Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 120

Phùng Chấn Quốc nhìn thấy trong văn phòng Thị trưởng xuất hiện một cô gái trẻ, thì lặng đi một chút, sau đó lập tức hiểu rõ, cô gái này hẳn là bạn gái nhỏ của Thị trưởng Chu mà mọi người đang loan truyền kia.

Nghe nói là giáo viên, có tham gia trong đợt huấn luyện lần này, cho nên luôn luôn có người nhìn thấy cô gái này đến phòng làm việc của thị trưởng Chu, thế nên mới đem chuyện bát quái của Thị trưởng Chu phơi bày ra.

Hắn làm chủ nhiệm văn phòng cũng không phải là uổng phí, Phùng Chấn Quốc cũng sửng sốt, sau đó tự mình mỉm cười gật đầu với cô gái đối diện.

Bây giờ không nhìn ra cô gái này sau này thế nào, nhưng hiện tại có thể thấy được, chính là được sủng ái, tuy hắn làm việc không giúp người khi hoạn nạn, nhưng tuyệt đối vẫn có thể dệt gấm thêu hoa.

(Dệt gấm thêu hoa: Tô điểm làm cho đẹp hơn.)

Chu Hải Bằng là trưởng khoa tài vụ đứng bên cạnh cũng là người tinh tường, nhìn Phùng Chấn Hoa bên cạnh liếc mắt một cái, lại nhìn đến thái độ của hắn, nên cũng mỉm cười gật đầu theo.

Mọi người còn lại không biết ý tứ của Thị trưởng Chu, cho nên để che dấu mục đích của mình, đều mỉm cười sau đó làm như không nhìn thấy gì.

Vương Tĩnh Kỳ thật sự không ngờ gặp nhiều người chắn ở cửa như vậy, lấp kín cả cửa, sắc mặt cô hơi tái, sau đó đột nhiên chuyển thành đỏ. Cô không biết lúc này mình nên ra vẻ tự nhiên và bình tĩnh chào hỏi mấy vị lãnh đạo này không, hay vẫn làm như không phát hiện mà nhấc chân rời đi.

Cô quay đầu nhìn nhìn Chu Cẩn Du đang ngồi sau bàn làm việc cầu cứu.

Dường như Chu Cẩn Du nhận thấy ánh mắt cầu cứu của Vương Tĩnh Kỳ, anh nhìn sắc mặt mọi người đứng ở cửa, lại nhìn lại vẻ mặt đỏ bừng như muốn lập tức té xỉu của Vương Tĩnh Kỳ, trong lòng anh âm thầm lắc lắc đầu.

“Em đi về trước đi, anh còn có hội nghị chưa xong.” Chu Cẩn Du quyết định không hành hạ bản thân cô nữa, thống khoái nói, sau đó hướng về Lý Việt nói: “Bí thư Lý, cậu đưa cô giáo Vương xuống dưới lầu đi.”

Lý Việt lập tức nhập vai, tiến lên từng bước, nhỏ giọng với Vương Tĩnh Kỳ nói: “Cô giáo Vương. Ngài theo tôi, tôi đưa ngài xuống dưới.” Nói xong, hắn đi ra cửa. Đi ngang qua mọi người đứng ở cửa thì một câu cũng không nói chỉ mỉm cười gật gật đầu.

Vương Tĩnh Kỳ ngây ngốc đi theo phía sau Lý Việt ra khỏi văn phòng Chu Cẩn Du. Nhóm lãnh đạo này đều quét mắt nhìn Vương Tĩnh Kỳ một chút, rồi tự nhiên đổi tầm mắt, người nào nên làm gì thì làm việc đó.

Tố chất trong lòng Vương Tĩnh Kỳ không tốt như bọn họ, sau khi bước theo ra khỏi văn phòng, trong lòng cô thầm nói.

Xong rồi xong rồi, cô như thế này có tính là mờ ám? Cô rất muốn che mặt mình nha. Nhiều ngày như vậy cô đều vô cùng cẩn thận, lúc ra vào phòng Chu Cẩn Du, cô như kẻ trộm. Ló đầu ra nhìn, xác định không có người nào mới dám đi bộ ở hành lang tầng 12, hôm nay thế nào lại sơ suất như vậy đây.

Đi vào thang máy, Vương Tĩnh Kỳ nhìn gương trên vách tường, rất không có lòng tin hỏi: “Bí thư Lý, những người lãnh đạo này có thể nghĩ tôi tới báo cáo công việc với Thị trưởng hay không” Cô nhìn trái nhìn phải, cảm thấy vẻ mặt của mình đều bình thường, nhìn thế nào cũng không giống khuôn mặt của nhân tình nha.

Lý Việt có chút không chịu nổi cúi đầu lùi về phía sau một bước, che dấu ý cười nơi khóe miệng.

“Ừm.”

Lời này đúng là không nên trả lời sẽ tốt hơn, những người này đều là những người tinh tường. Một câu bình thường bọn họ đều dùng đầu óc nghĩ qua mấy lần, cân nhắc ra ý tứ. Huống chi hôm nay còn thấy người sống lớn như vậy.

Nếu không có mấy lời đồn đại phụ giúp mấy ngày nay, thì bọn họ khẳng định sẽ nghĩ sai lệch không tốt rồi.

Nhưng như vậy cũng tốt, giảm bớt việc mỗi ngày cô giáo Vương thần thần bí bí, mỗi lần tan tầm đều giống như gặp đặc vụ vậy, cô ấy đi trước, để mình cùng Thị trưởng đi sau, sau đó sẽ gặp ở một chỗ không có người. Hắn không hiểu, rõ ràng trong lòng tất cả mọi người đều rõ chuyện này như gương sáng, vì sao cô ấy không sợ phiền toái mà nhất định lấy tay bịt chuông vậy?

(Lấy tay bịt chuông: Tự lừa dối mình)

Vương Tình Kỳ nhìn thấy Lý Việt đang cúi đầu qua gương. Cô không rõ từ ừm này có ý tứ gì, nhưng nhìn chính mình đơn thuần cũng không xinh đẹp gì. Thật bình thường không hề có dáng vẻ xinh đẹp, như thế nào lại làm cho người ta nhìn thành cô gái không đứng đắn đây. Cô tự an ủi mình một phen. Trong lòng cũng không thấy xấu hổ nữa.

Chờ đến khi cô xe chuyên dụng của Thị trưởng Chu đến cô mới nhớ ra, “Bí thư Lý, không cần anh phải đưa tôi đâu, tôi có thể tự mình đi xe buýt cũng được.” Cô vừa mới nghe Chu Cẩn Du nói, bảo Bí thư Lý đưa cô xuống dưới lầu, chắc chốc lát Bí thư Lý còn phải tham gia cuộc họp của bọn họ.

“Cô giáo Vương ngài đừng làm tôi khó xử, Thị trưởng Chu nói tôi đưa ngài đến trường Nhất Trung an toàn.” Sau khi Bí thư Lý nói xong, ý bảo lái xe lái đi.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn Bí thư Lý kiên trì, cô cũng không kiên trì nữa, ở chung nhiều ngày như vậy, đối với Lý Việt cô cũng có chút hiểu biết. Một trong số đó, chính là quán triệt chấp hành bất cứ mệnh lệnh nào của Chu Cẩn Du, tuyệt đối không sai lời, đây cũng là một biểu hiện của sự trung thành.

“Vậy có thể phiền anh đưa tôi đến Chợ Tổng Hợp trước Nhất Trung hay không, tôi muốn trước vào đó mua vài thứ.” Vương Tĩnh Kỳ có chút ngược ngùng hỏi.

Dù sao thì há miệng mắc quai lấy đồ của người khác thì mềm tay, không phải cô gì đó, nhưng chính là làm như vậy không được trượng nghĩa lắm.

“Ở kia nhiều xe, anh trực tiếp dừng xe ở quảng trường bên cạnh là được rồi, tôi từ đấy xuống xe đi hai bước là đến.” Chợ Tổng Hợp xem như đoạn đường trung tâm gần Nhất Trung, lúc trước quy hoạch thật không ngờ nhà cửa nơi đó sẽ lại sửa chữa nhiều, cho nên chung quanh đường đều là bốn dãy hàng bày trên đường, sau này người và xe cộ đều nhiều hơn hiện tại, nơi này thường xuyên bị kẹt xe, đặc biệt giờ cao điểm là lúc đi làm và tan tầm, chính là đi nửa bước cũng khó.

“Không có việc gì, cũng không hao tổn cái gì, tôi đưa ngài đến đấy.” Lý Việt trực tiếp hạ lệnh cho lái xe.

Kỹ thuật của lái xe cũng không tệ, đi vừa nhanh vừa ổn định, không lâu sau, xe đã dừng ở cửa chợ Tổng Hợp.

Vương Tĩnh Kỳ cũng không có thói quen để người khác mở cửa cho mình, cho nên không đợi Lý Việt xuống xe, cô đã tự mình mở cửa xe, đi xuống. Đối với Lý Việt đang muốn xuống xe nói cảm ơn: “Bí thư Lý cảm ơn anh, lại phiền anh một chuyến rồi.”

Cô vẫn cảm thấy Bí thư Lý là thư ký của Chu Cẩn Du, vì Chu Cẩn Du phục vụ đó là việc phải làm, nhưng hiện tại luôn vì mình phục vụ thì có chút không phải.

“Ngài rất tức giận sao, một chút cũng không phiền toái, tôi ở đây chờ ngài, lát ngài đi ra thì gọi điện thoại cho tôi là được rồi.” Hắn nhận được mệnh lệnh là đưa người an toàn đến Nhất Trung mà.

“Không cần không cần vậy đâu.” Vương Tĩnh Kỳ vội vàng lắc đầu, nào có thể để mình đi dạo bên trong để người ta đợi bên ngoài chợ, nói sao thì nơi này cách Nhất Trung cũng có hơn hai trăm thước, “Từ đây đều có thể nhìn thấy Nhất Trung rồi, tôi còn đi bộ mua này nọ trước khi trở về mà. Vả lại tôi cũng không biết sẽ dạo mất bao lâu thời gian nữa, anh đợi ở bên ngoài, còn tôi ở bên trong cũng không nỡ đi dạo. Cho nên đưa đến đây sẽ tốt hơn. Tôi đi vào, anh trở về trước đi.”

Lý Việt lo lắng một chút, rồi đồng ý: “Vậy cô giáo Vương cẩn thận một chút. Tôi đưa đến đây vậy.”

“Được, các anh cũng đi chậm thôi. Chú ý an toàn nha.”

Vương Tĩnh Kỳ đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe Audi màu đen rời đi, trong lòng cô đối với hành động “Tiếp nhận đưa đón” này vẫn không quá thích ứng.

Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã đến bốn giờ, cô nắm rõ thời gian, cảm thấy học sinh buổi chiều sắp tan học.

Cô bước nhanh vào chợ Tổng Hợp, đi thẳng đến khu thực phẩm.

Chợ Tổng Hợp cũng có chút khác với siêu thị, loại chợ lớn này so với điều kiện của siêu thị thì có kém một chút. Nhưng nó cũng không giống siêu thị, có một ông chủ, việc cò kè mặc cả là không có khả năng. Ở trong này mỗi một quầy hàng sẽ có một người chủ cửa hàng, giá cả này nọ cũng có chút thấp hơn so với siêu thị. Hơn nữa nơi này thật là có mấy cửa hiệu cũ có tên tuổi đến trăm năm.

Sau Vương Tĩnh Kỳ vào chợ, mục tiêu thứ nhất chính là vịt nướng Đan Ký, quán vịt nướng này nổi danh một vùng, mỗi lần đến đều có thể nhìn thấy hàng người xếp hàng ở cửa quán nối dài không dứt.

Như làm ăn hưng thịnh, một thời gian trước ông chủ nhà bọn họ mở thêm một chi nhánh nữa ở bên ngoài, nhưng trong lòng khách hàng vẫn nhận thức nơi này là chuẩn nhất, cho dù là bảng hiệu giống nhau. Nhưng vẫn cho rằng vịt từ nơi này ra mới là chính tông.

Lúc Vương Tĩnh Kỳ đến cũng xem như là thời điểm tốt, không có quá nhiều người đi lại, cho nên trước cô chỉ có bốn người chờ.

Cuối cùng một đám người phía trước đều mang theo vịt đi ra. Cũng đến lượt Vương Tĩnh Kỳ.

“Ông chủ, cho tôi một con lớn nhất, không cần để lại đùi đều chặt hết ra.” Lúc Vương Tĩnh Kỳ vừa mới xếp hàng đã chú ý tới con vịt lớn nhất, nên liền chỉ tay vào nó.

Nhìn thấy người làm nhanh chóng chặt vịt cho cô, cô cũng không nhàn rỗi, quấy rầy người ta cho cô nhiều thêm máy túi bánh.

Đây là chuyện hội Vương Tĩnh Kỳ thường xuyên làm, bình thường mà nói, mua một con vịt người ta không tặng bốn túi bánh, hai túi xì dầu. Nhưng mỗi túi có mười cái bánh nhỏ, bốn người các cô sẽ không đủ ăn. Cho nên mỗi lần mấy người các cô đến mua vịt đều quấy rầy người ta. Đưa cho các cô nhiều thêm mấy túi bánh.

Đến cuối cùng người ta đưa nhiều hơn mấy túi còn phải phụ thuộc vào khả năng mỗi người.

Vương Tĩnh Kỳ mừng khấp khởi mang theo con vịt, sau đó lại đến mấy sạp mua thêm dưa chuột, hành tây…., còn có một miếng đậu phụ để buổi tối ăn.

Túi lớn túi nhỏ trở về.

Chờ đến buổi tối sau khi mấy người Tưởng Hi Nghiên vào phòng ngủ, đã ngửi thấy một mùi vịt nồng đậm.

“Ừ, thật là thơm, là vịt nướng Đan Ký đúng không.” Vương Dĩnh lấy mũi ngửi ngửi, nhắm mắt lại hưởng thụ một chút, chính là mùi vị này.

“Cậu đúng có mũi chó thật là linh hoạt.” Vương Tĩnh Kỳ đem một nồi canh xương vịt đặt lên trên bàn.

“A, hôm nay chúng ta được thưởng thức tay nghề của Vương Tĩnh Kỳ nha.” Tưởng Hi Nghiên đi theo phía sau, nhìn đến mấy bát đĩa trên bàn đưa ra lời khen ngợi.

Bởi vì điều kiện gian khổ, nên Vương Tĩnh Kỳ cũng không có chuẩn bị món gì khó, chỉ thuận tay làm vài món rau trộn đơn giản.

Trên bàn đặt hộp thịt vịt lớn, một bát canh vịt, còn có một đĩa hành lá trộn đậu phụ, một bát rau trộn bì, một đĩa cơm cuộn thịt, thật sự mà tính cũng chỉ là bốn mặn một canh thôi.

“Không phải là mình cảm thấy rất có lỗi với mọi người sao, nên vội vàng bảy tỏ nha. Nhanh đi rửa tay đi, có thể ăn cơm được rồi.” Vương Tĩnh Kỳ cầm chén đũa cho tất cả mọi người.

Ba người đi rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn cơm, cái gì cũng không nói, cầm lấy bánh kẹp thịt vào rồi ăn.

“Ừ, vẫn là thịt ngon.” Trong mấy người thì Từ Mộc Nghiên có tướng ăn lịch sự nhất, cô đem thịt ăn vào miệng cũng không chỉ cảm thán có một câu như vậy.

Ba người khác còn chưa nói chuyện, chỉ gật đầu lung tung tỏ vẻ đồng ý.

Dù sao vịt nướng cũng nhiều dầu mỡ, ăn mấy miếng sau cũng có chút ngấy.

Lúc đấy mấy người mới dừng lại động tác cướp đoạt, bắt đầu ăn từ từ.
Bình Luận (0)
Comment