hoằng Du mở to mắt, phát hiện đây không phản giường chiếu trong cung thì vội vàng đẩy muội muội: “Trường Sinh, mau tỉnh lại, chúng ta về nhà rồi, có thể đi gặp mẫu thân!”

Tuy ở trong cung cũng rất vui nhưng nó lại muốn ở bên cạnh mẫu thân nhiều hơn.

Tiểu cô nương xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt mờ mịt ngó trái ngó phải, sau đó nhảy xuống giường.

“Ai nha tiểu quận chúa, không được đi chân trần, sẽ cảm lạnh.” Trịnh ma ma kịp thời bước vào: “Lão nô mặc xiêm y cho tiểu quận chúa trước...”

Cung nữ đứng chờ bên ngoài lập tức mang nước vào, hầu hạ hai vị tiểu chủ tử thay xiêm y rửa mặt chải đầu.

Lúc này, Sở Hoằng Du thính tai bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh ở tiền viện: “Hửm, hình như ta nghe thấy tiếng của hoàng nãi nãi?”

Trịnh ma ma sửa sang y phục cho thằng bé, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói: “Thế tử nghe lầm, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, lão nô hầu hạ tiểu thế tử và tiểu quận chúa dùng bữa.”

Sở Hoằng Du xoa xoa lỗ tai.

Chắc là do vừa rời khỏi cung nên vẫn còn nhớ thương hoàng nãi nãi.

Cùng lúc đó.

Tiền viện phủ Bình Tây Vương n, Ân tần mang theo mấy chục cung nhân giằng co với Sở Dực.

“Dực nhi, đừng bức mẫu phi làm chuyện khó coi.” Ân tần trầm mặc: “Con phải biết không dễ gì ta mới được ra khỏi cung, nếu đã tới được đây thì phải bắt được nông nữ kia.”

Sở Dực mở miệng: “Mẫu phi, đời này không dễ gì gặp được người khiến bản thân yêu thương thật lòng, nếu con đã đưa nàng vào vương phủ thì đương nhiên sẽ che chở cho nàng.”

Ân tần tức đến bật cười: “Sao, con vì một nữ nhân mà đối đầu với mẫu thân thân sinh?”

Sở Dực lắc đầu: “Là mẫu phi lựa chọn đối đầu với con.”

“Dực nhi, con đang muốn ép ta lục soát vương phủ sao?” Ân tần gằn từng chữ một: “Con là hoàng tử của Đại Tấn, đương gia chủ mẫu của con hẳn phải là quý nữ mẫu mực, phải là thiên kim khuê tú đảm đương được mọi việc, còn về nông nữ kia, nếu con thật sự thích nàng ta thì giữ lại cũng không sao, ta có thể cầu phụ hoàng con cho nàng ta thân phận thị thiếp, như vậy cũng đã là có thể diện lắm rồi.”

Sắc mặt Sở Dực trầm xuống.

Quách ma ma vội vàng hoà giải: “Vương gia, thân phận của nàng kia quả thật chỉ có thể làm thị thiếp, nhưng nếu sau này có thể sinh hạ hài tử, Vương gia nâng nàng làm trắc phi, như vậy không phải là vẹn cả đôi đường sao, Vương gia đừng vì chuyện nhỏ này mà chọc nương nương tức giận.”

Ân tần cụp mắt.

Bà ấy đã nhượng bộ rất nhiều, hy vọng nhi tử này không khiến bà ấy thất vọng.

“Mẫu phi luôn nói thân phận của nàng không xứng với con, không xứng làm nữ chủ nhân của vương phủ.” Sở Dực chậm rãi mở miệng nói: “Nếu đã như vậy thì con chấp nhận từ bỏ thân phận Vương gia, bao gồm cả vương phủ này.” Ân tần trừng to mắt, bà ấy kinh ngạc nói: “Dực nhi, con nói cái gì?!”

Sở Dực gỡ ngọc bội bên hông xuống, đây là ngọc bội đại diện cho thân phận của hoàng thất: “Từ nay về sau con không phải là hoàng tử hay Vương gia, chỉ là Sở Dực.”

“Con điên hay là ta điên rồi!” Ân tần rống giận: “Vì một nông nữ mà con dám làm ra chuyện hoang đường như vậy, nếu truyền tới tai phụ hoàng con, con biết...”

“Vậy xin mẫu phi bẩm báo chuyện này với phụ hoàng.” Sở Dực vô cùng kiên quyết: “Trình tổng quản, thu dọn đồ đạc, rời khỏi vương phủ.”

Trình tổng quản gật đầu, kéo đám nha hoàn bà tử trong vương phủ đi làm việc.

Bộ dáng này thật không giống như đang làm bộ.

Lồ ng n.g.ự.c Ân tần phập phồng, đầu óc choáng váng.

Bà ấy trở mắt nhìn đám hạ nhân lục tục khuân vác đống hòm xiểng ra ngoài.

Bà ấy biết bản thân đã đi sai một nước cờ.

Rõ ràng không ai biết lão tam hoang đường yêu một nông nữ, bà ấy náo loạn như vậy, có thể toàn bộ hoàng cung đều sẽ biết.

Lão tam đã có hai đứa nhỏ, cũng đã lập thế tử, nếu trong lòng còn có người khác thì quý nữ trong kinh thành sao có thể chấp nhận gả cho một nam tử như vậy?

“Con cho người người đưa mẫu phi hồi cung.”

Sở Dực gọi phủ binh trong phủ tới.

“Các ngươi đưa mẫu phi về cung rồi ở đó luôn đi, không cần quay về đây.”

Phủ binh là đặc quyền của Vương gia, nếu hắn đã không muốn làm Vương gia nữa thì tất nhiên phải trả lại những người này.

Ân tần chỉ vào hắn, áp chế lửa giận nói: “Ngươi thật đúng là nhi tử ngoan của ta!”

Bà ấy nói xong thì phất tay áo rời đi.

Hùng hổ mà đến, cũng hùng hổ rời đi.

Trình Tự mặt ủ mày ê nói: “E là nương nương giận tới phát điên rồi, nếu giận đến mức ngã bệnh thì thật là không hay.”

Sở Dực cầm lấy ngọc bội mà Ân tần không mang đi: “Hiện giờ trong cung không yên ổn, thay vì để bà ấy bị kéo vào những chuyện đó thì cứ để bà ấy dồn tâm tư lên người ta thì hơn.”

Mẫu phi hắn không phải người lòng dạ thâm sâu, rất dễ bị Thái Hậu hoặc Hoàng Hậu lợi dụng.

Hắn gây ra trận phong ba này một là vì tư tâm của mình, hai là muốn cho mẫu phi có việc để làm, ba là khiến đảng phái của Thái Tử và vây cánh của Cung Hi Vương cười nhạo.

“Phụ vương, hôm nay chuyển nhà sao?” Sở Hoằng Du chậm rãi chạy vào tiền viện, mượn lực nhảy lên người Sở Dực, ghé vào đầu vài hắn nói nhỏ: “Có phải sau này có thể ở cùng mẫu thân mỗi ngày không?”

Sở Dực vỗ m.ô.n.g nhỏ của nó: “Thu dọn đồ đạc của con đi, chuẩn bị xuất phát.”

Tiểu gia hỏa mừng rỡ không nhìn thấy đường đi, hưng phấn chạy đi dọn hành lý, đồ linh tinh lặt vặt của nó đã chiếm hết nửa chiếc xe ngựa.

Xe ngựa xuất phát từ cửa phủ Bình Tây Vương, đi thẳng tới ngõ Ngọc Lâm.

Bá tánh vây xem không biết chuyện gì đã xảy ra, đơn thuần chỉ vây quanh xem náo nhiệt.

Nhưng những người ở tầng lớp thượng lưu của kinh thành cũng nghe được chút phong phanh.

“Các ngươi có biết tại sao Bình Tây Vương lại dọn khỏi vương phủ không?”

“Nghe nói Bình Tây Vương có người trong lòng, nhưng người trong lòng chỉ là một nông nữ, không xứng làm vương phi, vì để cùng người trong lòng song túc song phi nên Bình Tây Vương chấp nhận từ bỏ phong hào đất phong và vương phủ, Ân tần đã tức tới hôn mê rồi.”

“Bình Tây Vương này cũng quá hoang đường, vì một nữ nhân mà từ bỏ tất cả sao, thật đúng là điên rồ?”

“Vốn tưởng Bình Tây Vương cũng sẽ tranh vị trí kia, a, người xem trọng nữ nhi tình trường như vậy, chắc chắn chẳng làm nên trò trống gì.”

“Rốt cuộc nữ nhi nhà nào mà lại có thể mê hoặc Bình Tây Vương đến thần hồn điên đảo.”

“Xem hắn có thể kiên trì được bao lâu.”

“...”

Bình Luận (0)
Comment