Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 350

Nàng thở dài mở miệng: “Nếu tâm ý Nhĩ ma ma đã quyết thì ta sẽ sắp xếp cho Nhĩ ma ma một thôn trang có sông có núi để dưỡng lão.”

Tuy Nhĩ ma ma có tư tâm nhưng dù sao bà ta cũng đã nuôi lớn Sở Dực.

Dù như thế nào thì nàng cũng sẽ không khắt khe chuyện dưỡng lão của Nhĩ ma ma.

Nàng đã sớm nắm được những sản nghiệp hiện có của vương phủ, Sở Dực có một thôn trang lớn, nơi đó có sông có núi, còn có một tòa nhà lớn, chi tiêu ở đó không hề kém hơn vương phủ, cho Nhĩ ma ma sang đó rất thích hợp để an hưởng tuổi già.

Nhĩ ma ma đột nhiên siết chặt nắm tay.

Bà ta chủ động đề nghị rời khỏi vương phủ cũng không phải để giữ thể diện mà là muốn lấy lui làm tiến, muốn cho Vương phi chủ động giữ bà ta lại.

Bà ta nghĩ nếu Vương phi chủ động giữ thì Quách ma ma sẽ không thể bới lỗi của bà ta.

Ai ngờ, Vương phi lại không làm theo lẽ thường.

Bà ta im lặng hồi lâu rồi mở miệng nói: “Tạ ân điển của Vương phi.”

Bà ta xoay người rời khỏi chủ viện.

Bà ta biết rất rõ nếu muốn Đinh Đông trở thành nữ nhân của Vương gia thì người làm nhũ mẫu như bà ta không thể ở lại vương phủ.

Nhưng Đinh Đông và Vương gia còn chưa trao đổi bát tử, bà ta muốn mọi chuyện chắc chắn một chút rồi mới rời đi.

Vốn tưởng chiêu lấy lui làm tiến này sẽ giúp bản thân tranh thủ được một chút thời gian nhưng không ngờ lại phá hủy đường lui cuối cùng của bà ta.

Bây giờ bà ta không còn lựa chọn nào khác.

“Nương!” Đinh Đông nghe nói tới chuyện đêm qua nên tìm tới hỏi: “Đám người Lý bà tử sinh sự, Vương phi không đổ lên đầu nương đó chứ?”

Nhĩ ma ma lắc đầu: “Vương phi ban ân điển cho nương rời phủ an hưởng tuổi già, sau này con ở vương phủ một mình, làm chuyện gì cũng phải để ý...”

“Sao Vương phi có thể làm như vậy?” Đinh Đông trợn tròn đôi mắt: “Con phải đi tìm Vương gia, để Vương gia nhìn rõ xem ai mới là người một nhà, một người là nhũ mẫu nuôi Vương gia lớn lên, một người là Vương phi mới vào cửa chưa được nửa năm, sao có thể...”

Nhĩ ma ma kéo nữ nhi lại: “Quách ma ma nói mẫu tử chúng ta, chỉ có một người được phép ở lại vương phủ.”

Lời này giống như một thau nước lạnh hắt thẳng lên đầu Đinh Đông.

Ban đầu nàng ta còn nghĩ có nương hỗ trợ, nàng ta sẽ nhanh chóng trở thành thị thiếp của Vương gia, dựa vào địa vị của nương nàng ta ở vương phủ, nói không chừng còn có thể trở thành thứ phi...

Không ngờ vương phủ này lại không thể đồng thời dung dưỡng hai người bọn họ...

Nàng ta mấp máy môi, nghẹn ngào nói: “Nương, ngài yên tâm, con sẽ không khiến ngài uổng công.”

Trước giờ nàng ta dương dương tự đắc là vì biết mọi chuyện đã có nương lo liệu, sau này nàng ta chỉ có một mình, nàng ta sẽ không lỗ m ãng nữa.

Nhĩ ma ma sờ đầu nữ nhi, nếu bà ta rời đi có thể đổi lấy hạnh phúc nửa đời sau của nữ nhi thì bà ta cũng tình nguyện rời phủ.

Mẫu tử hai người nói chuyện riêng một hồi mới tách ra.

Lúc này, Thính Tuyết đã đưa Sở Trường Sinh và Tạ Nhàn vừa tan học về viện tử: “Vương phi, quận chúa và Tạ tiểu thư tới.”

“Nương...”

Sở Trường Sinh trực tiếp kéo tay Tạ Nhàn chạy vào phòng khách.

Nhĩ ma ma nhíu mày.

Tạ tiểu thư?

Trọng thần trong kinh thành không có nhà nào họ Tạ.

Nhưng nhà chồng trước của Vương phi chính là Tạ gia, Tạ tiểu thư này không phải là thứ nữ trên danh nghĩa của Vương phi khi trước đó chứ?

Gương mặt xảo trá của Nhĩ ma ma bừng sáng.

Nếu đã phải đi thì không bằng trải đường trước cho Đinh Đông một chút...

Bà ta lập tức tới tiền viện, ra cửa đứng chờ Sở Dực hạ triều trở về. Tới gần trưa, ngoài cửa vương phủ mới vang lên tiếng vó ngựa, Nhĩ ma ma lập tức ra đón: “Vương gia!”

Sở Dực xoay người xuống ngựa, cởi triều phục ném cho gã hầu, vừa đi vừa nói: “Chuyện gì?”

Mặt trời ngày xuân vô cùng rực rỡ.

Sở Dực mặc triều phục có chút oi bức, sau khi cởi ra thì bên trong chính là một kiện cẩm y đen tuyền, sự sắc bén của nam tử lập tức lộ ra.

Nhĩ ma ma đứng trước mặt hắn nói: “Lão nô tìm Vương phi xin ân điển, mong muốn được rời phủ dưỡng lão, Vương phi đã đồng ý.”

Bước chân của Sở Dực khựng lại một chút.

Tuy chuyện phóng hỏa đêm qua đã được tra rõ nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng chuyện này ít nhiều cũng có dính dáng tới Nhĩ ma ma.

Nhĩ ma ma nuôi hắn lớn, là trưởng bối của hắn, hắn uống sữa của Nhĩ ma ma lớn lên nên không thể đuổi Nhĩ ma ma ra ngoài.

Hôm nay thượng triều xong, hắn đã cố ý đến Trường Thu Cung nhờ mẫu phi ra mặt tìm một nơi tốt cho Nhĩ ma ma, xem như thành toàn tình nghĩa mấy chục năm nay.

Nhưng hắn không ngờ Nhĩ ma ma lại chủ động rời đi.

Hắn gật đầu: “Cũng tốt, nếu Nhĩ ma ma muốn tới thôn trang nào đó thì cứ nói, ta sẽ cho người sắp xếp.”

Nhĩ ma ma mím môi.

Bà ta nhìn Vương gia lớn lên, Vương gia trước giờ vẫn luôn tôn trọng bà ta, trong cung đưa tới thứ gì tốt, hắn cũng cho bà ta chọn lựa trước.

Nhưng sau khi Vương phi gả vào phủ, mọi thứ đều đã thay đổi.

Bà ta ngập ngừng mở miệng: “Trước khi rời phủ, lão nô có mấy lời không biết có nên nói hay không.”

Sở Dực không kiên nhẫn nghe mấy lời này, hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy tới chủ viện tìm Vân Sơ, bèn lạnh lùng nói: “Không muốn nói thì không cần nói.”

Nhĩ ma ma nghẹn họng, hít sâu một hơi rồi nói: “Đều nói lời thật thì khó nghe, cho dù không nên nói thì lão nô cũng phải nói. Lúc nãy lão nô đã nhìn thấy thư đồng Vương phi tìm cho tiểu quận chúa, hình như là Tạ tiểu thư, thứ nữ nhà chồng trước của Vương phi, Tạ gia đã sớm không còn, Tạ tiểu thư kia chỉ là một tiện dân. Để một tiện dân làm thư đồng của quận chúa, nếu truyền ra ngoài thì không biết sẽ khiến bao nhiêu người chê cười quận chúa... Vương phi làm như vậy, lão nô không biết là ngài ấy coi khinh quận chúa hay là vẫn còn nhớ nhung Tạ gia...”

“Làm càn!”

Ngữ khí của Sở Dực vốn đã lạnh, lúc này lại càng không khác gì hàn băng, hai chữ này giống như mũi băng lạnh lẽo b.ắ.n vào ấn đường của Nhĩ ma ma.

Đây là lần đầu tiên bà ta cảm nhận được áp lực của Bình Tây Vương.

Bà ta khẽ run lên, cố gắng nói tiếp: “Lão nô một lòng nghĩ cho Vương gia và quận chúa, không có ý khác...”

Đôi mắt Sở Dực lạnh như băng.

Hắn vì không muốn đánh mất mặt mũi của Nhĩ ma ma nên mới cố ý đến Trường Thu Cung nhờ mẫu phi ra mặt.

Hắn còn nghĩ sẽ đưa thôn trang tốt nhất trên danh nghĩa của mình cho Nhĩ ma ma dưỡng lão.

Hắn nguyện ý cho Nhĩ ma ma đầy đủ tôn vinh.

Nhưng Nhĩ ma ma lại khiến hắn quá thất vọng rồi.

“Có phải bổn vương đã từng nói với ngươi nếu ngươi đã là người của hậu trạch thì Vương phi mới là chủ tử của ngươi.” Sở Dực gằn từng chữ một: “Ngươi làm bất cứ chuyện gì, nói ra bất cứ lời nào thì cũng phải nghĩ cho Vương phi đầu tiên. Ngươi ác ý suy đoán Vương phi, là một tội, nghi ngờ hành động của Vương phi, là tội thứ hai, ly gián quan hệ của bổn vương và Vương phi, là tội thứ ba, ba tội lỗi mà ngươi phạm phải, ngươi cho rằng bổn vương nên xử lý ngươi thế nào?”

Hai chân Nhĩ ma ma run rẩy.

Bà ta không rõ vì sao bà ta chỉ đang nói sự thật mà Vương gia lại nổi cơn thịnh nộ như vậy.

“Đất phong của bổn vương ở Lạc Xuyên, Nhĩ ma ma tới đó dưỡng lão đi.”

Sở Dực vừa dứt lời thì thân thể của Nhĩ ma ma cũng mềm oặt ngã xuống đất.

Lạc Xuyên cách kinh thành xa như vậy, tới đó rồi sẽ không còn cơ hội hồi kinh nữa.

Bà ta muốn gặp mặt người nhà cũng khó...

“Phủ đệ của bổn vương ở Lạc Xuyên cũng không khác gì phủ Bình Tây Vương, Nhĩ ma ma tới đó sẽ không chịu khổ, ba ngày sau khởi hành đi.”

Sở Dực cất bước đi tới chủ viện.

Bình Luận (0)
Comment