Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 396

Chỉ khi Hoàng Thượng c.h.ế.t đi... Thái Tử thuận lợi kế vị... thì mọi chuyện trước mắt mới có thể kết thúc.

Hoàng Hậu nhắm mắt lại, hai hàng thanh lệ từ khóe mắt chảy xuống.

Bà ta nhanh chóng nghĩ ra gì đó, lập tức trợn mắt hô to: “Ngô thứ phi, đưa nàng ta tới đây!”

Đây là tai họa ngầm lớn nhất ở Đông Cung, phải xử lý ngay.

Ma ma đã sớm biết Ngô thứ phi không thể sống lâu, lập tức đến Đông Cung tìm người.

Lúc này Thái Tử đang triệu tập phụ tá nghị sự, căn bản không ở bên cạnh Tạ Phinh, Tạ Phinh cứ như vậy bị đưa tới chỗ Hoàng Hậu.

Nàng nhạy bén cảm nhận được hơi thở tử vong, sợ tới mức hai chân run rẩy: “Thiếp thân khấu kiến Hoàng Hậu nương nương...”

“Ngươi sống lâu như vậy, đã sống đủ rồi.” Hoàng Hậu thờ ơ nói: “Người đâu!”

Hai ma ma cầm lụa trắng tới gần.

“Không, Hoàng Hậu nương nương, ta không thể c.h.ế.t được...” Tạ Phinh điên cuồng giãy giụa: “Ta, ta mang thai, đúng rồi, ta mang thai rồi!”

Hoàng Hậu sửng sốt.

Mang thai?

Tạ Phinh nắm lấy cơ hội, vội nói: “Hoàng Hậu nương nương không tin thì có thể mời ngự y tới bắt mạch!”

Chỉ cần nàng ta kéo dài thời gian thì Thái Tử chắc chắn sẽ đến cứu nàng ta.

Hoàng Hậu nhìn bụng nhỏ của nàng ta.

Thái Tử thành hôn hơn mười năm, chỉ có Thái Tử Phi sinh ba nữ một nam, Đông Cung nhiều nữ nhân như vậy nhưng lại không người nào mang thai.

Ban đầu bà ta tưởng là do Thái Tử Phi tác quái, sau này bà ta phái người giám sát mới phát hiện được là do thân thể của đám nữ nhân kia quá yếu ớt, không thể thừa nhận ân trạch của Thái Tử.

Ngoài Thái Tử Phi thì chỉ có Phương trắc phi mang thai, thai đầu đã sảy, hiện tại đang mang thai lần hai.

Mà trong bụng Tạ Phinh cũng có một thai.

“Thiếp thân biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng hài tử vô tội...” Tạ Phinh khóc lóc thảm thiết: “Chờ hài tử ra đời, thiếp thân sẽ tự xin lụa trắng kết thúc sinh mệnh ti tiện này, xin nương nương cho thiếp thân một cơ hội...”

Hoàng Hậu cho người mời thái y.

Thái y nhanh chóng chạy tới, Tạ Phinh run rẩy vươn tay: “Mấy ngày nay vẫn luôn buồn nôn nôn mửa, không biết là mang thai hay cảm lạnh, xin thái y xem kỹ...”

Hoàng Hậu tức khắc giận dữ.

Tiểu tiện nhân này c.h.ế.t đến nơi mà còn dám bày trò kéo dài thời gian, một dải lụa trắng thật là hời mà, phải để nàng ta bị làm nhục cho tới chết...

“Chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, chúc mừng Ngô thứ phi!” Ai ngờ, thái y lại vui mừng nói: “Ngô thứ phi xác thật đã mang thai, chỉ vừa có thôi, còn chưa đến một tháng, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Tạ Phinh ngây người.

Nàng ta thật sự mang thai sao, trong bụng nàng ta là hài tử của Thái Tử sao?

Đây là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban tặng cho nàng ta!

Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi đi.”

Bà ta vừa dứt lời thì đã thấy Thái Tử vội vã từ ngoài cửa chạy vào: “Mẫu hậu, Linh Lung nàng...”

“Điện hạ, thiếp thân mang thai.” Tạ Phinh vui mừng khóc nấc: “Thiếp thân có thể giúp điện hạ sinh con nối dòng...”

“Mẫu hậu nghe không, Linh Lung mang thai, trong bụng nàng có huyết mạch của nhi thần, xin mẫu hậu đừng làm khó nàng nữa.” Thái Tử che chở Tạ Phinh rời đi.

Sắc mặt Hoàng Hậu vô cùng lạnh lẽo.

Chờ đứa nhỏ này ra đời thì đó cũng là ngày c.h.ế.t của Tạ Phinh.

Tạ Phinh tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t trở về Đông Cung.

Nàng ta dựa vào Thái Tử, nhẹ nhàng vuốt v e bụng, cánh môi treo lên một nụ cười ôn nhu.

Có đứa nhỏ này thì nàng ta sẽ đứng vững gót chân ở Đông Cung, sau này sẽ càng ngày càng tốt. Những năm tháng khổ cực bất kham đã qua, tương lai có Thái Tử cùng hài tử, cuộc đời này của nàng ta đã viên mãn.

Còn Hoàng Hậu có lấy mạng của nàng ta không cũng không phải là việc cần nghĩ tới ngay lúc này, nhiều người muốn g.i.ế.c nàng ta như vậy, không phải nàng ta vẫn sống đến hiện tại đó sao?

Thời gian chớp mắt trôi qua, Lê Tĩnh Xu vẫn ở trong cung, trú trong sương phòng ở Dưỡng Tâm Điện.

Ngự Sử Đài buộc tội mệt mỏi, đống tấu chương kia cũng dần vơi bớt.

Hơn nữa cũng đã sắp đến thọ yến của Hoàng Thượng, bọn họ cũng không muốn khiến hoàng đế khó chịu trong lúc này.

Tiệc mừng thọ năm mươi chín tuổi của hoàng đế, theo tuổi mụ là sáu mươi, từ trước đến nay đều được tổ chức rất long trọng.

Công chúa Khánh Hoa hồi kinh chúc thọ, đã vào hoàng cung ở trước mấy ngày, sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ở trong cung xong thì lập tức tới vương phủ thăm nhi tử của mình.

Tuy rằng một năm này mẫu tử vẫn luôn gửi thư cho nhau nhưng chung quy vẫn chưa từng gặp mặt, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.

“Mẫu thân, con rất tốt.” Gương mặt Mạnh Thâm lộ ra ý cười: “Cữu mẫu cũng không khắt khe con.”

Công chúa Khánh Hoa có thể nhìn ra nhi tử thật sự không tệ, cao hơn, cũng mập lên.

Nàng ta nói chuyện với nhi tử vài câu rồi đến hậu viện gặp Vân Sơ.

Vân Sơ đã sớm nghe hạ nhân thông báo công chúa Khánh Hoa tới, nàng đã chuẩn bị sẵn trà, tươi cười khanh khách nói: “Nhị tỷ.”

“Lúc ngươi sinh Giác ca nhi ta ở khá xa, cũng không kịp đưa lễ vật gì, hôm nay bổ sung vậy.” Khánh Hoa lấy ra một chiếc khóa bình an và một cái hồng bao thật dày: “Hy vọng Giác ca nhi có phúc hơn hai ca ca tỷ tỷ của nó một chút, khỏe mạnh, thuận lợi trưởng thành.”

“Đa tạ nhị tỷ.”

Vân Sơ nhận lấy lễ vật.

Khánh Hoa nhìn vào mắt Vân Sơ, không nhịn được mở miệng nói: “Có phải bây giờ ngươi rất vui vẻ không?”

Vân Sơ gật đầu: “Giác ca nhi được người ta chúc phúc, ta đương nhiên là vui vẻ.”

“Ta không phải nói cái này.” Khánh Hoa mím môi: “Đinh Đông trở thành thị thiếp của phò mã, ngươi vừa lòng rồi chứ?”

“Nhị tỷ nói vậy thật là kỳ quái.” Vân Sơ mở miệng: “Lúc trước nhị tỷ khen Đinh Đông tốt thế này tốt thế kia, hiện giờ nàng ta và nhị tỷ thành người một nhà, hầu hạ hai người, không phải nhị tỷ nên vui vẻ sao, sao bây giờ như muốn trách móc ta vậy?”

Sắc mặt Khánh Hoa trầm xuống: “Ngươi đã sớm đoán được có phải không?”

Vân Sơ nhướng mắt: “Đoán được thì sao? Ta chỉ muốn nói cho nhị tỷ biết, chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm.”

Khánh Hoa nghẹn một hơi, cuối cùng vẫn nuốt ngược trở vào.

Đây quả thật là nàng ta tự tìm lấy.

Nhưng nàng ta vẫn phải có tư thái của một chính thê, chỉ là một thị thiếp mà thôi, nàng ta còn chẳng thèm để vào mắt.

Nàng ta chuyển đề tài: “Ngày mai là sinh thần của phụ hoàng, phiền ngươi đưa Thâm ca nhi vào cung.”

Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Ngày mai mấy hài tử sẽ không vào cung.”

“Vì sao?” Công chúa Khánh Hoa buông chung trà: “Đây chính là thọ yến mười năm mới có một lần, bọn nhỏ đều phải đến quỳ dập đầu chúc thọ, sao lại không vào cung?”

“Cung yến ngày mai sẽ xảy ra chuyện, bọn nhỏ không nên đi.” Vân Sơ trả lời: “Ta đã cho người vào cung thông báo rồi, mấy hài tử nô đùa bất cẩn rơi xuống nước, tất cả đều cảm lạnh, Giác ca nhi cũng nhiễm bệnh.”

Tuy Khánh Hoa không thông minh nhưng nàng ta cũng là người hoàng thất, sao không nghe ra mấy lời ý tại ngôn ngoại này.

Nàng ta gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hôm nay Quốc Tử Giám không lên lớp, Trường Sinh cũng được nghỉ ngơi một ngày.

“Hai người các con ở trong phủ chơi với Giác ca nhi, không cho phép rời khỏi phủ.” Vân Sơ dặn dò: “Ta và phụ vương của các con chắc sẽ về khá muộn, cho dù bọn ta tạm thời chưa về được thì hai đứa con cũng không được tự tiện tiến cung, Thâm ca nhi, con lớn nhất, nhớ trông chừng đệ đệ muội muội, không được để bọn nó làm bậy.”

Mạnh Thâm đã sắp tròn mười tuổi, vào Quốc Tử Giám đọc sách một năm đã trưởng thành hơn rất nhiều, thằng bé gật đầu: “Cữu mẫu yên tâm, con sẽ chăm sóc đệ đệ muội muội.”

Sở Trường Sinh ngẩng đầu, lảnh lót nói: “Nương yên tâm, con sẽ khuyên đại ca không được làm bậy.”

Sở Hoằng Du hừ một tiếng: “Nói tới nói lui lại thành ra ta là một người không hiểu chuyện.”

Vân Sơ cười cười: “Đúng vậy, Du ca nhi nhà ta hiểu chuyện nhất, nương và phụ vương các con tiến cung trước đây.”

Nàng mang theo Thu Đồng, Lộ Vi và hai nha hoàn khác cùng vào cung.

Bình Luận (0)
Comment