Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 331

“Kia, kia...” Nhĩ ma ma cúi đầu: “Phải ăn nói với Nội Vụ Phủ bên kia thế nào?”

“Đây là chuyện trong phòng của bổn vương, cớ gì phải giải thích với Nội Vụ Phủ.” Sở Dực lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, sau này chủ tử của vương phủ chính là Vương phi.”

“Vâng.”

Nhĩ ma ma cúi đầu.

Sở Dực đẩy cửa đi vào.

Vân Sơ vẫn ngồi ngay ngắn cạnh mép giường, tay vẫn cầm quạt che nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt như nước ngày xuân.

Nàng đã ngồi ở đó cả ngày, cổ cứng đờ, lưng nhói đau, toàn thân mệt rã rời, nhưng khi thấy nam nhân này bước tới, sự mỏi mệt đó lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác khẩn trương... trái tim dường như vọt tới cổ họng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cả người căng chặt, không biết là sợ hãi hay chờ mong...

“Sơ nhi...”

Sở Dực chậm rãi đến gần.

Hắn uống không ít rượu nên âm thanh có chút khàn khàn.

Mùi rượu ập vào mặt, bao vây Vân Sơ.

Hô hấp của nàng lỡ đi một nhịp, vội vàng lên tiếng: “Thính Tuyết, mau, rót rượu.”

Thính Tuyết và Thính Phong lập tức đi chuẩn bị, một người mang ra hai chiếc ly đỏ, một người cẩn thận rót rượu.

Rượu này là Thính Tuyết đích thân chuẩn bị, Thính Phong vẫn luôn canh chừng, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần, hai người bọn họ thật sự rất sợ cảnh tượng đêm tân hôn sáu năm trước lại tái diễn...

Hai ly rượu được đưa tới tay đôi tân nhân.

Sở Dực cầm ly ngồi ngay mép giường, hắn vươn tay, cánh tay choàng vào tay Vân Sơ.

Hai người đồng thời uống cạn ly rượu giao bôi.

Rượu Thính Tuyết chuẩn bị chỉ là rượu trái cây thông thường, cũng không nồng, lại còn ngọt thanh, Vân Sơ có thể một ngụm uống cạn.

Thính Phong bước lên thu lại hai chiếc ly.

Thính Tuyết nhanh chóng trải giường.

Hai người hành lễ nói: “Vương gia Vương phi tân hôn đại hỉ, nô tỳ cáo lui trước.”

Cửa tân phòng khép lại, bên trong chỉ còn lại hai người.

Rõ ràng là căn phòng rất lớn, rõ ràng là chiếc giường rất lớn nhưng Vân Sơ lại cảm thấy chật chội.

Nàng nhanh chóng đứng lên: “Ta, ta gỡ đồ trang sức xuống trước đã.”

Nha đầu Thính Tuyết kia sao lại ra ngoài nhanh như vậy, một đống trang sức rườm rà và giá y cồng kềnh này, nàng không biết phải làm sao bây giờ...

Nàng vừa ngồi xuống bàn trang điểm thì đã thấy trong gương đồng xuất hiện thêm hình bóng của một nam nhân.

Nam nhân duỗi tay đặt lên mũ tân nương của nàng, cẩn thận gỡ kẹp tóc, xõa búi tóc Tây Chu xuống, sau đó cẩn thận gỡ kim quan.

Vân Sơ không thấy khó chịu một chút nào.

Bàn tay to múa kiếm g.i.ế.c địch kia cũng có thể len vào mái tóc của nữ nhân.

Ngón tay thô ráp, bàn tay chai sần đó đã gỡ hết trang sức trên tóc nàng xuống.

Toàn thân nhẹ đi không ít.

Nàng đang muốn nói gì đó thì nam nhân lại đột nhiên khom người, bế nàng đi tới bên cạnh chiếc giường.

“Sơ nhi, hôm nay nàng thật đẹp.”

Vừa nghe tiếng hắn nói thì nàng đã cảm nhận được sự kiềm nén của hắn, ngọn lửa trong đôi mắt kia như đang lan ra khắp đồng cỏ, hừng hực cháy lên.

Hắn đặt Vân Sơ lên giường.

Vân Sơ duỗi tay ôm cổ hắn, chủ động hôn lên đôi môi hắn.

Đôi môi mát lạnh của nam nhân vẫn còn vương hương rượu, đôi môi mỏng sắc bén như d.a.o lúc này lại vô cùng mềm mại...

Đôi mắt Sở Dực lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ngay sau đó, hắn lập tức đoạt lại quyền chủ động... Buổi sáng mùa xuân tới sớm hơn bình thường.

Lúc Sở Dực mở to mắt thì bên ngoài đã tràn ngập ánh nắng mặt trời.

Đã nhiều năm rồi hắn mới ngủ được đến tận canh giờ này.

Hắn nhìn nữ nhân nằm bên cạnh, tóc tán loạn trên gối đầu, gương mặt trong veo vẫn còn đang say ngủ, lộ ra vài phần lười biếng.

Hắn không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên trán Vân Sơ, sau đó mới khẽ khàng ngồi dậy khoác thêm xiêm y đi ra ngoài, hai nha hoàn canh giữ bên ngoài đang muốn đi vào thì Sở Dực lại nhỏ nói: “Chờ nửa canh giờ sau hẵng vào hầu hạ.”

Thính Tuyết cùng Thính Phong nhận lệnh, tiếp tục cúi đầu đứng đó.

“Vương gia, canh giờ không còn sớm, phải vào cung tạ ơn.” Nhĩ ma ma đi vào chủ viện, cúi đầu nói: “Lão nô đi vào hầu hạ Vương phi rửa mặt.”

Bà ta tự xưng là lão nô nhưng trên thực tế cũng không già, chỉ mới hơn bốn mươi một chút, tóc đen được búi nghiêm chỉnh trên đỉnh đầu, khóe mắt lúc nào cũng hếch lên trên, thoạt nhìn vô cùng khí thế.

Đêm hôm qua, lúc Vương gia và Vương phi cần dùng nước ấm, Nhĩ ma ma mang theo một thùng nước một hai muốn vào nội thất nhưng lại bị Thính Tuyết kiên trì ngăn cản.

Mà hiện tại Nhĩ ma ma lại muốn đi vào, có Vương gia ở đây, Thính Tuyết biết bản thân không có chỗ lên tiếng.

Nàng ấy nhéo nhéo bàn tay, mím chặt môi, đầu óc không ngừng suy nghĩ đối sách.

“Viện tử của Vương phi sẽ do Thính Tuyết chưởng quản.” Sở Dực nhàn nhạt mở miệng: “Thính Tuyết có bảo Nhĩ ma ma đi vào hầu hạ không?”

Thính Tuyết không khỏi sửng sốt.

Nhĩ ma ma chính là nhũ mẫu của Vương gia, chưởng quản toàn bộ hậu viện của vương phủ, đương nhiên cũng bao gồm hạ nhân của hậu viên.

Vương gia lại yêu cầu nhũ mẫu phải nghe lời nàng ấy?

Nhĩ ma ma cũng ngây ngẩn cả người.

Bà ta là người bên cạnh Vương gia, chủ động đi vào hầu hạ Vương phi rửa mặt chính là có ý nhận Vương phi làm chủ tử.

Nhưng Vương gia lại dùng một nha đầu chưa đủ lông đủ cách để áp chế bà ta, bảo sau này bà ta làm sao lập uy với đám nha hoàn hồi môn của Vương phi?

Vương gia uống sữa của bà ta mà lớn, bây giờ cưới thê tử lại hoàn toàn không nhớ tới bà ta, là vì Vương phi thổi gió bên tai sao?

Nhĩ ma ma cúi đầu: “Là lão nô đi quá giới hạn, xin Vương gia thứ tội.”

Bà ta đang nói thì hai đứa nhỏ từ bên ngoài đã chạy vào tới nơi.

Trịnh ma ma đuổi theo phía sau: “Tiểu tổ tông ơi, chậm một chút, cẩn thận té ngã...”

“Phụ vương dậy rồi sao!” Sở Hoằng Du xem như chào hỏi rồi nắm tay muội muội chạy lên bậc thang nhưng lại bị Sở Dực bắt lấy ôm vào lòng: “Mẫu thân các con còn ngủ, đừng đi vào quấy rầy.”

Vân Sơ nằm trong phòng che mặt ngồi dậy.

Nàng dậy muộn hơn Sở Dực cũng thôi đi, hai đứa nhỏ cũng đã thức rồi mà nàng vẫn còn ngủ, thật là không còn mặt mũi làm người mà.

Nàng khoác xiêm y, xốc lên chăn đứng dậy, nhẹ nhàng ho khan.

Thính Tuyết cùng Thính Phong lập tức nói: “Vương gia, Vương phi tỉnh, nô tỳ đi vào hầu hạ.”

Sở Dực gật đầu, bế hai đứa nhỏ cùng vào theo.

Nhĩ ma ma đứng bên ngoài, ánh mắt trầm xuống.

Trịnh ma ma đứng bên cạnh mở miệng nói: “Có lẽ Nhĩ ma ma không biết, hai vị tiểu chủ tử rất thích Vương phi, chỉ riêng điểm này cũng đã đủ khiến Vương gia tôn trọng Vương phi rồi.”

Nhĩ ma ma nhẹ giọng nói: “Ngươi có từng nghĩ nếu Vương phi có đích tử của mình thì sao không.”

Trịnh ma ma không nói.

Nếu một nữ nhân có hài tử của chính mình thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách để giành lợi ích cho nhi tử thân sinh.

Lợi ích lớn nhất ở vương phủ này chính là vị trí thế tử.

“Mặc kệ như thế nào thì đó cũng không phải là chuyện mà ta với ngươi phải nhọc lòng.” Trịnh ma ma nói: “Làm tốt chuyện của mình là được, đừng quản những việc khác.”

Nhĩ ma ma mím môi.

“Mẫu thân, con rất nhớ ngài...”

Sở Hoằng Du cởi giày bò lên giường, vùi vào lòng Vân Sơ.

Từ khi mẫu thân về Vân gia, tuy nó có thể đến ở với mẫu thân thường xuyên nhưng dù sao cũng không được ở chung một cách tự do tự tại như thế này.

Vất vả lắm mới chờ được mẫu thân gả vào vương phủ, Trịnh ma ma lại nói sau này nó không thể ngủ cùng mẫu thân nữa.

Bình Luận (0)
Comment