Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 64

Hạ thị vừa về Tạ phủ, đang muốn tới chủ viện báo cáo, còn chưa vào trong thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm của nhi tử nhà mình.

Nàng ta vội vàng vào trong, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì khiếp sợ nói: “Phu nhân, nhị thiếu gia lại làm sai chuyện gì vậy?”

Thính Sương nói: “Nhị thiếu gia muốn theo phu nhân học võ, đang thông gân mạch cho ngài ấy.”

Vừa nghe lời này, máu huyết trong người Hạ thị như muốn dâng lên.

Phu nhân vốn dĩ đã không thích đám hài tử không máu mủ này, Duy ca nhi theo phu nhân học võ thì chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao, thật là điên rồ mà.

Hơn nữa đọc sách nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hà tất phải tự chuốc khổ đi tập võ, không thấy hai đời trước của Vân gia chỉ còn lại một vị lão tướng quân, đời sau cũng chỉ còn lại một mình phụ thân của Vân Sơ thôi hay sao, tới đời của Vân Sơ cũng không cho hậu bối tập võ nữa, đủ để chứng minh con đường này căn bản không dễ đi.

Vân gia còn không chọn con đường này, sao phu nhân lại để nhi tử nàng ta theo, thật không biết là có tâm tư gì!

Vân Sơ giương mắt: “Hạ di nương đứng đó không chịu đi là thế nào, cũng muốn tập võ sao?”

Hạ thị vội vàng nói: “Hình như nhị thiếu gia mệt mỏi rồi, không bằng nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục.”

Vân Sơ gật đầu, Thu Đồng lập tức thả người, Tạ Thế Duy trực tiếp nằm liệt dưới đất.

Hạ thị vội vàng bước lên xem tình hình của nhi tử.

Vân Sơ đứng lên nói: “Hạ di nương trước giờ luôn thân cận với Duy ca nhi, cứ chăm sóc nó một lúc đi.”

Nàng xoay người vào nội thất, nha hoàn bên ngoài cũng vào theo.

Hạ thị vội vàng nhân cơ hội nói: “Duy ca nhi, học võ rất vô dụng, một chút đất dùng cũng không có, con mau nói với phu nhân là con không muốn học nữa.”

Tạ Thế Duy bị dằn vặt chỉ còn nửa cái mạng, gào thét tới mức khàn giọng, nó vốn chẳng phải người tâm tính kiên định, nghe Hạ thị nói vậy thì hoàn toàn đầu hàng: “Nhưng mẫu thân nói không thể bỏ dở nửa chừng.”

“Con cứ nói là con nguyện ý đọc sách, không phải là được rồi sao.” Hạ thị đỡ nó dậy: “Tạ gia là thư hương thế gia, hậu bối vốn nên đọc sách không phải sao?”

Tạ Thế Duy xụ mặt: “Nhưng đọc sách rất khó...”

“Học võ không khó sao, con xem mới ngày đầu mà con đã bị giày vò thành cái dạng gì, sau này còn có ngày lành sao?” Hạ thị lời sâu sắc nói: “Đừng chịu mấy loại cực khổ không cần thiết này, ngoan nào.”

Đang nói thì Vân Sơ từ buồng trong đi ra: “Duy ca nhi, chúng ta tiếp tục thông gân mạch, lúc nãy Thu Đồng chỉ dùng một phần mười sức lực, bây giờ phải dùng một phần năm, con chuẩn bị xong chưa?”

Tạ Thế Duy sợ tới mức lui về phía sau một bước.

Lúc nãy chỉ dùng một phần sức mà nó đã đau muốn chết, bây giờ lại tăng lên, e là nó sẽ chết ở đây mất.

“Mẫu thân, con, con không học nữa được không...”

Vân Sơ trầm mặc: “Không được, phải học, đây là tự con chọn, Thu Đồng, đi.”

Thu Đồng đi về phía Tạ Thế Duy.

Tạ Thế Duy sợ tới mức khóc rống lên: “Mẫu thân, con chỉ tò mò mà thôi, không phải thật sự muốn học, con sai rồi, thật sự sai rồi...” Vân Sơ nhíu mày: “Học tập há là trò đùa, không phải con nói không học là không học.”

“Sau này con sẽ chăm chỉ đọc sách.” Tạ Thế Duy không ngừng lui về phía sau: “Phụ thân nói Tạ gia là thư hương thế gia, mỗi hài tử đều phải đọc sách, con nghe lời phụ thân.”

Vân Sơ nhếch môi.

Hài tử tuổi này chính là như vậy, ngươi càng muốn nó làm cái gì thì nó lại càng không muốn làm cái đó.

Ít nhất ba bốn năm nữa, Tạ Thế Duy sẽ không chủ động nhắc lại việc tập võ, chờ tới khi mười hai mười ba tuổi, học võ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Hạ thị đưa Tạ Thế Duy về rồi quay lại Bích Hà Viên, thấy lá cây rơi đầy sân mà không có ai quét, tức khắc cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Nàng ta không rõ vì sao bản thân lại đi tới bước này...

Hạ thị không phải kiểu người chấp nhận số phận.

Lúc trước cả gia tộc rơi xuống đáy vực, không phải nàng ta đã bò dậy, cũng đã trở về kinh thành rồi đó sao?

Hai mươi năm trước, mẫu thân nàng ta dựa vào nghề thêu nuôi sống cả gia tộc nhiều người như vậy, nàng ta cũng có thể sử dụng thêu pháp để tìm cho mình một vị trí ở Tạ phủ.

Hạ thị nghĩ cách mua về một ít tơ sợi, bắt đầu thêu một vài chiếc khăn tay với độ khó cao...

Vân Sơ dặn dò thủ hạ: “Mua một ít khăn tay của Hạ thị về, cái nào dùng châm pháp độc đáo thì giữ lại, ta có chỗ cần dùng.”

Thính Sương gật đầu, sắp xếp người đi mua khăn.

Hạ thị không ngờ lại có thể bán khăn tay dễ dàng như vậy, vì thế lại cân nhắc thêu thêm một số vật phẩm to và đáng giá hơn như bình phong.

Hôm nay, Trần Đức Phúc vội vàng tới báo cáo: “Phu nhân, Hạ Húc thiếu trên dưới chục ngàn lượng bạc nên đã trốn khỏi kinh thành, lão nô đã sắp xếp bốn người đi theo hắn ta, tiếp theo phải làm thến nào?”

Vân Sơ nhếch môi cười lạnh: “Tiếp theo tất nhiên là khiến hắn ta không thể giao hợp được nữa.”

Trần Đức Phúc do dự nói: “Nhưng nếu giao hắn ta vào tay đám giang hồ kia, e là sẽ mất mạng...”

“Ngươi sắp xếp vài người đi làm.” Sắc mặt Vân Sơ lạnh như băng: “Cầm bạc thì phải trả giá, đây không phải quy củ của sòng bạc sao?”

Lúc Hạ Húc vay bạc đã ký công văn thế chấp, chuyện đã được định đoạt, phù hợp với luật pháp triều đình.

Nàng tuy một lòng muốn báo thù nhưng sẽ không đụng chạm tới pháp luật.

Tổ phụ đến c.h.ế.t đều muốn giữ gìn sự trong sạch và thanh danh của Vân gia, nàng sẽ không khiến Vân gia hổ thẹn.

Chiều hôm sau, Trần Đức Phúc lại tới: “Phu nhân, làm xong rồi, đã cho hắn ta dùng thuốc, xem như đã qua được, đã tiếp tục lên đường, đích đến là Ký Châu.”

Vân Sơ gật đầu: “Đã tra được cái tên Hạ Linh Huỳnh chưa?”

Trần Đức Phúc lắc đầu: “Họ Hạ trong kinh thành cũng không nhiều, không có người nào tên như vậy.”

“Vậy ngươi cho người tới Ký Châu hỏi thăm một chút.” Vân Sơ đứng lên, lấy một chiếc hộp to trên bàn đưa sang: “Trần bá gần đây vì ta mà làm việc vất vả, đây là một ít lá trà, Trần bá nhận lấy đi.”

Trần bá trước giờ vẫn chuyên tâm xử lý cửa hàng, tuy bận rộn nhưng tâm lý lại rất nhẹ nhàng.

Bình Luận (0)
Comment