Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 513

Dân chúng vây xem không nhịn được chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Chậc, đã phụ lòng người ta mà còn có mặt mũi đòi vị hôn thê trước về làm thiếp cho mình, phi.”

“Hà tiểu thư người ta chỉ là mắt cao một chút chứ không phải mắt mù, nhìn xem, thiếu niên đẹp thế này mà Hà tiểu thư còn chướng mắt.”

“Phu thê hai người này trông khó coi như vậy, cũng đừng quá xem trọng bản thân chứ.”

“...”

Trong tiếng bàn tán của mọi người, sắc mặt Hàn Đông càng đỏ lên.

Hắn ta chỉ có học vấn, không có nhan sắc, đương nhiên là thua kém thiếu niên kia, hắn ta cảm giác mặt mũi của bản thân đã mất hết.

Thê tử Khổng thị lạnh lùng nói: “Thiếu niên kia chắc chắn là tiểu quan nơi phong nguyệt, bằng không Hà Tĩnh Như nhất định sẽ gả cho hắn!”

Hàn Đông gật đầu: “Đúng vậy, khẳng định là như vậy!”

Dường như chỉ có nghĩ như thế thì trong lòng hắn ta mới thoải mái hơn một chút.

Người dân vây xem dần dần giải tán.

Muội muội của Hà Tĩnh Như tò mò nhìn về phía Sở Hoằng Du: “Ngươi là người phương nào, thật sự là người theo đuổi trưởng tỷ nhà ta sao?”

Sở Hoằng Du khép quạt giấy, nghiêm mặt nói: “Đúng vậy.”

Gương mặt Hà Tĩnh Như nháy mắt ửng đỏ.

Hà muội muội chống cằm, hồ nghi nói: “Ngươi xinh đẹp như vậy, không phải là nam nhân ở chỗ đó...”

“Không được nói bậy!” Hà Tĩnh Như lạnh giọng quát lớn: “Muội đến quán trà phía trước chờ đi, ta sẽ tới ngay.”

Hà muội muội vừa đi, Hà Tĩnh Như đã uốn gối nói: “Xin Hoàng Thượng thứ tội, muội muội ta không hiểu chuyện, lời nói khi nãy đã mạo phạm, xin...”

“Không sao, quả thật là ta không muốn lộ thân phận.” Sở Hoằng Du dùng quạt xếp đỡ tay Hà Tĩnh Như: “Gặp ta ở bên ngoài thì không cần hành lễ.”

Hà Tĩnh Như gật đầu: “Vâng, Hoàng Thượng.”

“Cũng đừng gọi ta là Hoàng Thượng.” Sở Hoằng Du ho khan: “Về chuyện hoàng đế muốn xuất chinh, ngươi đã nghe nói chưa?”

Hà Tĩnh Như cúi đầu: “Nghe phụ thân nói qua, hoàng... xuất chinh, có thể ủng hộ sĩ khí, thu phục Bắc Địch, thần nữ cho rằng đây là một chuyện tốt.”

“Hửm?” Sở Hoằng Du có chút buồn bực: “Hà tiểu thư không lo ta sẽ xảy ra chuyện sao?”

Hà Tĩnh Như không biết phải xưng hô với người trước mặt thế nào, chỉ có thể hàm hồ nói: “Hoàng công tử ngồi lên vị trí kia khi còn rất nhỏ, năm đó chỉ mới tám tuổi đã lập được công lớn như thế, thật sự là khiến dân nữ thán phục. Mấy năm nay tại vị, chăm lo việc nước, vì nước vì dân, xứng là một bậc minh quân... Trong mắt thần nữ, Hoàng công tử là người có thể tính toán rất xa, trước khi làm ra quyết định này khẳng định đã nắm chắc, chuyến đi Bắc Cương lần này chắc chắn đại thắng!”

Sở Hoằng Du được người trong lòng khen ngợi, khóe môi lập tức nhếch lên.

Hà Tĩnh Như bỗng muốn bật cười.

Sao tâm tính của Hoàng Thượng lại chẳng khác gì tiểu hài tử thế này, vừa được khen đã vui vẻ, nhưng nàng ấy cũng không phải là nói quá, trong lòng nàng ấy, Hoàng Thượng chính là người như vậy.

“Ngươi nói đúng, ta quả thật đã nắm chắc, trong vòng ba tháng sẽ có thể giành được thắng lợi khải hoàn hồi triều!” Sở Hoằng Du giơ tay ra hiệu, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn.

Hà Tĩnh Như hoảng sợ.

Nàng ấy tưởng là thích khách đánh lén, chuẩn bị bước lên che chở bảo vệ Sở Hoằng Du.

Nàng ấy chỉ là một nữ tử không mấy quan trọng mà người đối diện lại là đương kim thiên tử, nếu thiên tử xảy ra chuyện thì thiên hạ đại loạn...

Nhưng lại thấy hắc y nhân kia đặt một cái tráp vào tay Sở Hoằng Du rồi biến mất.

Sở Hoằng Du đưa tráp tới tay Hà Tĩnh Như: “Cho ngươi.”

Hà Tĩnh Như ngớ người, theo bản năng cầm lấy, rồi lại thấy thứ này như củ khoai nóng bỏng tay, vội vàng trả về: “Vô công bất thụ lộc, dân nữ...”

“Chủ dựa vào câu nói lúc nãy của ngươi, tin tưởng ta có thể đại hoạch toàn thắng, ngươi đã xứng đáng nhận mấy thứ này.” Sở Hoằng Du mở tráp ra: “Nhìn xem, có thích không?”

Hà Tĩnh Như nhìn sang.

Chỉ thấy trong tráp đều là đồ trang sức của nữ tử, phụ kiện, trâm cài, bộ diêu, khuyên tai, vòng tay, nhẫn ban chỉ... cả một tráp lộng lẫy rực rỡ dưới ánh mặt trời. Sở Hoằng Du nghiêm túc nói: “Lúc trước ta nói muốn nàng làm Hoàng Hậu của ta là nói nghiêm túc.”

Hà Tĩnh Như bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt.

Từ sau khi mẫu thân qua đời, vị hôn phu từ hôn, nàng ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu tin đồn nhảm nhí.

Nàng ấy thay phụ thân lo liệu việc vặt trong nhà, chăm sóc đệ đệ muội muội, dụng tâm quán xuyến việc kinh doanh của Hà gia, khiến Hà gia không đến mức nghèo túng...

Mãn ba năm giữ hiếu, tuổi tác nàng ấy cũng lớn, phụ thân chạy khắp nơi làm mai cho nàng ấy.

Nhưng người ta nghe nói nàng ấy từng bị từ hôn, nghe nói nàng ấy lớn tuổi thì lập tức cự tuyệt hôn sự, một số người đồng ý xem mặt thì một là thê tử đã chết, hoặc dòng dõi vô cùng kém, hoặc là người kia có một vài khiếm khuyết không thể nói với người ngoài...

Nàng ấy chưa bao giờ nghĩ tới có một người cầm tráp châu báu thật lòng thật dạ tặng cho nàng ấy.

Nàng ấy không biết tương lai sẽ thế nào nhưng nàng ấy tin giờ khắc này, trong lòng của người đang đứng trước mặt thật sự có nàng ấy.

Nàng ấy không có gia thế khiến người ta hâm mộ, càng không có mỹ mạo vượt xa người thường, thậm chí còn chẳng có bất kỳ tài danh gì.

Hắn lựa chọn nàng ấy chắc chắn là thật lòng muốn nàng ấy ở bên cạnh.

Một tấm lòng như vậy sao có thể không khiến nàng ấy động lòng.

Người như vậy, có ai mà không động tâm.

Hà Tĩnh Như khụt khịt mũi: “Mấy thứ này, ta nhận.”

“A, sao nàng lại khóc?” Sở Hoằng Du có chút luống cuống tay chân: “Là ta dọa nàng sao, thực xin lỗi...”

Hà Tĩnh Như gằn từng chữ một: “Ta nguyện ý làm Hoàng Hậu của chàng.”

“Nàng...” Sở Hoằng Du chần chờ một chút: “Nàng, không phải là nàng tức vị hôn phu trước nên mới đồng ý đó chứ?”

“Sao có thể?” Hà Tĩnh Như lập tức mỉm cười: “Ta đã sớm không thèm để ý người kia, bất kỳ quyết định nào của ta đều không liên quan tới hắn ta.”

Sở Hoằng Du vẫn không thể tin được: “Vậy sao nàng lại đột nhiên đồng ý, nàng, nàng thích ta sao?”

“Lý do không phải là vì ta yêu thích Hoàng Thượng.” Hà Tĩnh Như dừng một chút rồi nói: “Ta đối với Hoàng Thượng là kính ngưỡng, là tôn kính, là hâm mộ, những thứ tình cảm này rất dễ biến thành yêu thích...”

Sở Hoằng Du vui mừng quá đỗi.

Lúc trước hắn không dám biểu lộ tâm ý của mình là vì hắn cho rằng Hà Tĩnh Như còn chưa quên vị hôn phu.

Thì ra nàng đã sớm không thèm để ý đến người kia nữa.

Sớm biết như vậy, hà tất phải lãng phí nhiều thời gian...

Hắn rất muốn bế Hà Tĩnh Như lên nhưng lại sợ đường đột.

Hắn phấn khích xoay vòng quanh, sau đó lại chạy mất, để lại Hà Tĩnh Như đứng một mình ở đó.

“Hoàng Thượng hiếm khi bộc lộ tâm tính hài tử như vậy!”

Hà Tĩnh Như chỉ cảm thấy buồn cười.

Một người sao có thể vừa làm minh quân vừa làm hài tử chứ? Sao có thể vừa uy nghiêm vừa trẻ con?

“Trưởng tỷ, tỷ cười cái gì?” Hà muội muội ngồi đợi hồi lâu mà không đợi được nên mới chạy đi tìm, khi nhìn thấy cái tráp trong lòng Hà Tĩnh Như, nàng ấy lập tức ngây dại: “Trời ơi, đây là khuyên tai đá quý cực phẩm đó, đây là bộ diêu vàng ròng... mấy thứ này là vị công tử kia tặng cho trưởng tỷ sao?”

Hà Tĩnh Như đóng cái tráp, khẽ ừ một tiếng.

“Trưởng tỷ, rốt cuộc hắn có thân phận gì, khi nào mới tới nhà chúng ta cầu hôn.”

Hà Tĩnh Như lắc đầu.

Đại khái là ba tháng sau, lúc hắn đại thắng trở về nhỉ.

Nếu sau ba tháng, trong lòng hắn vẫn còn có nàng ấy thì chứng tỏ đây là một hôn sự đáng mong đợi.

Nếu ba tháng sau, không có tin tức... vậy cũng không sao, đây cũng không phải lần đầu nàng ấy bị người ta tổn thương.

Nhưng chạng vạng cùng ngày, thánh chỉ cũng được ban xuống.

Bình Luận (0)
Comment