Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 423

Vân phi thở dài nói: “Lúc trước Hoàng Thượng có Trang Thân Vương phi hầu bệnh nên không tới lượt chúng ta, hiện giờ không biết vì sao Hoàng Thượng lại ghét Trang Thân Vương phi, chúng ta cũng nên thực hiện bổn phận của phi tử, các vị muội muội nếu có thời gian thì đến Dưỡng Tâm Điện bái kiến Hoàng Thượng, nếu có thể lưu lại hầu bệnh thì cũng xem như lập công lớn.”

Hoàng đế bị bệnh mấy tháng, cũng là mấy tháng không triệu ai thị tẩm, cũng chỉ quan tâm Lê đại tiểu thư kia.

Tuy Lê đại tiểu thư điên rồi nhưng ai có thể đảm bảo bà ấy sẽ điên cả đời?

Nếu bệnh điên này khỏi, Lê đại tiểu thư vào cung thì đám phi tử như bọn họ sẽ thành vật bài trí.

Đám phi tử này đã sớm muốn đến Dưỡng Tâm Điện thử vận may nhưng lại sợ nếu mình tiên phong thì sẽ bị trách cứ nên mới chịu đựng im lặng tới lúc này.

Có Vân phi mở lời, đám phi tử này nào nhịn được nữa, bọn họ vừa rời khỏi chỗ Vân phi đã lập tức đi chuẩn bị dược thiện, canh bổ linh tinh rồi mò tới Dưỡng Tâm Điện.

Chiều hôm đó, toàn bộ phi tử hậu cung đều tới Dưỡng Tâm Điện một chuyến.

Cao công công phiền lòng không thôi.

Ông ta tìm cớ rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, đi Công bộ lén lút gặp Sở Thụy đằng sau núi giả.

“Vương gia, tình hình cứ thế này là không được.” Cao công công nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng bệnh nặng, hậu phi hầu bệnh là chuyện hợp tình hợp lý, nếu cứ chặn hậu phi ngoài cửa là không được, lão nô sợ sẽ khiến mọi người sinh lòng nghi ngờ.”

Cánh môi Sở Thụy lộ ra tươi cười.

Hắn ta nhận được tin hôm qua Vân Sơ về Vân gia một chuyến.

Đây là cố ý khiến hậu cung hỗn loạn, muốn để Vân phi đến Dưỡng Tâm Điện hầu bệnh, tiện tay đút thuốc giải cho Hoàng Thượng.

Hắn ta chậm rãi mở miệng: “Lát nữa ta sẽ đến Dưỡng Tâm Điện bẩm báo một số chuyện quan trọng với Hoàng Thượng, đến lúc đó ngươi cứ tùy cơ hành sự.”

Cao công công gật đầu trở về Dưỡng Tâm Điện.

Vừa lúc có một phi tử đứng ngoài cửa đau khổ cầu xin: “Thiếp thân lo cho long thể Hoàng Thượng nên mới tới hầu bệnh, xin Hoàng Thượng cho thiếp một cơ hội, thiếp đã lâu không gặp Hoàng Thượng...”

Phàn Minh đứng ngoài cửa đại điện, lạnh nhạt nói: “Lý tài tử, mời về!”

Lý tài tử tức giận dậm chân: “Phàn đại nhân còn vào thông báo đã đuổi ta đi, quả là không nói lý!”

Cao công công nhanh chóng bước tới: “Lão nô vào trong thông báo một tiếng.”

Ông ta đẩy cửa đi vào, thấy hoàng đế đang nằm trên long sàng, gương mặt vô cùng tái nhợt, cánh môi còn dính một vệt máu.

Trong mắt ông ta lộ ra vẻ áy náy, không nhịn được quay sang chỗ khác.

Thật sự không thể trách ông ta... Ông ta hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, xem thân thể Hoàng Thượng còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, nhưng mà trước đó không lâu, ông ta thỉnh cầu Hoàng Thượng tìm một công việc cho dưỡng tử của ông ta nhưng lại bị Hoàng Thượng từ chối không chút lưu tình.

Hoàng Thượng có nhiều nhi tử để dưỡng lão như vậy, ông ta chỉ có mỗi một dưỡng tử kế thừa này thôi.

Một yêu cầu nhỏ như vậy mà Hoàng Thượng cũng không đáp ứng, khiến ông ta cảm thấy bao nhiêu năm nay bản thân trung thành tận tâm chỉ như một trò cười.

Cao công công còn chưa mở miệng thông báo chuyện của Lý tài tử thì tiếng của Phàn Minh đã vang lên: “Hoàng Thượng, Trang Thân Vương tới, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”

Hoàng đế mở mắt, Cao công công vội vàng bước tới đỡ hoàng đế dậy, để ông ta tựa vào đầu giường.

Một lúc sau, Sở Thụy cúi đầu đi vào, khom mình hành lễ, sau đó bẩm báo chuyện lũ lụt phương nam...

Trang Thân Vương bẩm báo xong thì hoàng đế cũng ho khan kịch liệt.

Cao công công đúng lúc mở miệng: “Hoàng Thượng, Lý tài tử có chuẩn bị canh bổ, không bằng để Lý tài tử tiến vào hầu hạ Hoàng Thượng uống chút canh, hẳn là sẽ đỡ hơn một chút.” Hoàng Thượng lạnh lùng nói: “Bảo nàng đi đi.”

“Hoàng thúc, Thụy nhi có câu không biết nên nói không.” Sở Thụy ngẩng đầu nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế gật đầu, hắn ta mới nói tiếp: “Hiện giờ Hoàng Thượng bệnh nặng, Thái Tử xuất chinh, lòng người biến động, trong cung quả có rất nhiều người không thể tín nhiệm, nhưng cũng có người đáng để tin tưởng.”

Hoàng đế nhìn vào mắt Sở Thụy, đột nhiên cảm thấy choáng váng.

Tiếp theo xảy ra chuyện gì, ông ta hoàn toàn không biết, chỉ biết ông ta đã hạ lệnh yêu cầu thân mẫu của thất hoàng tử là Thục phi đến Dưỡng Tâm Điện hầu bệnh.

Sở Thụy đứng ngoài cửa Dưỡng Tâm Điện nhìn Thục phi hầu bệnh bên trong, không nhịn được nở nụ cười.

Hắn ta rất tò mò tiếp theo Vân Sơ sẽ dùng thủ đoạn gì.

Mệnh lệnh vừa ban ra thì đã có một đám đại thần tới kết thân.

Vì chuyện lâm triều bị gián đoạn nên các đại thần mỗi ngày chỉ có thể tới Dưỡng Tâm Điện để báo cáo công việc với hoàng đế, có một số việc nhỏ bọn họ có thể tự làm chủ, nhưng một vài việc lớn vẫn cần hoàng đế quyết định.

Quan Nhất phẩm Nhị phẩm trong triều đều tới, còn có một số quan viên phụ trách thực thi mệnh lệnh cũng tới.

Nhìn sơ qua đã thấy có hơn ba mươi đại thần tiến vào đại điện, mênh m.ô.n.g cuồn cuộn quỳ gối bên dưới.

Hoàng đế xoa xoa ấn đường.

Gần đây thân thể bất an, ông ta cứ cảm thấy bản thân đã quên rất nhiều chuyện.

Người càng mơ màng thì lại càng đa nghi, dường như mỗi người bên cạnh ông ta đều không đáng tin.

Ông ta giơ tay lạnh nhạt nói: “Có việc khải tấu, không có thì lui ra.”

Đại thần Nhất phẩm Nhị phẩm lục tục báo cáo một số việc quan trọng, một số vấn đề như mở kho bạc đang được ưu tiên hàng đầu, cả đám người thương nghị một hồi lâu.

Cuối cùng, Vân Trạch bước lên chắp tay nói: “Bẩm báo Hoàng Thượng, mấy ngày trước vi thần đến Ninh Khê xử lý đồn điền đã phát hiện một phần mộ đè lên long mạch ở trên núi.”

Hoàng đế nhíu mày: “Ý gì?”

“Long mạch là phong thủy bảo địa của hoàng lăng, là nơi yên giấc của hoàng thất Đại Tấn ta, mà nay lại phát hiện có người tu sửa phần mộ tổ tiên của nhà mình sâu trong rừng rậm đè lên long mạch.” Vân Trạch gằn từng chữ một: “Vi thần cố ý nhờ Quốc sư đến xem, Quốc sư nói hiện giờ Hoàng Thượng triền miên trên giường bệnh, rất có thể là vì có người đã mượn linh khí của long mạch!”

“Cái gì, lại có việc này!!”

Mặt rồng của hoàng đế lập tức biến đổi.

Từ cuối năm ngoái đến nay ông ta vẫn luôn sinh bệnh, uống không biết bao nhiêu thuốc mà thân thể vẫn chẳng thể nào khá lên được.

Lúc trước Dực nhi nói ông ta trúng cổ độc, ông ta đã cố ý mời toàn bộ đại phu của Thái Y Viện tới bắt mạch, tất cả mọi người đều nói chỉ làm nhiễm phong hàn, không có triệu chứng trúng độc.

Ông ta bảo Cao công công đến dân gian tìm đại phu tới bắt mạch, kết quả vẫn như vậy.

Cũng chính từ lúc đó ông ta đã bắt đầu nghi ngờ Dực nhi.

Vì vậy cho dù ông ta mơ màng hạ thánh chỉ bảo Dực nhi thảo phạt Đông Lăng nhưng ông ta vẫn không có ý thu hồi thánh chỉ.

Hoàng đế đè nén lửa giận nói: “Vân ái khanh, ngươi nói kỹ xem, người đâu, mau đi mời Quốc sư!”

Vân Trạch chắp tay nói: “Sự tình quan trọng, trước khi tra rõ, vi thần cũng không dám bẩm báo lên trên nên đã tự tiện cho người tra xét chủ nhân của mộ phần đó là ai, được biết chủ nhân của phần mộ đó họ Cao, là người kinh thành, từ tháng mười một năm trước đã dời mộ đến đó, nếu không phải thôn dân khai hoang tới chỗ rừng rậm đó thì e là ba bốn năm sau cũng không có ai phát hiện ra long mạch đã bị phần mộ của người ngoài chiếm dụng...”

Vừa nghe hắn nói đến họ Cao, Sở Thụy đột nhiên chột dạ.

Hôm qua Vân Sơ về Vân gia không phải để truyền tin nhờ Vân phi tạo hỗn loạn ở hậu cung mà là để bày mưu đối phó Cao công công?

Quả nhiên, Vân Trạch lập tức nói tiếp: “Chủ nhân phần mộ kia chính là tổ phụ của Cao công công, bên cạnh mộ to còn có vài mộ nhỏ khác, chính là phụ thân và mẫu thân thân sinh của Cao công công...”

Bình Luận (0)
Comment