Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 323

Lúc này, Sở Dực đang cầm một ly rượu tới trước mặt Vân Tư Lân, kính một ly, những người tới đây hôm nay đều sẽ kính Vân Tư Lân một ly, hắn làm như vậy cũng không phải quá nổi bật.

Vân Tư Lân vỗ mạnh vai hắn: “Tiểu tử ngươi rất được, đáng tiếc...”

Ông ấy khẽ lắc đầu, nếu năm năm trước gả Sơ nhi cho Bình Tây Vương thì Sơ nhi đã không phải chịu khổ nhiều như vậy.

“Không đáng tiếc.” Sở Dực nhỏ giọng nói: “Năm năm trước ta chẳng là gì cả, không có năng lực để chống lại phụ hoàng... bây giờ mới là thời điểm tốt nhất, mọi thứ đều vừa vặn.”

“Nếu ngươi dám để Sơ nhi chịu oan ức, Vân Tư Lân ta có liều cái mạng này cũng không bỏ qua cho ngươi.” Vân Tư Lân uống cạn ly rượu: “May mắn có ngươi nên hai đứa nhỏ mới sống sót, khúc mắc lớn nhất trong lòng Sơ nhi mới được cởi bỏ.”

Nói tới đây, Vân Tư Lân thở dài.

Năm năm trước, lúc tính chuyện hôn sự cho nữ nhi, ông ấy không có mặt, miễn cưỡng lắm mới kịp uống ly rượu mừng.

Lúc nữ nhi mang thai sinh con, ông ấy không có mặt.

Nữ nhi ở Tạ gia chịu mọi tủi thân, ông ấy không có mặt.

Khi nữ nhi hòa ly với Tạ Cảnh Ngọc, ông ấy cũng không ở đó.

Bây giờ nữ nhi và Bình Tây Vương bàn chuyện hôn sự, ông ấy vẫn không có mặt.

Người làm phụ thân như ông ấy thật sự quá thất bại.

Yến hội Vân gia tổ chức vào ban ngày, sau khi Hoàng Thượng Hoàng Hậu bãi giá hồi cung, khách khứa cũng chậm rãi cáo từ.

Từ khi Vân Tư Lân hồi kinh vẫn luôn bận rộn xử lý công vụ, lúc này mới có thể yên tĩnh nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, Lâm thị dựa vào bên cạnh ông ấy.

Phu thê hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, rất hiếm khi có thời gian bình lặng nằm cạnh nhau.

Lâm thị thở dài nói: “Quốc sư nói bát tự của Sơ nhi và Bình Tây Vương không hợp, chàng nói xem chuyện này phải làm sao mới tốt?”

“Chuyện này có gì mà lo lắng?” Vân Tư Lân cười cười: “Yên tâm, Bình Tây Vương có cách, Hoàng Thượng sẽ tứ hôn nhanh thôi, chi bằng phu nhân nên nghĩ xem phải chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn đi.”

Lực chú ý của Lâm thị lập tức chuyển sang của hồi môn: “Lần đầu Sơ nhi gả cho Tạ Cảnh Ngọc đã chuẩn bị của hồi môn ba mươi ngàn lượng, bây giờ gả vào hoàng thất, tuyệt đối không thể ít hơn. Tuy sản nghiệp Vân gia trông có vẻ lớn nhưng thực tế cũng không lấy ra được bao nhiêu bạc, người làm cha như chàng cả ngày chỉ ở bên ngoài đánh giặc, có chút nào bận tâm đ ến việc trong nhà thiếu bạc, cần chàng làm gì chứ...”

Vân Tư Lân: “...”

Sao lại cằn nhằn ông ấy nữa rồi.

Ông ấy chỉ đành ngồi dậy ôm lấy Lâm thị: “Phu nhân bớt giận, lần này ta lấy được đầu của quốc vương Nam Việt, đánh chiếm Nam Việt, dẹp loạn Khải Thành, còn tiêu diệt vây cánh của Thái Hậu... không phải Hoàng Thượng đã ban thưởng rất nhiều sao, tất cả đều trở thành hồi môn của Sơ nhi, được không?”

Lâm thị dỗi nói: “Xem như người cha như chàng hào phóng, nhưng cũng không thể đưa hết cho Sơ nhi, hài tử trong bụng Thiên Thiên sắp ra đời rồi, phải để lại cho hài tử một ít.”

Làm phụ mẫu, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, phải công bằng thì gia đình mới hòa thuận.

Năm sáu ngày trôi qua.

Đinh Nhất Nguyên từng xem quẻ nói trong vòng ba ngày phương nam sẽ xảy ra địa chấn, nếu gặp tai họa như thế thì sẽ dùng khói để truyền tin, nói cách khác thì sau khi xảy ra động đất, nhiều nhất là ba ngày, kinh thành sẽ nhận được tin tức, nhưng tới bây giờ còn chưa thấy gì.

Trong buổi thiết triều hôm nay, chuyện này bị người ta moi ra, có hẳn một cuộc thương nghị riêng cho nó.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thuật sĩ giang hồ Đinh tiên sinh đoán quẻ ở Kim Loan Điện, kết luận trong vòng ba ngày phương nam sẽ xảy ra địa chấn, còn nói địa chấn là do trời phạt.” Một đại thần đi ra nói: “Bây giờ đã là ngày thứ bảy, nếu phương nam xảy ra địa chấn thì tin tức đã sớm truyền về, có thể nói là phương nam bây giờ vẫn bình yên vô sự. Đinh Nhất Nguyên đứng trên Kim Loan Điện nói ẩu nói tả, người này rắp tâm bất lương, xin Hoàng Thượng c.h.é.m đầu, răn đe cảnh cáo!”

“Hoàng Thượng, Đinh Nhất Nguyên ở dân gian giả danh lừa bịp, chửi bới Đại Tấn, chửi bới triều đình, tội này đáng chém!”

“Thần tán thành!” “Thần cũng tán thành!”

Thấy mấy vị đại thần tự giác đứng ra, khóe môi của Kỳ quốc sư gợi lên một độ cung.

Chờ tất cả mọi người nói xong, lão mới bước ra thong thả ung dung nói: “Đinh tiên sinh tuy chỉ là thuật sĩ giang hồ nhưng cũng xem như là người đồng môn, vậy nên dùng cách của đạo ta để trừng phạt, dùng bùa trói lại, lấy lửa đốt chi, thiêu diệt nguyên thần mới xem như là tru sát.”

Bình Tân hầu hối hận gần chết, ông ta cảm thấy lúc đó đầu mình hẳn là bị cửa kẹp, tự dưng lại kéo Đinh tiên sinh vào mấy chuyện này.

Đinh tiên sinh năng lực hữu hạn, chỉ có thể tính một ra một chút vận thế nho nhỏ, mấy thứ như vận mệnh quốc gia, Đinh tiên sinh không tính được cũng là bình thường.

Ông ta vội vàng đứng ra nói: “Hoàng Thượng, sách có nói con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm, Đinh tiên sinh chắc chỉ nhìn lầm quẻ tượng mà thôi...”

“A!” Kỳ quốc sư cười lạnh nói: “Làm sai chuyện khác thì còn có cơ hội sửa chữa, nhưng xem bói tuyệt đối không được sai, nếu thật sự xem không rõ thì có thể nói không biết chứ không thể ngôn loạn ngữ, cổ động nhân tâm, họa loạn triều cương! Xin Hoàng Thượng định đoạt!”

Hoàng đế ngồi ở vị trí tối cao, nhàn nhạt nói: “Đưa Đinh Nhất Nguyên vào điện!”

Mấy ngày nay, Đinh Nhất Nguyên ở Tử Vi Cung có thể nói là hưởng thụ tất cả những đãi ngộ mà trước nay chưa từng có, có cung nữ thái giám hầu hạ, ngay cả đi ngoài cũng có người hỗ trợ...

Nếu không phải muốn duy trì hình tượng thế ngoại cao nhân, hắn nhất định sẽ thoải mái hưởng thụ một phen.

Mắt thấy sáu bảy ngày trôi qua, trong lòng hắn cũng rất sốt ruột.

Phương nam sẽ xảy ra địa chấn thật sao?

Loại chuyện theo ý trời này, Không Môn của Vân tiểu thư có thể tính ra được sao?

Trong lúc hắn đang lo sợ bất an thì đã bị gọi đến Kim Loan Điện.

Đinh Nhất Nguyên cảm thấy may mắn vì có bộ râu dài, có thể che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, tiện thể che giấu cảm xúc, thoạt nhìn hắn vẫn rất bình tĩnh.

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Đinh Nhất Nguyên, ngươi có lời gì muốn nói?”

Đinh Nhất Nguyên vươn tay phải, nhẹ nhàng điểm điểm, sau đó lắc đầu: “Trời giáng tai hoạ không phải là chuyện con người có thể chống lại, thảo dân không còn lời nào để nói.”

Hoàng đế cụp mắt.

Ông ta đã cho một cơ hội nhưng sự thật chứng minh ông ta đã tin sai người.

Nếu như thế ——

Hoàng đế vừa mới nâng tay, Sở Dực thoáng nhìn ra đại điện, vẫn không thấy một bóng người, hắn lập tức đứng dậy nói: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn thượng tấu.”

Hoàng đế buông tay: “Chuyện gì?”

“Sáu bảy ngày trước, nhi thần vô tình biết được quốc sư đã tích trữ năm trăm tám mươi ngàn lượng bạc ở bốn tiền trang lớn trong kinh thành.” Sở Dực gằn từng chữ một: “Bổng lộc một năm của quốc sư không vượt quá hai trăm lượng bạc, cho dù tính cả điền trang của tổ tiên thì cũng không thể tích trữ được một số bạc lớn như vậy, xin hỏi quốc sư số bạc này từ đâu mà đến?”

Kỳ quốc sư đột nhiên cứng người.

Lão đã cố ý chia số bạc này ra gửi ở bốn tiền trang khác nhau, còn dùng tên khác để gửi, nếu không phải cố ý điều tra thì sẽ không biết người đứng sau là lão.

Nói cách khác, Bình Tây Vương đã điều tra lão.

Tại sao lại tra lão chứ?

Lão chưa từng làm chuyện gì gây bất lợi cho Bình Tây Vương.

Bình Luận (0)
Comment