Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 311

Công chúa Khánh Hoa tái mặt: “Nếu ngươi cưới một nữ nhân như vậy, không chỉ ngươi mà ngay cả ta cũng sẽ bị người ta nhạo báng, ngươi...”

Sở Dực quay đầu phất tay áo rời đi.

Ở một nơi xa, Sở Thụy nhìn thấy một màn như vậy, đôi môi tái nhợt lộ ra một nụ cười như có như không.

Thái Hậu đỡ tay ma ma đi đến bên cạnh hắn, duỗi tay phủ thêm cho hắn một chiếc áo lông chồn.

“Hôm nay trong yến hội đã tác thành cho hai mối nhân duyên, mà con đến giờ vẫn lẻ loi một mình, ai gia nhìn mà đau lòng...”

Sở Thụy mím môi: “Cái thân thể rách nát này của con, không làm liên lụy người khác thì hơn.”

“Thụy nhi, ai gia biết tâm tư của con nên sẽ không ép con cưới thê tử nữa.” Thái Hậu thở dài: “Nhưng phụ thân con chỉ có một đích trưởng tử là con, con nhẫn tâm nhìn phụ thân con đoạn tử tuyệt tôn sao? Thụy nhi, ai gia đồng ý không tìm Vương phi cho con nữa, nhưng con cũng phải đồng ý sinh một nhi tử, có được không?”

Bà ta nói xong lại phất tay.

Ma ma đưa mời mấy cung nữ bước vào, mập ốm cao thấp, nhan sắc loại nào cũng có.

Sắc mặt Sở Thụy tức khắc thay đổi.

Hắn bỗng nhiên hiểu ra, Thái Hậu đang muốn từ bỏ hắn.

Bởi vì hắn không nghe lời nên Thái Hậu muốn đổi một quân cờ khác, quân cờ này chính là hài tử của hắn.

Hắn có thể từ chối việc thành thân, nhưng chuyện sinh hài tử... Chỉ cần Thái Hậu bỏ thuốc thì đã không phải là chuyện mà hắn có thể lựa chọn.

Lúc này hắn giống như người đứng trên vách núi, đi về phía trước hay lui về phía sau đều là tuyệt lộ.

Sở Thụy mím môi, chậm rãi mở miệng: “Tổ mẫu, con cho rằng những tiện tì này không xứng sinh nhi tử cho con.”

Thái Hậu khẽ nhíu mày: “Hửm, ý của Thụy nhi là?”

“Con đồng ý với tổ mẫu, con sẽ cưới thê tử.” Sở Thụy gằn từng chữ một nói: “Không chỉ cưới chính phi, mà còn có trắc phi, thứ phi, thị thiếp.”

Thái Hậu trợn tròn con ngươi: “Thụy nhi, không phải con đang dỗ dành ai gia đó chứ?”

Ban đầu bảo hắn cưới một chính thê mà đã náo loạn long trời, bây giờ lại đồng ý cưới nhiều người như vậy sao.

“Trưởng nữ Ngu gia, thứ nữ Chu gia mà tổ mẫu tìm khi trước, cưới ai cũng được.” Sở Thụy cong môi cười: “Nhưng con muốn tự chọn chính phi cho mình.”

Thái Hậu bị hắn dắt mũi, theo bản năng lên tiếng hỏi: “Con muốn cho ai làm chính phi?”

“Trưởng nữ Vân gia, Vân Sơ.” Sở Thụy gằn từng chữ một: “Nếu tổ mẫu không làm được thì cũng nên từ bỏ chuyện này luôn đi.”

Thái Hậu không thể nào tin nổi: “Con muốn cưới Vân Sơ sao, cưới nàng làm gì?”

Nếu Vân gia còn binh quyền thì ai mà chẳng ước cưới được trưởng nữ Vân gia, nhưng bây giờ Vân gia chẳng là cái thá gì cả.

Mấu chốt nhất chính là,Vân Sơ từng gả chồng, hơn nữa nghe nói nàng không thể sinh con được nữa, cưới về cung phụng sao?

“Con chỉ là muốn cưới nàng.” Sở Thụy ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Con hy vọng lúc c.h.ế.t đi sẽ được ý trung nhân đưa tiễn đoạn đường cuối cùng.”

Thái Hậu đột nhiên nghẹn thở.

Ba chữ ý trung nhân kia khiến tim bà ta nhói đau.

Thụy nhi đời này đã quá thống khổ rồi, bởi vì bệnh tật ốm yếu mà không dám ăn thứ hắn muốn ăn, không dám tới nơi hắn muốn tới, không dám làm chuyện bản thân muốn làm... Hiện giờ vất vả lắm mới tìm được một người mà hắn muốn cưới về, sao bà ấy có thể nhẫn tâm cự tuyệt...

Dù sao vẫn còn có trắc phi, thứ phi, thị thiếp... cưới mười mấy nữ nhân như vậy, chắc chắn sẽ sinh được hài tử mà thôi.

Thụy nhi đã từ chối uống m.á.u đầu tim, như vậy sẽ không sống lâu nữa... Bà ta chỉ muốn trước khi chết, Thụy nhi sẽ để lại nòi giống của mình.

Hốc mắt Thái Hậu có chút ướt át: “Được, Thụy nhi, ai gia đồng ý với con.”

Bà ta biết rõ lúc này Hoàng Thượng đã đồng ý hôn sự của Sở Dực và Vân Sơ, nhưng vậy thì đã làm sao?

Chỉ cần chưa cưới vào cửa thì mọi thứ đều có thể thay đổi.

Đêm giao thừa thì phải cùng nhau đón giao thừa

Vân Sơ và Sở Dực tách ra rời khỏi hoàng cung, hai người bước vào hai viện tử khác nhau, sau đó lại tụ hội tại noãn các của Vân Sơ. “Mẫu thân!”

Hai đứa nhỏ chạy vào, quăng giày nhào vào lòng Vân Sơ.

“Có phải con biểu hiện rất tốt không!”

Sở Hoằng Du lộ ra bộ dáng chờ được khen ngợi.

Vân Sơ đặt túi tuyết đã chuẩn bị từ trước lên hốc mắt của thằng bé, bật cười nói: “Du ca nhi rất tuyệt, Trường Sinh cũng rất tuyệt, nhưng sau này đừng khóc như vậy nữa.”

Khóc đến mức mắt sưng lên cả rồi, xem chừng ngày mai vẫn còn chưa hết sưng.

Nàng cẩn thận dùng túi tuyết đắp lên mắt hai đứa nhỏ, hỗ trợ tiêu sưng.

Đắp được một lúc, nàng mới lấy hai phong bao đỏ thẫm từ trong tay áo ra đưa cho hai đứa nhỏ: “Đây là lì xì mừng tuổi nương cho các con, hy vọng hai người các con tuổi mới bình an.”

“Cảm ơn nương!”

Hai tiểu gia hỏa đồng thanh mở miệng, vô cùng vui vẻ nhận lấy tiền mừng tuổi.

Từ hoàng cung trở về, thời gian cũng không còn sớm nữa, tuy còn chưa tới giờ Tý nhưng mí mắt của hai đứa nhỏ đã sụp xuống, nghiêng người dựa vào Vân Sơ ngủ gục.

Vân Sơ nhìn Sở Dực đang ngồi bên cạnh, nhẹ giọng mở miệng: “Chúng ta đưa hai hài tử về phòng đi.”

Sở Dực gật đầu, hai người bọn họ mỗi người ôm một hài tử, Vân Sơ đi đằng trước, Sở Dực đi theo phía sau, một trước một sau bước vào phòng ngủ của Vân Sơ.

Đây là lần thứ hai Sở Dực tới nơi này.

Lần đầu tiên là vì mẫu thân của Vân Sơ bất ngờ đến thăm, hắn bị đẩy vào khuê phòng của nàng, lúc đó chỉ dám nhìn lướt qua.

Lần này... hắn vốn không định nhìn nhiều nhưng lại phát hiện là bản thân hắn nghĩ nhiều rồi.

Bởi vì căn phòng này hoàn toàn không giống căn phòng lúc trước.

Trên bàn là thức ăn vặt của hài tử, trên giường còn có búp bê của hai đứa nhỏ, chăn đệm gối đầu cũng là những thứ hai hài tử thường dùng, trên bàn trang điểm là trống bỏi và ná...

Nơi này nào giống khuê phòng của nữ tử, rõ ràng là phòng ngủ của mẫu thân cùng hài tử.

Không biết tại sao trong lòng Sở Dực lại dâng lên một niềm chua xót khôn kể.

Thứ hài tử mang đến cho Vân Sơ không chỉ có hạnh phúc và vui vẻ mà còn khiến nàng mất đi hình ảnh của Vân Sơ thuở ban đầu, khiến nàng dần dần biến thành một người mẫu thân.

Đương nhiên, nàng hẳn là thích sự thay đổi này.

Nhưng... niềm vui của đời người không phải chỉ có một mình hài tử.

Sở Dực yên lặng nhìn Vân Sơ cẩn thận đắp chăn cho hai đứa nhỏ rồi xoay người buông rèm.

Hắn nhẹ giọng nói: “Du ca nhi đã năm tuổi rồi, nên có viện tử riêng.”

Vân Sơ mấp máy môi.

Nàng chỉ vừa mới đoàn tụ với bọn nhỏ, cảm giác đã mất đi lại tìm được về khiến nàng vô cùng cưng chiều hai đứa nhỏ, nàng cũng nguyện ý dung túng bọn nó vô điều kiện.

Nhưng nàng cũng rõ ràng hài tử cuối cùng cũng phải trưởng thành.

Nàng chậm rãi mở miệng: “Được, qua mùa đông này sẽ cho Du ca nhi ở riêng một viện tử.”

Có lẽ là căn phòng quá chật chội nên Vân Sơ cảm thấy nóng bức lạ thường.

Nàng vừa ngẩng đầu thì đã đối diện với một ánh mắt nóng như lửa cháy, trái tim trong n.g.ự.c hoảng hốt nảy lên.

Nàng còn chưa kịp tránh ánh mắt đó thì Sở Dực đã bước lên, nghiêng đầu nói trước: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

Trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, trong đầu hắn lại sinh ra những ý niệm kỳ lạ.

Hắn tự nói với bản thân không được cư xử đường đột với nàng.

Năm năm trước, hắn muốn nàng tại một thời điểm không thích hợp, cuối cùng đã tạo thành sai lầm trí mạng.

Bây giờ hắn đã sắp được nghênh thú nàng vào cửa, hắn nhất định phải cho nàng một đêm động phòng hoa chúc hoàn mỹ nhất, khiến nàng quên đi tất cả đau xót mà cái đêm năm năm trước đó đem lại...

Bình Luận (0)
Comment