Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 447

Lâm Cường vội đuổi theo nhưng lại đụng phải Sở Hoằng Du đang mặc long bào đứng ngoài cửa.

“Lâm đại nhân đừng uổng phí công sức.” Sở Hoằng Du nhẹ nhàng cười cười: “Lâm Đông Đông là thị độc đệ nhất do trẫm khâm điểm, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, trẫm còn nói với hắn, nếu cha hắn không cho hắn vào cung, vậy thì cứ một khóc hai nháo ba thắt cổ, hắn hỏi ta nếu hắn không với tới xà nhà thì phải làm sao, trẫm bèn nói vậy thì có thể đ.â.m đầu vào tường, có thể nhảy sông, còn có thể dùng d.a.o phay cắt cổ...”

“Hoàng Thượng!”

Lâm Cường kinh hồn táng đảm, lập tức đánh mất chừng mực, không nhịn được hét ra tiếng.

Sở Hoằng Du tiếp tục mở miệng: “Nguyện trung thành Nhiếp Chính Vương, ngươi có thể có được vinh hoa phú quý, nhưng sẽ mất đi nhi tử của ngươi, đừng tưởng rằng Nhiếp Chính Vương sẽ bảo hộ nhi tử của ngươi, đến nhi tử của mình mà hắn ta còn có thể g.i.ế.c mà... Ai dà, Lâm đại nhân hẳn là không để ý đâu, dù sao có nhiều bạc rồi thì có thể nạp thiếp, muốn sinh bao nhiêu đứa thì sinh, chậc, đáng thương Đông Đông, đến lúc đó trẫm nhất định sẽ tìm một nơi phong thủy bảo địa hạ táng hắn..”

Lâm Cường bị những lời này làm cho phát điên.

Ông ta run rẩy nói: “Hoàng Thượng... Hoàng Thượng muốn vi thần làm thế nào thì mới nguyên ý buông tha Đông Đông?”

“Nhiếp Chính Vương hẳn là kêu Lâm đại nhân sắp xếp không ít tai mắt ở bên cạnh trẫm và Thái Hậu nhỉ.” Sở Hoằng Du nhếch môi: “Trẫm cho ngươi một danh sách, ngươi thay đổi đám người kia thành những người được ghi trong danh sách này.”

“Chuyện này...”

Lâm Cường do dự.

“Lâm đại nhân, trẫm chỉ cho ngươi một khắc để suy nghĩ.” Nụ cười trên mặt Sở Hoằng Du trở nên tàn nhẫn: “Hậu quả là cái gì, ngươi biết chứ.”

Lâm Cường siết chặt nắm tay.

Ông ta phát hiện bản thân không cần phải lựa chọn.

Vinh hoa phú quý và quyền thế đương nhiên quan trọng, nhưng nếu nhi tử duy nhất cũng không còn thì những thứ này có còn ý nghĩa gì nữa đâu.

Hơn nữa, tiểu hoàng đế nói cũng không sai.

Đến cả thê tử đang mang thai mà Sở Thụy cũng g.i.ế.c được, huống chi là cữu cữu nhiều năm không qua lại như ông ta?

Nếu một ngày nào đó trong tương lai hắn ta cần lót đường, ông ta có trở thành hòn đá kê chân của Sở Thụy không?

Người phải học cách tìm đường lui cho mình.

Ông ta không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho Đông Đông một chút.

Ông ta mở miệng: “Chỉ cần thay đổi những người này là được sao, có cần làm gì khác không?”

Sở Hoằng Du không nhanh không chậm nói: “Đúng vậy, ta chỉ cần ngươi làm một việc này.”

Lâm Cường khẽ cắn môi: “Vâng, vi thần lĩnh mệnh!”

Sở Hoằng Du đưa danh sách đã chuẩn bị từ sớm cho Lâm Cường.

Thống soái của Ngự Lâm Quân khi trước là Phàn Minh, tuy rằng Phàn Minh bị cách chức nhưng trong tám ngàn Ngự Lâm Quân vẫn còn có rất nhiều người của Phàn Minh.

Đổi đám tai mắt ở Ngự Thư Phòng và An Khang Cung thành thủ hạ của Phàn Minh thì có thể chặn được rất nhiều tai mắt của Sở Thụy.

Lâm Cường giấu danh sách: “Vậy vi thần xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”

“Không, nhất định phải xảy ra.” Sở Hoằng Du tươi cười hồn nhiên: “Ngươi ở Ngự Thư Phòng nói chuyện với trẫm lâu như vậy, Nhiếp Chính Vương không thể nào không biết, sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, ngươi đến tìm hắn ta cáo trạng đi, ngày mai lâm triều, tốt nhất là khiến Ngự Sử Đài buộc tội trẫm, buộc tội càng nghiêm trọng càng tốt, hiểu chưa?”

Lâm Cường không rõ là thế nào nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “... Vâng.”

Bước ra khỏi phòng, ông ta quay đầu nhìn Lâm Đông Đông đang chơi đùa cùng đám hài tử huân quý, vô cùng vui vẻ.

Ông ta không khỏi thở dài, tâm tình vô cùng phức tạp.

Buổi thượng triều ngày hôm sau.

Tiểu hoàng đế ngủ quên khiến bá quan văn võ chờ suốt nửa canh giờ rồi mới khoan thai tới muộn, vừa ngồi xuống long ỷ đã ngoác mồm ngáp, bộ dáng như chưa tỉnh ngủ.

Vốn dĩ phải bắt đầu thương nghị đại sự quốc kế dân sinh nhưng một đám Ngự sử của Ngự Sử Đài đã bị chọc giận, chuyện đầu tiên phải làm khi thượng triều là buộc tội ấu đế. “Nhìn chung lịch sử mấy trăm năm của Đại Tấn, ngoài việc hoàng đế thỉnh thoảng bệnh nặng không thượng triều thì chưa bao giờ có vị hoàng đế nào thượng triều muộn như vậy!”

“Nghe nói lúc Hoàng Thượng lên lớp còn dẫn dắt bảy tám thư đồng trốn học, Hứa thái sư đã tức phát bệnh rồi.”

“Thần còn nghe nói hôm qua Hoàng Thượng lệnh cho một thư đồng nhảy xuống ao, hiện tại đã là mùa đông, tiểu hài tử nhỏ như vậy nhảy xuống nước sẽ c.h.ế.t người.”

“Hoàng Thượng quá tùy hứng, không hề có khí độ của quân chủ...”

Nghe một đám đại thần ở bên dưới buộc tội, hoàng đế lộ vẻ không vui: “Trẫm còn chưa đến tám tuổi, đang là tuổi ăn tuổi lớn, ngủ thêm một chút thì có làm sao?”

Hắn đứng lên: “Hứa thái sư giảng bài quá nhàm chán, trẫm không muốn nghe lão giảng bài, có gì sai à?”

“Lâm Đông Đông tự nói hắn biết bơi lội, một hai phải chứng minh cho trẫm xem, cũng không phải là trẫm mệnh xúi giục hắn, hơn nữa cũng đâu có nháo ra mạng người, không phải à?”

Các đại thần sôi nổi lắc đầu.

“Ai, Hoàng Thượng quá bất hảo.”

“Không nghe giảng bài thì thôi, còn đe dọa tính mạng của người khác.”

“E là giang sơn Đại Tấn sẽ bị huỷ hoại...”

Sở Thụy đứng hàng đầu nhếch môi cười.

Tiểu hoàng đế càng là hoang đường hồ nháo thì hắn ta càng có lý do phế bỏ ấu đế...

Lúc này, Vân Trạch đi ra, nhìn chúng thần nói: “Chư vị đại thần chỉ lo chỉ trích Hoàng Thượng, tại sao không thử nghĩ xem vì sao Hoàng Thượng lại biến thành như vậy? Phải biết rằng khi trước ở Quốc Tử Giám, Hoàng Thượng là học sinh nhỏ tuổi nhất nhưng rất được Vương tiên sinh yêu thích, Vương tiên sinh thậm chí còn nói chờ hai ba năm nữa, tài học của Hoàng Thượng sẽ không thua kém Mạnh Thâm, một hài tử ưu tú như thế, tại sao sau khi đăng cơ lại trở nên bất hảo chứ?”

Hắn vừa nói xong thì cả đám người tức khắc trở nên trầm mặc.

Đúng vậy, nhà bọn họ cũng có hài tử đến Quốc Tử Giám đọc sách, đương nhiên cũng biết trước kia hoàng đế ở Quốc Tử Giám biểu hiện không hề kém, có thể gánh nổi hai chữ ưu tú này.

Vì sao sau khi trở thành Hoàng Thượng lại biến thành như vậy, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?

“Đó là vì sua khi bước lên vị trí tối cao, không còn người nào có thể quản giáo Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tựa như con diều mất dây, đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.” Vân Trạch mở miệng nói: “Hứa thái sư thân là đế sư nhưng lại không biết tẫn hết trách nhiệm của đế sư, không biết Hứa thái sư có gì để nói không?”

Trong khoảng thời gian này, Hứa thái sư nhanh chóng già đi.

Cả tộc ông ta đều bị Sở Thụy uy hiếp, ông ta chỉ có thể nguyện trung thành với Sở Thụy.

Sở Thụy muốn ông ta khiến ấu đế trở nên hoang phế.

Vì thế ông ta chỉ dạy cho ấu đế những thứ bàng môn tả đạo như Thái Cực bát quái, âm dương ngũ hành...

Lương tâm ông ta bị giày xéo không ngừng.

Một bên là giang sơn Đại Tấn.

Một bên là tính mạng của tộc nhân.

Chọn thế nào cũng sai, ông ta chỉ có thể giày vò bản thân, ngắn ngủn hai tháng đã già hơn mười tuổi.

Ông ta muốn bỏ gánh không làm nhưng ông ta không thể đào tẩu được.

Ông ta nhướng mắt đối diện với Vân Trạch: “Vậy xin hỏi Vân đại nhân làm sao để tẫn hết trách nhiệm của đế sư, đối với tiểu hoàng đế bất hảo như vậy, ta phải làm thế nào mới kéo được con diều này quay lại con đường ban đầu?”

“Cái này cũng thật buồn cười.” Bình Tân hầu nhếch môi: “Vân đại nhân cũng không phải đế sư, làm sao hắn biết mấy cái này, không phải là Hứa thái sư nên tự mình cân nhắc sao, bằng không thì ngươi làm đế sư để làm gì!”

“Nói rất đúng.” Nhiếp Chu đi ra: “Nếu Hứa thái sư không có năng lực này thì chi bằng mời người khác.”

Lúc này Sở Thụy mới nhàn nhạt mở miệng: “Vậy xin hỏi Nhiếp đại nhân, cả triều văn võ, ai có tư cách làm đế sư hơn Hứa thái sư?”

Hắn ta vừa dứt lời, toàn bộ người ở đó đều cứng họng

Hứa thái sư là lão sư của tiên hoàng, lúc tiên hoàng làm Thái Tử, Hứa thái sư là Thiếu sư, sau khi tiên hoàng đăng cơ thì trở thành Thái sư, địa vị nước lên thuyền lên.

Bình Luận (0)
Comment