Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 456

Ở Đại Tấn, hồi môn của nữ tử không phải là con số nhỏ, không chỉ có thể nuôi dưỡng nữ tử đó cả đời mà còn có thể dùng để nuôi nấng hài tử, bổng lộc của đám quan lại bọn họ không cao, nhiều khi còn phải dựa vào hồi môn của thê tử để lôi kéo quan hệ.

Nếu bảo thê tử quyên góp tất cả hồi môn, đừng nói là thê tử, chính bọn họ cũng là người đầu tiên không đồng ý.

So sánh như thế, lập tức lộ ra sự chênh lệch giữa Thái Hậu và bọn họ.

“Cả triều văn võ, nam nhân ưu tú nhất Đại Tấn ta đều ở chỗ này nhưng lại không có người nào dám lên tiếng, không một ai can đảm làm giống Thái Hậu.” Nhiếp Chu gằn từng chữ một: “Hành động của Thái Hậu có thể trở thành tấm gương của cả Đại Tấn, cũng chỉ có nữ tử như Thái Hậu mới có thể dạy dỗ được một vị minh quân, cho nên Thái Hậu càng xứng buông rèm chấp chính, cho đến khi ấu đế có thể tự mình chấp chính, các vị có tán đồng không?”

Lý thủ phụ bước ra: “Thái Hậu ưu quốc ưu dân, xứng đáng buông rèm chấp chính.”

Trong khoảng thời gian gần đây, ông ấy rất ít khi lên tiếng, bởi vì hai thế lực trong triều không ngừng đối kháng, ông ấy không muốn bị cuốn vào những chuyện phiền phức này.

Nhưng Thái Hậu vừa làm một chuyện tốt ích nước lợi dân, nếu lúc này ông ấy còn trầm mặc không nói thì thật không xứng làm Thủ phụ.

Ông ấy vừa lên tiếng thì một đám văn thần cũng sôi nổi miệng, cho rằng Thái Hậu hẳn là nên tiếp tục buông rèm chấp chính.

Sở Thụy đứng ở hàng đầu tiên trầm mặc.

Hắn ta quả thật đã coi thường Vân Sơ, thật không ngờ nàng lại dùng hết của hồi môn để trù bị lương thảo, đây là muốn dốc hết toàn lực để đấu với hắn ta.

Hơn nữa nàng lại có thể gom góp hơn năm triệu thạch lương thảo trong một thời gian ngắn như vậy, mà hắn ta lại không nghe thấy tiếng gió nào, chứng tỏ thế lực của nàng vượt xa tưởng tượng của hắn ta.

Hiện giờ phái trung gian đều ủng hộ Thái Hậu, đây là bất lợi với hắn ta.

Hắn ta liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Ánh mắt kia lại truyền xuống dưới, một lúc sau, một vị đại nhân của Ngự Sử Đài đứng ra: “Thần có việc thượng tấu.”

Sở Hoằng Du vung tay nhỏ: “Chuẩn tấu!”

“Vi thần nghe nói từ khi Thái Hậu buông rèm chấp chính tới nay, Hoàng Thượng càng thêm tùy hứng bất hảo.” Đại nhân của Ngự Sử Đài có quyền buộc tội, dưới buộc tội bá tánh, trên buộc tội thiên tử, bởi vậy nói chuyện không hề cố kỵ: “Thần thừa nhận Thái Hậu là tấm gương của nữ tử Đại Tấn nhưng nữ tử làm mẫu thân thường sẽ mắc một bệnh chung đó chính là cưng chiều hài tử, dưới sự dung túng của Thái Hậu, Hoàng Thượng xác thật không hề tiến bộ!”

Đám đại thần khác ngửi được đây là ý của Nhiếp Chính Vương, cũng lập tức đứng ra góp lời.

“Cho dù có mời được Âu Dương lão tiên sinh rời núi tự mình dạy dỗ Hoàng Thượng thì cũng không có tác dụng gì.”

“Theo lời cung nữ ở Ngự Thư Phòng lộ ra, chiều nào Hoàng Thượng cũng chuồn êm ra cung ít nhất một hai canh giờ, quả thực là thái quá.”

“Hoàng Thượng mỗi ngày phải giải quyết nhiều sự vụ như vậy, sao còn có thời gian chuồn êm ra cung đi chơi, xác thật là bị Thái Hậu chiều hư.”

“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Hoàng Thượng thật sự quá bất hảo...”

“Thần cho rằng không phải do Hoàng Thượng bất hảo!” Nhiếp Chu lần nữa đứng dậy: “Mà là do những thị độc Nhiếp Chính Vương chọn cho Hoàng Thượng đều bất hảo bất kham, có thể nói đều là những hài tử không nên thân nhất trong nhà nhưng lại cứ chọn cho Hoàng Thượng, đều nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Hoàng Thượng ngày ngày chơi cùng đám người đó, không phải sẽ bị đám hài tử đó lây tật xấu sao, chuyện này không thể trách Hoàng Thượng, muốn trách thì phải trách Nhiếp Chính Vương chọn sai thư đồng cho Hoàng Thượng!”

Sở Thụy lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Chu.

Nhiếp Chu này là Thiếu phó được Sở Dực đề bạt khi vừa được phong Thái Tử, còn làm việc ở lục bộ, là trọng thần Nhị phẩm tay nắm thực quyền.

Người này một lòng một dạ trung thành với Vân Sơ, thật sự là một thanh đao tốt của Vân Sơ.

Có Nhiếp Chu xông ra tuyến đầu, lại có huynh trưởng như Vân Trạch âm thầm trù tính, giúp Vân Sơ ngồi ổn định trên vị trí Thái Hậu.

Nếu thanh đao này gãy thì sao?

Cho dù Nhiếp Chu có hắt chậu nước bẩn này lên người Nhiếp Chính Vương thì nhóm triều thần vẫn không thay đổi ý kiến.

“Hoàng Thượng vẫn là quá ham chơi, sao có thể trốn ra cung chứ.”

“Đúng vậy, không thể cứ tiếp tục như thế.”

“Nếu Hoàng Thượng đủ ưu tú thì sẽ không bị người khác ảnh hưởng.”

“Nói đến cùng vẫn là tâm tính không vững, không thể gánh vác đại nghiệp.”

“Ai, vậy phải làm sao bây giờ đây.”

“Có phải là có hiểu lầm gì không?”

“...”

Sở Thụy rũ mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh. Chỉ cần thanh danh bất hảo của ấu đế được chứng thực, càng ngày càng lan truyền rộng rãi thì sau này hắn ta có phế bỏ ấu đế cũng ít bị người ta cản trở hơn.

Nhiếp Chu tức giận đến mức siết chặt nắm tay.

Vu oan, nhất định là vu oan.

Hắn nhìn về phía long ỷ, hy vọng tiểu hoàng đế có thể nói gì đó.

Chỉ cần Hoàng Thượng phủ nhận, hắn sẽ xông lên giúp Hoàng Thượng bình định tất cả.

Nhưng đôi mắt to tròn của tiểu hoàng đế vẫn chỉ quan sát đám quan viên bên dưới, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Lúc này, Công bộ Thượng thư Trần đại nhân đứng dậy, mở miệng nói: “Xác thật là mỗi buổi chiều Hoàng Thượng đều sẽ ra cung hơn một canh giờ, chính là đến nhà thần.”

Nhiếp Chu nhíu mày.

Trần đại nhân này không phải thuộc phái trung lập sao, đã bị mua chuộc từ khi nào, sao có thể toa rập vu oan Hoàng Thượng.

Hắn đang muốn đáp trả thì Trần đại nhân lại tiếp tục nói: “Vi thần có thể làm chứng, Hoàng Thượng ra cung không phải vì ham chơi mà là để nghiên cứu phương án tác chiến.”

Sở Thụy đột nhiên căng thẳng, ngẩng đầu lên.

Trần đại nhân lấy bản vẽ trong tay áo ra, đây là bản đã được ông ấy cải tiến một lần.

“Đây là kết quả sau nhiều ngày nghiên cứu của Hoàng Thượng.” Ông ấy mở giấy vẽ, hứng thú bừng bừng nói với mọi người: “Đây là vũ khí sắc bén dùng để đánh Đông Lăng trong những trận hải chiến, chỉ cần trang bị trên thuyền chiến là có thể đánh cho bọn đạo chích Đông Lăng có đi mà không có về...”

Bản vẽ được chúng thần truyền tay nhau.

“Cái này, cái này thật sự là Hoàng Thượng nghĩ ra sao?”

“Tuyệt, thật sự tuyệt, nếu có thể làm ra thứ như bản vẽ này thì sẽ có thể nhanh chóng san bằng Đông Lăng.”

“Hoàng Thượng còn nhỏ tuổi mà có thể thiết kế ra vũ khí sắc bén như vậy, thật là kỳ tài ngút trời!”

“Tiên hoàng chọn Hoàng Thượng kế vị, quả là không chọn sai người.”

“...”

Trong khoảng thời gian ngắn, những lời khen ngợi vang lên không dứt.

Sở Hoằng Du ngồi trên long ỷ, có chút lâng lâng, lại nghe thấy Vân Sơ nhẹ nhàng ho khan, hắn lập tức ngồi ngay ngắn, thoạt nhìn cực kỳ trầm ổn.

Đám người thuộc phe Nhiếp Chính Vương lập tức ngây dại.

Bọn họ đã sớm biết Hoàng Thượng ngày nào cũng chuồn ra cung, cứ tưởng là hài tử ham chơi, thì ra là đi làm chuyện lớn sao?

Vốn dĩ không ai biết Hoàng Thượng lén làm đại sự, kết quả bọn họ vừa buộc tội lại khiến Hoàng Thượng nhận được sự khen ngợi trước nay chưa từng có.

Thất sách.

Quả thực quá thất sách.

Sở Thụy mím môi thành một đường thẳng tắp.

Ngay sau đó, hắn ta cười, nụ cười kia tràn ngập sát ý.

Hắn ta đã sắp xếp một đám phế vật tới làm thư đồng cho Sở Hoằng Du, phụ thân của vài thị độc là thủ hạ của hắn ta, đám người này cả ngày đi theo Sở Hoằng Du nhưng lại không báo cáo chuyện quan trọng này cho hắn ta.

Ngoài việc tiểu tử Sở Hoằng Du này giấu diếm quá kỹ thì còn có thể có một nguyên nhân khác chính là đám phế vật kia đều đã bị Sở Hoằng Du thu mua.

Tuổi còn nhỏ mà đã biết mời chào phụ tá, thật khiến hắn ta phải lau mắt mà nhìn.

Kế hoạch ban đầu của hắn ta phải thay đổi một chút rồi.

Thấy mọi người trong triều ngợi khen, Trần đại nhân cũng vô cùng kiêu ngạo, ông ấy chắp tay nói: “Hoàng Thượng, Thái Hậu, đại chiến sắp tới, thần cho rằng phải lập tức chi ngân sách để chế tạo vật này!”

Bình Tân hầu đứng ra: “Thần tán thành.”

Hiện giờ một trăm ngàn đại quân đã sẵn sàng, lương thảo đã trù bị xong xuôi, vũ khí tác chiến sắc bén cũng có, những đại thần còn lại không có đạo lý không tán thành, tất cả đều sôi nổi đứng ra.

Hiếm có dịp nào mà triều thần lại đồng lòng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment