Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 78

Vân Sơ sai người đưa Đậu phu nhân vào.

Đậu phu nhân là nữ tử nhà thương nhân, địa vị của thương nhân ở triều đại này rất thấp, bình thường không thể bước vào phủ đệ của quan gia.

Từ lúc vào phủ, Đậu phu nhân vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn loạn khắp nơi, sau khi đi qua mấy cánh cửa thì mới tới phòng khách của Sanh Cư.

“Bái kiến Tạ phu nhân.”

Đậu phu nhân khom lưng thật thấp, cung kính thỉnh an.

“Đậu phu nhân khách khí, mời ngồi, Thính Tuyết, dâng trà.”

Uống xong ly trà, Đậu phu nhân cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mỉm cười nói: “Không đưa bái thiếp mà đã đến, hy vọng không quấy rầy Tạ phu nhân.”

Vân Sơ ôn thanh nói: “Lần trước không phải ta cũng chưa xin phép mà đã xong vào thôn trang Đậu gia sao, Đậu phu nhân cũng không trách tội ta chứ?”

Đậu phu nhân lập tức cảm thấy vị Tạ phu nhân này rất ôn hòa, dễ ở chung, nàng ta nói thẳng vào vấn đề: “Lần trước Tạ phu nhân ra giá ba ngàn lượng bạc, dân phụ cùng trượng phu đã thảo luận rồi, cảm thấy cũng không phải là không thể.”

Vân Sơ mở miệng nói: “Đậu phu nhân cũng biết hài tử nhà ta vừa đỗ đầu kỳ viện thí, khí vận Tạ gia đang rất may mắn, thật sự rất sợ bị thôn trang kia ảnh hưởng, cho nên...”

Đậu phu nhân vô cùng hối hận.

Ngày đó Tạ phu nhân ra giá ba ngàn lượng bạc, nàng ta nên đồng ý cho rồi, tuy không nhiều lắm nhưng xét ở một khía cạnh nào đó thì cũng coi như là chặn đứng tổn hại, thôn trang đó giữ càng lâu sẽ càng thiệt thân.

Nhưng Tạ phu nhân đã cho nàng ta vào cửa, khẳng định là vẫn muốn mua thôn trang kia.

Nàng ta thử thăm dò: “Hai ngàn lượng bạc được không?”

Vân Sơ suy tư.

Đậu phu nhân tức khắc đứng ngồi không yên.

Một hồi lâu sau, Vân Sơ cũng mở miệng: “Buôn bán phải là hai bên ngươi tình ta nguyện, hai ngàn lượng bạc rõ ràng là khiến Đậu gia chịu thiệt, nếu sau này ngươi đổi ý thì lại thành ra Tạ gia ta không đúng, ba ngàn lượng đi, ta cho người theo ngươi đến quan phủ làm khế thư, nhưng mong Đậu phu nhân đừng lộ ra ngoài.”

Đậu phu nhân vô cùng mừng rỡ, Vân Sơ sai Trần Đức Phúc đưa người Đậu gia đi làm thủ tục.

Bận rộn xong xuôi, Vân Sơ cầm thiệp mời của Tạ gia về Vân gia, đích thân mời người nhà đến dự tiệc.

“An ca nhi sau này chắc chắn là tiền đồ vô lượng.” Vân Trạch cảm thán nói: “Cả kinh thành này tìm không ra hài tử thứ hai ưu tú như nó.”

Lâm thị cũng nói: “Đứa nhỏ không phải thân sinh, dù được Sơ nhi nuôi dưỡng bốn năm nhưng cũng không thân cận với Vân gia lắm, tuy nói Tạ Cảnh Ngọc khốn nạn nhưng An ca nhi không làm gì sai cả, con phải để tâm tới nó một chút, nửa đời sau của con đều phải trông cậy vào An ca nhi.”

Vân Sơ siết chặt khăn tay.

Đời trước, mẫu thân cùng đại ca đại tẩu đều khuyên nàng như vậy, khiến nàng đào tim đào phổi với đám hài tử Tạ gia, bọn họ hy vọng hài tử Tạ gia có thể cho nàng an hưởng tuổi già.

Nhưng hài tử nàng tốn hết tâm sức nuôi lớn cuối cùng lại đưa nàng, đưa Vân gia vào đường cùng. “Lần trước con tìm cho Nhiễm tỷ nhi hai nhà, nương đã chọn Đới gia, lần này con cố ý mời Đới phu nhân và Đới thiếu gia tới Tạ gia, đến lúc đó nương và Đới phu nhân cùng tán gẫu một chút, con đưa Nhiễm tỷ nhi đi xem Đới thiếu gia.” Vân Sơ cười nói: “Cũng phải được Nhiễm tỷ nhi gật đầu thì hôn sự này mới thành.”

Vân Nhiễm đỏ mặt đứng bên cạnh.

Vân Sơ đổi đề tài: “Còn một việc nữa, có một vị thần y tới kinh thành, vào cung chữa bệnh cho Hoàng Hậu nương nương, không biết nương có thể giúp con mời vị thần y này ra ngoài nửa ngày không?”

Lâm thị vô cùng vui vẻ: “Sơ nhi, con nghĩ thông suốt rồi sao, chỉ cần con nguyện ý chữa bệnh, mặc kệ tốn bao nhiêu công phu, nương cũng sẽ giúp con mời bằng được vị thần y này.”

Bà ấy nằm mơ cũng hy vọng Vân Sơ có thể có được hài tử của bản thân.

Vân Sơ không hề phủ nhận.

Cứ để mẫu thân vui vẻ trước đi, miễn cho bà ấy vì chuyện của nàng mà sốt ruột nóng nảy.

Từ Vân gia về tới Tạ gia, sắc trời cũng đã tối đen, Vân Sơ không về Sanh Cư mà lại tới phòng bếp dạo một vòng, chắc chắn mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa thì mới quay về viện của mình dùng cơm.

Về phòng, nhìn thấy tượng gỗ cạnh cửa sổ kia, Vân Sơ thở dài, cũng một thời gian không được gặp tiểu gia hỏa rồi, đột nhiên cũng thấy có chút nhớ nhung.

Còn có tiểu quận chúa lạc đường đêm hôm đó nữa, nàng nhớ Bình Tây Vương gọi con bé là Trường Sinh, tên Sở Trường Sinh sao, thật là một cái tên hay.

Vân Sơ ngổn ngang suy nghĩ chìm vào giấc ngủ, tờ mờ sáng hô sau, Thính Sương bước vào nhẹ nhàng đánh thức nàng.

Nàng mặc một bộ y phục khá trang trọng, chải kiểu tóc tùy vân kế, trên đầu cài một bộ diêu vàng đính trân châu đỏ, mặt trang điểm đơn giản.

Ăn mặc chỉnh tề xong thì thấy Tạ Phinh là người đầu tiên tới thỉnh an, vì Vân Sơ đã dặn dò nàng ta phải thức sớm một chút, yến hội này tổ chức hơi gấp gáp, nhất định sẽ có mấy chỗ thiếu sót, dậy sớm mới có thể kịp thời xử lý nguy cơ.

Tạ Phinh theo sau Vân Sơ, thấy Vân Sơ đi vào nhà bếp, gọi hết đám bà tử tới, tự mình hỏi han tất cả công việc, thậm chí còn đích thân nếm thử nguyên liệu nấu ăn, kiểm tra xem có được tươi mới hay không...

Tạ Phinh không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Lần trước nàng ta phụ trách tổ chức tiệc thọ cho lão thái thái, chưa bao giờ tự tay làm những chuyện này, chỉ biết há mồm sai bảo nha hoàn bà tử đi làm.

Chẳng trách mẫu thân có thể xử lý việc nhà tốt như vậy, nàng ta còn quá nhiều thứ phải học tập.

Vân Sơ dạo xung quanh một vòng thì trời cũng đã gần sáng, người Tạ gia lục tục rời giường đến tiền viện, nhưng lại không thấy bóng dáng Tạ Thế Duy đâu.

Tạ Cảnh Ngọc rũ mi nói: “Xem ra lần trước ta đánh còn nhẹ quá.”

“Phu quân, hôm nay là ngày vui, đừng nên tức giận.” Vân Sơ mở miệng: “Ta đi gọi Duy ca nhi rời giường.”

Nàng đến viện của Tạ Thế Duy, thấy Cửu Nhi đang đứng trước cửa phòng ngủ thì mở miệng nói: “Đi vào, gọi nhị thiếu gia dậy.”

Cửu Nhi cụp mi rũ mắt nói: “Đêm qua nhị thiếu gia uống không ít rượu, nửa canh giờ trước nói đau đầu, e là...”

Vân Sơ liếc nhìn Cửu Nhi: “Ngươi gọi đây là trả thù sao?”

Sắc mặt Cửu Nhi cứng đờ, sao phu nhân lại biết nàng ấy cố ý chuốc rượu nhị thiếu gia?

Bình Luận (0)
Comment