Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 347

Giang di nương trợn tròn mắt, vội vàng nghiêng người mời Vân Sơ vào nhà.

Lúc trước khi nàng ấy và Vân Sơ còn sống chung một mái hiên nhà, nàng ấy đã không dám đặt mình ngang hàng với Vân Sơ, hiện giờ nàng ấy đã rời khỏi Tạ gia, Vân Sơ trở thành Vương phi, hai người một như bùn dưới đất một như mây trên trời, chênh lệch càng ngày càng lớn, thậm chí nàng ấy còn chẳng dám ngẩng đầu nhìn Vân Sơ.

Có trời mới biết lần đó nàng ấy phải dùng hết bao nhiêu dũng khí mới dám chạy tới phủ Bình Tây Vương cầu kiến Vân Sơ.

Giang di nương vội vàng đi châm trà, cẩn thận đi chung trà tới trước mặt Vân Sơ.

Vân Sơ uống một ngụm, lúc này mới nói: “Mấy ngày nay thế nào?”

“Được Vương phi che chở nên Tạ Thế An không đến đây nữa.” Giang di nương mở miệng nói: “Hôm nay Thích ca nhi chính thức đi học, Nhàn tỷ nhi thì vẫn ở nhà rảnh rỗi thôi.”

Vân Sơ gật đầu: “Có dự định cho Nhàn tỷ nhi đi học không?”

Giang di nương lắc đầu: “Ở nhà học thêu hoa là được rồi.”

Nàng ấy sống trong một ngõ nhỏ chật hẹp ở kinh giao, bá tánh ở đây đều là những người rất bình thường, tỷ nhi của mấy gia đình này sẽ không tới học đường.

Lúc trước Nhàn tỷ nhi là nữ nhi của Tạ gia, Tạ gia là thư hương thế gia, học đọc sách viết chữ cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng hiện tại... không cần phải học nữa.

“Bản thân Nhàn tỷ nhi có muốn học không?” Vân Sơ hỏi.

Giang di nương nhạy bén nhận ra ý tứ trong câu hỏi này, nàng ấy nhướng mắt hỏi: “Ý Vương phi là?”

“Trường Sinh, cũng chính là tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương chuẩn bị học vỡ lòng.” Vân Sơ cười nói: “Trường Sinh muốn Nhàn tỷ nhi làm thị độc, Giang di nương cảm thấy thế nào?”

Giang di nương không thể tin được.

Thư đồng của quận chúa vương phủ hẳn phải là thiên kim của đại quan trọng thần, sao bây giờ lại rơi xuống đầu Nhàn tỷ nhi.

“Vương, Vương phi, như vậy không được.” Nàng ấy vội vàng xua tay: “Tiện thiếp biết Vương phi quan tâm mẫu tử bọn ta, nhưng thật sự không cần đâu...”

Dù Nhàn tỷ nhi vẫn còn là thiên kim của Tạ phủ thì thân phận của con bé cũng chẳng lên được mặt bàn, càng đừng nói là bọn họ đã thành ra thế này.

Nàng ấy lo lắng Nhàn tỷ nhi tới vương phủ sẽ gây phiền toái cho Vương phi.

“Đây là ý của Trường Sinh.” Vân Sơ ôn hòa nói: “Nếu Nhàn tỷ nhi cũng nguyện ý thì ta cho rằng đây không phải chuyện xấu..”

Nàng biết Giang di nương đang lo lắng điều gì.

Chủ yếu là thân phận của Tạ Nhàn, đó là thứ nữ của trượng phu trước của nàng, sẽ dễ bị người ta bới móc làm to chuyện.

Nếu Sở Dực là người tính toán chi li thì nàng sẽ còn một chút do dự, nhưng nàng biết Sở Dực sẽ không để ý.

Điều quan trọng hơn cả là Trường Sinh thích Nhàn tỷ nhi, hơn nữa Nhàn tỷ nhi trưởng thành ở Tạ gia nhưng lại không hề lầm đường lạc lối, đây là một hài tử tốt.

Giang di nương thấy Vân Sơ đã quyết nên cũng đi gọi Tạ Nhàn đang thêu hoa trong phòng tới.

Tạ Nhàn nhún người hành lễ: “Thỉnh an Vương phi.”

Vân Sơ cười mở miệng: “Chắc lúc nãy nương con đã nói với con rồi đúng không, con có đồng ý tới vương phỉ đọc sách cùng Trường Sinh không?”

Tạ Nhàn do dự một hồi rồi nói: “Con có thể về thăm nhà không?”

Con bé sợ tới vương phủ rồi thì sẽ không được gặp lại nương nữa, nếu như vậy thì nó tình nguyện không đi.

“Đương nhiên có thể.” Vân Sơ kéo tay con bé: “Mỗi ngày con đều có thể về nhà, cũng có thể cách mấy ngày về một lần, chuyện này tùy ở con thôi.”

Đáy mắt Tạ Nhàn lộ ra ánh sáng: “Vậy con đồng ý tới đọc sách với Trường Sinh.”

Giang di nương vội vàng kéo nữ nhi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Con phải gọi là quận chúa...”

Tạ Nhàn đang muốn sửa miệng thì Vân Sơ lại nói: “Trường Sinh không chỉ cần một thư đồng mà càng cần một bằng hữu hơn, lúc trước Nhàn tỷ nhi giao tiếp với Trường Sinh thế nào thì sau này cũng cứ giữ như vậy.”

Tạ Nhàn dùng sức gật đầu.

Vân Sơ đã hẹn với Giang di nương chờ sau khi tìm được nữ tiên sinh thì sẽ cho người tới đón Tạ Nhàn.

Nói xong chính sự lúc sau, Vân Sơ đứng dậy rời đi. Giang di nương thật lòng muốn giữ Vân Sơ lại dùng một bữa cơm nhưng lại không dám mở miệng, nàng ấy bước ra ngõ nhỏ, nhìn xe ngựa của Vân Sơ dần dần biến mất trên con đường lớn.

Quách ma ma ở phủ Bình Tây Vương phủ tám chín ngày, đã hướng dẫn bốn bà tử hồi môn của Vân Sơ quen tay hay việc.

Bốn bà tử hồi môn này, một người quản lý mọi việc lớn nhỏ ở nội viện, một người giao tế với Nội Vụ Phủ của hoàng cung, một người quản lý nhà kho, người cuối cùng quản lý sổ sách.

Như vậy chẳng khác nào là thu lại mọi quyền hành trong vương phủ về tay.

Những bà tử ban đầu phụ trách công việc này đều là bè phái của nhau, sao có thể cam tâm như vậy, do đó, bọn họ lục tục tới tìm Nhĩ ma ma nghĩ cách.

Ánh mắt Nhĩ ma ma trầm xuống.

Chờ đến khi Quách ma ma rời đi thì kết cục của việc này đã định, bà ta sẽ không còn cách trở mình nữa.

Bà ta lạnh giọng mở miệng nói: “Các ngươi cũng đã nhìn ra Vương phi không phải là người khoan dung, chờ đến khi người của Vương phi nắm quyền lực thì sẽ xử lý đám người chúng ta.”

Mấy bà tử này vô cùng hối hận.

Bọn họ đã ở vương phủ mười mấy năm, ngồi trên vị trí đại quản sự này, đã vớt được không biết bao nhiêu nước luộc, cuộc sống dễ chịu biết bao, bây giờ lại chẳng còn gì nữa.

Ngày đó Vương phi phô trương thanh thế, nếu bọn họ thuận thế bày tỏ lòng trung thành thì kết cục cũng sẽ không thành ra thế này.

Hiện tại hối hận cũng đã chậm.

Nhĩ ma ma nhàn nhạt nói: “Ta là nhũ mẫu của Vương gia, có thể nào thì ta cũng có thể ở lại vương phủ an hưởng tuổi già, nhưng các ngươi không giống như vậy... không mau chóng tìm cách thì mấy người các ngươi sẽ lần lượt bị Vương phi tùy tiện tìm lý do đuổi ra ngoài.”

Bà ta nói xong thì trực tiếp rời đi.

Mấy bà tử liếc mắt nhìn nhau.

Một người trong số đó khẽ cắn môi nói: “Chỉ cần khiến người của Vương phi không thể dùng được nữa thì chúng ta sẽ có thể ở lại.”

Một bà tử khác vội xua tay: “Thôi thôi, ta không dính vào chuyện này đâu, mấy năm nay ta ở vương phủ đã kiếm đủ rồi, đuổi thì đi thôi.”

Chỉ còn lại ba bà tử, ai nấy đều thấy được sự quyết tuyệt trong mắt đối phương.

Màn đêm dần dần buông xuống.

Vân Sơ, Sở Dực và hai đứa nhỏ dùng bữa tối cùng nhau.

“Nương, hôm nay tiên sinh khen con.” Sở Hoằng Du không nhịn được khoe khoang: “Tiên sinh bảo con và cửu hoàng thúc cùng làm thơ, con giỏi hơn một chút đó.”

Vân Sơ nhéo gương mặt nhỏ của thằng bé: “Du ca nhi của chúng ta lợi hại nhất.”

Tiểu gia hỏa ngẩng mặt: “Vậy mẫu thân thưởng cho con một cái hôn nhẹ đi.”

Vân Sơ đang muốn cúi đầu thì lại bị Sở Dực duỗi tay cản lại: “Không bằng để vi phụ thưởng cho con một cái hôn nhẹ?”

Sở Hoằng Du: “...”

Nó vội vàng rụt cổ né tránh.

Vân Sơ ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực, hôn lên trán thằng bé một cái, tiểu gia hỏa lập tức thỏa mãn, quay đầu nhìn Sở Dực bằng ánh mắt khiêu khích.

Mặt Sở Dực đen lại.

Vân Sơ ôm lấy cánh tay hắn: “Chàng đã từng tuổi này rồi mà còn so đo với tiểu hài tử sao?”

Chỉ là một tiểu tử năm tuổi, cũng không biết nam nhân này tị nạnh cái gì.

Sở Dực khụ khụ, đổi đề tài nói: “Lúc nãy nàng nói đã tìm được tiên sinh cho Trường Sinh đúng không, là vị nào?”

“Hiện tại đã chọn được hai người, ta vẫn còn lưỡng lự.” Vân Sơ nói: “Một vị là Hoàng tiên sinh từng dạy dỗ các vị công chúa ở trong cung, một người khác là Liễu nương tử của thư hương thế gia Liễu gia.”

Hoàng tiên sinh từng vào hoàng cung dạy học, rất có danh tiếng ở kinh thành, tương đối khó mời.

Liễu nương tử là đường tỷ dòng bên của nhà mẹ đẻ của đại tẩu nhà nàng, cũng là một người văn hay chữ tốt, nhiều tài nữ ở kinh thành đều là học sinh của Liễu nương tử.

Sở Dực đều từng nghe nói qua về hai người này, hắn gật đầu nói: “Chuyện này Sơ nhi cứ quyết định là được.”

Vân Sơ có xu hướng nghiêng về Liễu nương tử, đang muốn mở miệng nói thì bà tử ở thiên thính vội vàng vọt vào trong: “Vương gia, Vương phi, không hay rồi, thư phòng cháy!”

Bình Luận (0)
Comment