Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 68

Lòng Vân Sơ mềm nhũn, vội vàng bế đứa nhỏ lên, ôn nhu nói: “Sao con lại ở đây một mình, cha nương con đâu?”

Tiểu cô nương ngẩng mặt, gương mặt chỉ to bằng bàn tay hiện ra, đôi mắt vừa to vừa tròn ầng ật nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống, lúc con bé nhìn thấy Vân Sơ, đầu tiên là ngây thơ trợn tròn mắt, sau đó là òa khóc, tựa vào ngực nàng khóc to.

Vân Sơ tức khắc luống cuống tay chân: “Đừng khóc, ngoan nha, khóc nữa sẽ thành mèo mướp đấy.”

Tiểu cô nương lại càng khóc dữ dội hơn, nước mắt rơi đầy trên vai nàng, y phục đều ướt đẫm.

Lòng Vân Sơ đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Hài tử nàng thương yêu nhất là Tạ Thế Doãn nhưng lúc Tạ Thế Doãn bị thương khóc lớn, nàng cũng sẽ không có cảm giác lòng đau như d.a.o cắt thế này.

Nàng ôm tiểu cô nương, nhẹ nhàng lưng con bé, rời khỏi ngõ nhỏ, gian nan bò lên xe ngựa, ngồi xuống, dịu dàng hát ru, tiểu cô nương trong ngực nàng cũng dần dần an tĩnh lại.

Lúc nàng đang chuẩn bị hỏi thăm thì lại thấy cặp mắt to tròn xinh đẹp kia đã nhắm lại, tiểu cô nương đã vùi vào ngực nàng say ngủ.

Lòng Vân Sơ trở nên mềm mại, nàng nhẹ giọng nói: “Thính Sương, ngươi và Trần bá đi loanh quanh xem có nhà nào tìm hài tử không, nếu các đặc điểm nhận dạng đều đúng thì đưa người tới đây.”

Thính Sương nhận lệnh rời đi.

Xe ngựa đỗ bên vệ đường, chỉ để lại Vân Sơ ôm hài tử, Thính Phong và Thính Tuyết chờ ngoài xe, còn có một xa phu giữ ngựa.

Đúng lúc này, đột nhiên có một đám người kéo tới vây quanh xe ngựa.

Người dẫn đầu là một ma ma bốn năm chục tuổi, bà ta lạnh lùng nhìn thùng xe: “Đi lên lục soát.”

Bốn năm hộ vệ lập tức tiến lên.

“Các ngươi làm gì?” Thính Tuyết vội vàng ngăn lại: “Bên trong là phu nhân nhà bọn ta, chớ có mạo phạm phu nhân bọn ta!”

Ma ma kia lạnh mặt: “Xe ngựa này nửa đêm còn đỗ ven đường thật là không bình thường, làm gì có phu nhân đứng nào giờ này còn chưa về nhà, đi lên lục soát!”

Thính Tuyết vô cùng lo lắng, đang muốn biện giải thì trong xe lại truyền ra tiếng khóc.

Ma ma kia lập tức vui vẻ: “Quận chúa ở trên xe!”

Bà ta đẩy hai nha hoàn Thính Tuyết và Thính Phong ra, đỡ hộ vệ lên ngựa, xốc mành xe lên.

Bà ta liếc mắt nhìn thấy nữ hài Vân Sơ đang ôm thì bước một bước dài, luồn tay dưới nách hài tử, muốn túm con bé ra ngoài.

Tiểu cô nương vốn đang khóc, bị nắm lấy như vậy thì bộc phát khóc càng mãnh liệt hơn.

Vân Sơ trầm mặc: “Buông tay.”

“Người nên buông tay là ngươi!” Ma ma tức giận trừng to mắt: “Dám bắt tiểu quận chúa nhà ta, ta thấy ngươi chán sống, không quan tâm ngươi là phu nhân nhà ai, ngươi tới số rồi!”

Bà ta vừa nói vừa dùng sức kéo hài tử.

Vân Sơ đang ôm eo tiểu cô nương, thấy thế thì không dám dùng lực, vội buông lỏng tay.

Tiểu cô nương nằm trong tay ma ma tay đấm chân đá, vừa khóc vừa thở hổn hển, gương mặt nhỏ trắng nõn lại lộ ra vẻ xanh tím.

“Mau buông hài tử ra!”

Vân Sơ đột nhiên to tiếng, lập tức bộc phát khí thế toàn thân.

Ma ma kia cũng không bị khí thế của nàng dọa sợ mà là bị gương mặt xanh tím của tiểu quận chúa dọa đến mức chân mềm nhũn, tức tốc đặt hài tử lên đệm mềm trong xe ngựa.

“Không sao, không khóc...” Vân Sơ vô cùng dịu dàng: “A di ôm con một cái nhé?”

Sắc mặt ma ma kia trầm xuống: “Ngươi có tư cách gì mà đòi làm a di của tiểu quận chúa...”

Lời còn chưa nói xong thì tiểu quận chúa đã vươn hai tay ngắn ngủn ôm lấy cổ Vân Sơ. Vân Sơ đặt hài tử lên đầu gối của nàng, chỉ vào ma ma nhẹ giọng nói: “Con quen biết người trước mặt này không, là người nhà của con sao?”

Tiểu cô nương chỉ ôm nàng, không rên một tiếng.

Vân Sơ nhướng mắt nói: “Nếu con quen bà ấy thì ta sẽ để con theo bà ấy về.”

Ma ma kia thật không thể tin được, bà ta muốn mang chủ tử nhà mình đi mà còn cần một người xa lạ gật đầu sao.

Nhưng, tiểu chủ tử cứ ỷ lại dựa vào ngực nữ nhân này như vậy, bà ta làm gì cũng vô dụng.

Bà ta mở miệng nói: “Tiểu quận chúa nhà ta không biết nói, nếu theo ý phu nhân thì chẳng phải hôm nay ta không đưa quận chúa đi được sao?”

Vân Sơ ngớ ra.

Đứa nhỏ này không biết nói?

Từ từ!

Nàng nhớ Du ca nhi từng nói với nàng thằng bé có một muội muội không biết nói, muội muội của Du ca nhi còn không phải là quận chúa sao?

Tiểu cô nương này là hài tử của Bình Tây Vương?

Nhưng không phải hài tử của Bình Tây Vương đã bốn tuổi rồi sao, nhìn tiểu cô nương này cũng chỉ tầm ba tuổi...

Hai đám người còn đang giằng co thì lại có tiếng vó ngựa truyền tới.

Mười mấy con ngựa dừng trước xe, dẫn đầu là một con hãn huyết bảo mã, một nam tử mặc áo choàng đen uy phong lẫm liệt bước xuống.

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn, nhận ra người tới chính là Bình Tây Vương, Sở Dực.

Sở Dực xoay người xuống ngựa, đi đến trước cỗ xe rồi đứng yên tại đó không bước lên nữa, hắn mở miệng nói: “Thì ra là Tạ phu nhân.”

Vân Sơ ôm hài tử bước xuống xe ngựa, mở miệng nói: “Bái kiến Bình Tây Vương, thần phụ muốn hỏi Bình Tây Vương một câu, vương phủ to lớn như vậy, có vô số hạ nhân hầu hạ, tại sao lại để một tiểu hài tử nhỏ như vậy ra ngoài lúc nửa đêm?”

Nàng biết chuyện của phủ Bình Tây Vương không liên quan tới nàng nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện Du ca nhi tới Tạ phủ ngủ vài đêm mà cũng không có ai đi tìm, nghĩ đến nữ hài nhỏ tuổi như vậy lại bị lạc đường giữa đêm khuya, nàng lại thấy thương thay cho hai đứa nhỏ.

Hơn nữa phụ thân thân sinh đã xuất hiện trước mặt mà tiểu cô nương trong lòng nàng vẫn thờ ơ, cản bản là không bình thường.

Cảm xúc dâng trào, nàng không nhịn được mới mở miệng chất vấn.

Cho dù đối phương là Bình Tây Vương uy danh hiển hách thì nàng cũng không sợ.

Sở Dực đối diện với tầm mắt của nàng, có chút nghẹn họng: “Gần đây ta bộn bề công vụ, xem nhẹ hài tử, quả thật là người làm phụ thân này sơ sẩy.”

Một đám tùy tùng phủ Bình Tây Vương khiếp sợ tròn mắt.

Bọn họ đi theo Vương gia từ những ngày đầu, nhiều năm như vậy chưa từng thấy Vương gia cúi đầu nhận lỗi với ai, vị Tạ phu nhân này là người đầu tiên.

Vân Sơ cũng không đoán được vị vương gia này lại ôn hòa như vậy.

Nàng cúi đầu nhìn hài tử trong ngực: “Cha con tới tìm con, mau về nhà cùng cha con đi.”

Tiểu cô nương không thèm nhìn Sở Dực một cái, ghé vào vai Vân Sơ, dùng cả hai tay hai chân ôm chặt lấy nàng, vừa thấy là biết con bé không muốn về.

“Trường Sinh, phụ vương đưa con về nhà.” Tuy Sở Dực đã cố gắng nói năng nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu của hắn vẫn rất trầm: “Không phải con muốn nuôi mèo soa, phụ vương đồng ý với con được không?”

Tiểu cô nương lập tức dời đầu khỏi vai Vân Sơ, hai tròng mắt chậm rãi nhìn về phía Sở Dực, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ không thể tin được.

Sở Dực gật đầu: “Phụ vương không lừa con, ngoan, phụ vương ôm.”

Tiểu cô nương như tự hỏi rất lâu, lúc này mới duỗi tay, không tình nguyện ngã vào lòng Sở Dực.

Ngực Vân Sơ đột nhiên có chút trống trải.

Bình Luận (0)
Comment