Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 471

Vân Trạch trực tiếp nhét Nguyên thái phi vào xe ngựa, rời khỏi hoàng cung từ cửa hông, ra roi thúc ngựa chạy về phía Ninh Châu.

Thành Vương mang theo hai trăm ngàn bá tánh từ phía Ninh Châu đi tới, bởi vì quá nhiều người nên tốc độ đi đường rất chậm, đi được một chút là phải dừng lại nghỉ, đi suốt ba ngày mà mới chỉ được nửa đường, khoảng ba ngày sau là có thể đến địa giới kinh thành.

Mà Vân Trạch ngồi xe ngựa phi nước đại, chỉ mất nửa ngày đã đụng độ đội ngũ của Thành Vương, hắn sau thị vệ bên cạnh giấu Nguyên thái phi ở một nơi khác rồi mới đi gặp Thành Vương.

Vừa hay lúc này đã là chạng vạng, nhóm người Thành Vương tới một nơi gần con sông qua đêm, dựng lên rất nhiều lều trại tạm bợ, hàng ngàn hàng vạn dân chúng ngồi trên dưới đất, người quá đông, toàn người là người, người lớn, trẻ nhỏ, người già... nhìn đâu cũng thấy người.

Vân Trạch vừa mới xuống ngựa thì binh lính canh giữ bên ngoài đã bước tới ngăn cản: “Người tới là ai, đây là chỗ ở của Thành Vương, xin đừng tự tiện xông vào!”

“Ta là người Vân gia ở kinh thành, quan Tam phẩm của triều đình, Vân Trạch.” Vân Trạch mở miệng nói: “Có chuyện quan trọng cầu kiến Thành Vương điện hạ.”

Thị vệ bước vào bẩm báo, hồi lâu mới đi ra: “Vân đại nhân, mời vào trong.”

Vân Trạch chỉ mang theo một tùy tùng, đi theo thị vệ xuyên qua đám người, đi tới chỗ chiếc lều nằm ở góc trong cùng.

Hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của đám dân chúng này, phát hiện ánh mắt của bọn họ dại ra, ngơ ngác nhìn về một hướng, rõ ràng là đông đúc như vậy nhưng lại không hề ầm ĩ, chuyện này rõ ràng là không thích hợp.

Đi tới trước lều, lúc này thị vệ mới nói: “Vân đại nhân, Vương gia ở bên trong, mời.”

Vân Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy bên cạnh chiếc lều này vẫn còn một chiếc lều to ở phía sau, có hai nha hoàn đứng canh bên ngoài.

Hắn đoán người ở trong chiếc lều to kia chính là thiên nữ nương nương.

Hắn cũng không nhìn nhiều, lập tức bước vào trong.

Hắn giương mắt nhìn vị trí trên cao, có một thiếu niên ngồi chính giữa, chính là lục hoàng tử Thành Vương đã tròn mười sáu tuổi.

Hai bên trái phải của Thành Vương có tới mười mấy phụ tá, mà người đứng ở vị trí đầu tiên chính là người quen cũ của hắn, Tạ Thế An.

Quả nhiên Sơ nhi đoán không sai, Tạ Thế An quy phục Thành Vương.

“Bái kiến Thành Vương điện hạ.”

Vân Trạch chắp tay hành lễ.

Thành Vương ngồi trên ghế, tỏ vẻ ung dung mở miệng: “Vân đại nhân, đã lâu không gặp, không biết đường xa tới đây là có chuyện gì?”

“Lúc trước Ninh Châu xảy ra ôn dịch, triều đình phái Hướng đại nhân và Thuận Vương đến hiệp trợ, hiện giờ lại mất tin tức.” Vân Trạch nói thẳng vào vấn đề: “Không biết Thành Vương điện hạ có biết Hướng đại nhân và Thuận Vương đang ở đâu không?”

Thành Vương đang muốn mở miệng thì Tạ Thế An đứng bên cạnh hắn ta nhàn nhạt lên tiếng: “Thuận Vương có đến Ninh Châu thật, sau khi đưa ngân lượng triều đình gửi tới thì đã rời đi, đi đâu thì bọn ta cũng không biết.”

“Đúng vậy, lão thất tới rồi, cũng đi rồi.” Thành Vương gật đầu: “Trước nay hắn vẫn luôn ham chơi, khẳng định là đi chơi ở đâu đó rồi.”

Vân Trạch ngẩng đầu: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, nếu Thành Vương điện hạ muốn giữ mạng của Nguyên thái phi thì mau giao Hướng đại nhân cùng Thuận Vương ra đây.”

“Ngươi có ý gì!” Thành Vương đột nhiên đứng lên, giận tím mặt: “Ngươi dám đụng đến mẫu phi của ta, ai cho ngươi lá gan đó!”

Tạ Thế An đứng bên cạnh nhíu mày.

Hắn ta đã dạy rất nhiều lần nhưng Thành Vương vẫn không hiểu cái gì gọi là che giấu tâm tư, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt, dễ dàng bị người ta bắt chẹt.

“Nguyên thái phi là hậu phi của tiên đế, đương nhiên ta sẽ không động vào.” Vân Trạch trấn định tự nhiên: “Nhưng tiền đề là Hướng đại nhân cùng Thuận Vương điện hạ không thiếu một sợi lông.” Thành Vương tức giận nghiến răng.

Hắn ta còn tưởng rằng Vân Trạch thay mặt triều đình đến đây làm thuyết khách, thuyết phục hắn ta đưa hai trăm ngàn bá tánh kia quay về, ai ngờ người này lại muốn hắn ta dùng lão thất để đổi mạng của mẫu phi.

“Thuận Vương điện hạ không ở đây, nếu Vân đại nhân không còn chuyện gì khác thì xin mời về cho.”

Tạ Thế An giành trước một bước, bảo người mời Vân Trạch ra ngoài.

Thành Vương quay đầu, căm tức nhìn hắn ta.

“Điện hạ đừng vội.” Tạ Thế An không chút hoang mang mở miệng: “Triều đình không dám g.i.ế.c Nguyên thái phi, tính mạng của Nguyên thái phi sẽ không gặp nguy hiểm đâu, yên tâm.”

“Ta đã sắp bức vua thoái vị tới nơi, sao triều đình có thể bỏ qua cho mẫu phi của ta!” Thành Vương hít sâu một hơi nói: “Người đâu, đi gọi Vân Trạch về đây...”

“Chậm đã.” Tạ Thế An ngăn cản: “Nếu triều đình g.i.ế.c Nguyên thái phi thì không phải càng có lợi cho điện hạ sao?”

Thành Vương nhíu mày: “Sao lại nói như vậy?”

“Điện hạ nào có bức vua thoái vị mà chỉ vì muốn ban cam lộ cho dân chúng nên mới không ngại cực khổ từ Ninh Châu đi tới kinh thành, đám dân chúng này tự nguyện theo đến đây, đâu có chuyện mưu phản chứ.” Tạ Thế An chậm rãi mở miệng: “Bây giờ danh vọng của điện hạ trong lòng dân chúng rất cao, nếu triều đình lại g.i.ế.c thân mẫu của điện hạ ngay lúc này thì chẳng khác nào chọc giận bá tánh khắp thiên hạ, chắc chắn sẽ càng có nhiều người ủng hộ điện hạ, hiện giờ chúng ta chỉ có hai trăm ngàn người, nếu con số này đạt tới ba trăm ngàn thì hoàn toàn có thể san bằng cả kinh thành!”

“Nhưng mà...”

Thành Vương vẫn muốn cứu mẫu phi của mình trước.

Hắn ta được mẫu phi một tay nuôi lớn, nâng niu trong lòng bàn tay, sợ hắn ta ngã sợ hắn ta đau, lúc trước hắn ta bị sung quân tới đất phong, người hắn ta luyến tiếc nhất chính là mẫu phi.

Cho dù danh vọng của hắn ta có lớn đến mức nào thì hắn ta vẫn biết chuyện bản thân sắp làm chính là chuyện đại nghịch bất đạo.

Triều đình nhất định sẽ khai đao với mẫu phi

“Người làm đại sự không thể để bụng quá nhiều chuyện.” Tạ Thế An mở miệng: “Hiện giờ Thuận Vương cũng ở trong tay chúng ta, hắn cũng giống như điện hạ, đều là huyết mạch chính thống của hoàng thất, hai vị điện hạ cùng mưu tính chuyện lớn, làm ít công to!”

Thành Vương trầm mặc hồi lâu.

Ước chừng nửa canh giờ sau hắn ta mới lên tiếng: “Đưa lão thất tới đây.”

Một lúc sau, hai thị vệ áp giải một thiếu niên đi vào.

Thiếu niên một thân chật vật, tóc tai lộn xộn, gương mặt đầy vết bẩn nhưng vẫn nhìn rõ sự phẫn nộ trên mặt hắn.

Hắn tức giận trách cứ nói: “Lục hoàng huynh, ngươi thật sự điên rồi, ngươi dám hạ độc dân chúng tạo ra ôn dịch, sau đó lại dựng lên thiên nữ nương nương gì đó, lợi dụng cam lộ che mắt bàn dân thiên hạ, ngươi có biết mình đang làm gì không? Chuyện ngươi đang làm chính là mưu phản!”

“Mưu phản thì sao? Dựa vào đâu mà ta phải làm phiên vương cả đời còn một hoàng tôn như Sở Hoằng Du lại có thể ngồi lên vị trí kia!” Đôi mắt Thành Vương lộ ra vẻ độc ác: “Năm hoàng huynh trên ta đã không còn, như vậy ta chính là người thích hợp ngồi lên vị trí kia nhất! Ngôi vị hoàng đế vốn dĩ chính là của ta! Ta lấy lại thứ thuộc về mình thì có gì sai!”

“Di chiếu của phụ hoàng đã ghi rõ là để hoàng thái tôn đăng cơ, đây là sự thật!” Thuận Vương phẫn nộ nói: “Lục hoàng huynh, ngươi là bị người ta mê hoặc rồi, chính là đám người này!”

Hắn chỉ vào bên mười mấy phụ tá đứng xung quanh, hai mắt nổ lửa.

“Thuận Vương điện hạ hà tất phải tức giận như vậy, hạ hỏa nào.” Tạ Thế An rót một ly trà đưa tới tay Thuận Vương nhưng lại bị đánh đổ.

Nước trà văng hết lên người nhưng Tạ Thế An không hề bực bội, hắn ta cười nói: “Nếu Thuận Vương điện hạ cứ tiếp tục chống đối yếu ớt thế này thì chỉ có một con đường chết, không chỉ ngươi c.h.ế.t mà ngay cả mẫu phi Thục thái phi của ngươi và ngoại công Trịnh gia đều sẽ chôn cùng ngươi. Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đợi đến khi Thành Vương kế thừa đại thống thì sẽ cho Thuận Vương ngươi phong hào tôn quý nhất trên đời, Trịnh gia cũng sẽ như gà chó lên trời, ngươi thấy thế nào?”

“Ngươi...!” Thuận Vương mở to hai mắt nhìn: “Ta đã từng gặp ngươi, khi trước ngươi chính là phụ tá bên cạnh nhị hoàng huynh, lúc ta tới phủ Cung Hi Vương đã nhìn thấy ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment