Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 481

Đôi môi Nguyên thị run rẩy kịch liệt.

Từ khi biết Tạ Thế An trở thành phụ tá của Thành Vương, bà ta đã biết ngày này sớm muộn gì cũng đến.

Tuy đã đoán trước được chuyện này nhưng bà ta vẫn không nhịn được nấc lên thành tiếng.

Bà ta đi tới chỗ chân tường thành, nhìn thấy Tạ Thế An c.h.ế.t không nhắm mắt, bà ta nhào qua vuốt mắt cho Tạ Thế An: “An ca nhi, ngươi an giấc ngàn thu đi, kiếp sau cũng đừng thông minh như vậy nữa, làm người thường giống như Khang ca nhi vậy, như bao người khác là được...”

Bà ta cố gắng nhặt t.h.i t.h.ể của Tạ Thế An về chung một chỗ.

Trên lưng bà ta chính là Tạ Thế Khang.

Trong n.g.ự.c là t.h.i t.h.ể của Tạ Thế An.

Trong chiếc tay nải trên tay chính là đầu của Tạ Thế An.

Bà ta gian nan đứng thẳng người, thân thể lung lay, suýt nữa thì ngã xuống.

Thính Sương đứng bên cạnh bà ta, lạnh nhạt nói: “Tộc nhân Tạ gia ở Ký Châu đã trả lại tất cả ruộng đất thuộc về Tạ gia, sau này Tạ thái thái cứ về Ký Châu sinh hoạt thật tốt cùng Tạ Thế Khang, đừng bao giờ tìm đến kinh thành nữa.”

Nguyên thị rơi lệ nói: “Thay ta đa tạ Sơ nhi... đa tạ Thái Hậu.”

Nếu không phải Thái Hậu tác động thì làm sao tộc nhân Tạ gia lại cam tâm trả lại ruộng đất cho một lão bà tử như bà ta, không có Thái Hậu che chở, bà ta cũng sẽ không giữ được số ruộng đất đó...

Một hồi hỗn loạn cứ kết thúc như vậy.

Cửa thành cuối cùng cũng mở, mọi thứ khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.

Triều đình bắt đầu luận công ban thưởng.

Vân Sơ lại đề bạt Phàn Minh làm phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân.

Một số đại thần khác cũng được ban thưởng.

Tám thư đồng bên cạnh tiểu hoàng đế cũng được ban thưởng chút đồ vật.

Vân Sơ cũng không quên công lao của Giang di nương, nàng đã hạ chỉ phong Giang di nương làm Cửu phẩm Nhũ nhân và ban thưởng rất nhiều vàng bạc.

Còn về phần Thành Vương, đầu tiên Vân Sơ phế bỏ phong hào của hắn ta, thu hồi toàn bộ đất phong và tài sản, biếm làm thứ dân, sau đó lại ban cho một ly rượu độc, cho hắn ta c.h.ế.t toàn thây, bảo toàn danh dự người hoàng thất...

Cũng phải mất ba bốn ngày mới giải quyết xong mọi chuyện.

Bận rộn xử lý những chuyện này xong xuôi, Vân Sơ lập tức dời lực chú ý lên chiến trường Đông Lăng.

Sau khi tân đế Đông Lăng đăng cơ đã bắt đầu liên thủ với các tiểu quốc xung quanh để đối phó với tướng sĩ Đại Tấn, khiến Đại Tấn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, tạo thành thế giằng co trên chiến trường.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ chiến thuật thì bỗng nhiên có một tin tức từ tiền tuyến truyền về.

“Bẩm báo Hoàng Thượng và Thái Hậu, sau khi một trăm ngàn tướng sĩ Đại Uyên hội họp với Đông Lăng thì đột nhiên phản chiến, đánh Đông Lăng trở tay không kịp! Đông Lăng vì chuyện này mà tổn thất sáu tòa thành!” Thị vệ báo tin lớn tiếng nói: “Hiện giờ quốc thổ Đông Lăng đã chia làm ba, Đông Lăng chiếm một phần ba, Đại Tấn chiếm một phần ba, Đại Uyên chiếm phần địa giới còn lại, Đại Uyên an bài sứ giả đến gặp tướng sĩ Đại Tấn, nói muốn liên thủ với chúng ta để nuốt chửng Đông Lăng, Uy Võ tướng quân lưỡng lự nên mới truyền tin về xin quyết định của triều đình!”

Vân Sơ thật đúng là không ngờ tới tình thế trên chiến trường lại đảo ngược như vậy.

Nàng nheo mắt suy tư hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Đại Uyên có thể ruồng bỏ minh hữu như Đông Lăng thì cũng có thể phản bội Đại Tấn ta, nhưng lúc này chiến trường hình thành thế chân vạc, thật sự cần thêm minh hữu thì mới có thể mau chóng kết thúc chiến tranh, hợp tác là thượng sách ngay lúc này, nhưng cũng không thể ký thác toàn bộ lòng tin và kỳ vọng...”

Các triều thần sôi nổi hiến kế.

Tuy rằng nội bộ còn tranh đấu nhưng khi đối phó với người ngoài, bọn họ vẫn đồng lòng nhất trí.

Sau khi xác định được phương châm tác chiến thì lập tức lệnh cho lính truyền tin nhanh chóng đưa tin tới tiền tuyến.

Bận rộn xong xuôi, Vân Sơ mỏi mệt quay về An Khang Cung.

Sở Trường Sinh đang vẽ tranh, Vân Sơ trò chuyện với nữ nhi một hồi thì mới sang sương phòng cách vách thăm Giác ca nhi.

Đi vào trong thì phát hiện nhũ mẫu đã ngủ mất, hài tử nằm trên giường cũng đang ngủ.

Nàng nhẹ tay nhẹ chân tới cạnh mép giường, sờ đầu hài tử nhưng đột nhiên khựng lại. Nàng đưa tay kéo chăn, đồng tử co rút kịch liệt.

Đứa nhỏ này không phải Giác ca nhi!

Vân Sơ như lọt vào hầm băng.

Thu Đồng đứng sau lưng nàng lập tức nhấc chân đá vào người nhũ mẫu.

Nhũ mẫu bừng tỉnh hét lên một tiếng thảm thiết, việc đầu tiên là nhìn thoáng qua tiểu hài tử đang ngủ say trên giường, sau đó chuẩn bị hành lễ với Vân Sơ nhưng lại đột nhiên ngây dại: “Đứa nhỏ này... Không phải điện hạ!”

Vân Sơ ổn định tinh thần lạnh lùng nói: “Sao lại thế này?”

“Lão nô cũng không biết...” Nhũ mẫu nói được một nửa thì đột nhiên nhớ ra: “Là Thích phu nhân, nửa canh giờ trước nàng ta ôm hài tử tới đây, nói có việc cần gặp Thái Hậu... không biết tại sao mà lão nô lại mất ý thức... lúc tỉnh dậy thì mọi chuyện đã như thế này, lão nô tội đáng c.h.ế.t vạn lần.”

Tất cả cung nhân khác trong An Khang Cung đều sợ hãi quỳ xuống.

Thích phu nhân quả thật đã tới đây, ôm theo một hài tử Thích gia mới hơn một tuổi đến thỉnh an Thái Hậu.

Nhưng Thái Hậu không ở đây, Thích phu nhân kia ngồi ở An Khang Cung một hồi mới rời đi, lúc rời đi cũng ôm theo một hài tử như lúc tới.

Cũng không ai để ý chuyện này, căn bản không ngờ tới hài tử kia lại là Yến Vương điện hạ.

Vân Sơ lạnh lùng nói: “Lập tức sai người đến Thích gia, đồng thời canh giữ những ngõ ra vào kinh thành.”

Một lúc sau, hạ nhân tới báo: “Thích phu nhân thắt cổ c.h.ế.t trong nhà, những người khác ở Thích gia hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, trên dưới Thích gia đang chạy khắp nơi tìm kiếm ấu tử nhà bọn họ...”

“Thích gia...” Vân Sơ xoa xoa ấn đường, đột nhiên khựng lại: “Là Sở Thụy!”

Nếu nàng nhớ không lầm thì thê tử của đệ đệ nhà mẹ đẻ Thích phu nhân chính là người Tô gia.

Tuy rằng Tô Tử Nguyệt c.h.ế.t trong tay Sở Thụy nhưng hắn ta lại rất biết cách tô điểm cho hành vi của mình, chưa chắc người Tô gia sẽ trách cứ Sở Thụy.

Sở Thụy nhân lúc nàng xử lý việc triều chính, lợi dụng Thích phu nhân bắt cóc Giác ca nhi.

Sở Thụy dám can đảm làm như vậy, căn bản là không sợ nàng phát hiện.

Hắn ta muốn dùng Giác ca nhi đã ép bức nàng...

Nếu là Sở Thụy thì hiện tại tính mạng của Giác ca nhi hẳn sẽ không gặp nguy hiểm.

Hiện giờ, đa số triều thần đều đã bị Lý thủ phụ thuyết phục, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để đồng loạt dâng tấu bãi miễn Nhiếp Chính Vương.

Điểm tựa lớn nhất của Sở Thụy ngoài thân phận Nhiếp Chính Vương này thì còn có tám ngàn Ngự Lâm Quân. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Á Nô
2. Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
3. Người Tên Trường An, Ta Tên Cố Lý
4. Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
=====================================

Những Ngự Lâm Quân trải rộng khắp mọi ngóc ngách ở kinh thành, chính là tai mắt của Sở Thụy...

Tuy nàng đã đề bạt Phàn Minh lên làm phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân nhưng hắn vẫn không có cách nào điều khiển tất cả Ngự Lâm Quân.

Nàng lạnh lùng ra lệnh: “Đi, mời Lâm Cường đến đây.”

Lâm Cường là người Lâm gia, là thân đệ đệ của mẫu phi Sở Thụy, được đề bạt làm thống lĩnh Ngự Lâm Quân, ngày nào cũng túc trực trong cung, rất nhanh đã được gọi tới.

Ông ta cúi đầu hành lễ: “Thỉnh an Thái Hậu.”

Vân Sơ áp chế cảm xúc nôn nóng vì không tìm được hài tử, bình tĩnh mở miệng nói: “Lâm đại nhân ngồi xuống uống ly trà đi, đợi lát nữa Hoàng Thượng cũng tới.”

Lâm Cường có chút lo sợ bất an.

Sở Hoằng Du rất nhanh đã đưa theo Lâm Đông Đông đi tới, hai người không tiến vào phòng khách mà là tới sương phòng cách vách.

Sương phòng này chỉ cách phòng khách kia một bức tường, trên tường còn có cửa sổ ô vuông nên có thể nghe rất rõ âm thanh ở phía bên kia.

Chỉ nghe thấy âm thanh uy nghiêm của Sở Hoằng Du vang lên: “Lâm Đông Đông, có thể bây giờ trẫm sẽ yêu cầu ngươi làm một việc nguy hiểm đến tính mạng, ngươi có bằng lòng đi làm không?”

Lâm Đông Đông lớn tiếng nói: “Ta nguyện vì Hoàng Thượng m.á.u chảy đầu rơi, xin Hoàng Thượng dặn dò!”

“Hoàng đệ Yến Vương của ta bị Nhiếp Chính Vương trộm đi.” Sở Hoằng Du gằn từng chữ một: “Hiện tại ngươi mau tới phủ Nhiếp Chính Vương mang hoàng đệ của ta về đây.”

Lâm Đông Đông căn bản không thèm chần chừ: “Tuân lệnh!”

Bình Luận (0)
Comment