Sống Lại Thành Trân Quý Trong Tay Đế Vương

Chương 94

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kể từ chương này sẽ là câu chuyện giữa Mục Chiêu Tuyết và Mục Như Ý nhé. Cả hai là anh em họ nha. Do chương này Chiêu Tuyết vẫn còn nhỏ nên vẫn giữ nhân xưng là "nhóc" nhé, sau này em ấy lớn lên mình sẽ sửa thành "cậu" sau, Như Ý vẫn sẽ là "y"

────୨ৎ────

Năm Mục Chiêu Tuyết đăng cơ, tuổi còn nhỏ, chẳng sợ gì, chỉ sợ bản thân không thể bò lên long ỷ, cho nên đêm trước khi đăng cơ, nhóc chạy đến điện Kim Loan thử trước.

Bóng đêm đen đặc, trong điện Kim Loan rộng lớn chỉ có ánh lửa lập lòe.

Tiểu hoàng đế mặc long bào, thở hổn hển chạy đến cạnh long ỷ, cố gắng bò lên.

Nhóc nhớ đến dáng vẻ phụ hoàng ngồi trên long ỷ, trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng vừa ngẩng đầu lên, thấy ngoài điện Kim Loan có những cái bóng rất dài đứng nối tiếp nhau.

Mục Chiêu Tuyết: "..."

Ha, Kim Ngô Vệ.

Sắc mặt Mục Chiêu Tuyết ửng đỏ, nhóc ngồi ngay ngắn trên long ỷ đung đưa chân, ngay sau đó, cậu phát hiện ngoài cửa ngoại trừ Kim Ngô Vệ, hình như còn một người nào đó.

Trái tim Mục Chiêu Tuyết đột nhiên nhấc lên, nhóc xụ mặt nhảy xuống khỏi long ỷ, nổi giận đùng đùng đi qua: "Ai ở đây?"

"Bệ hạ." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu nhóc.

Mục Chiêu Tuyết vừa ngẩng đầu lên, thấy rõ người tới, trái tim treo cao cũng hạ xuống.

Nhóc đút tay vào ống tay áo, bên môi vô thức treo nụ cười: "Huynh trưởng."

Thiếu niên đứng trước điện mặc một chiếc áo xanh, ánh trăng bạc trong vắt dừng trên vai y, tựa như dòng suối róc rách chảy xuống.

Mục Như Ý năm đó theo sau Hạ Triều Sinh đã trổ mã thành một thiếu niên trang nhã xuất chúng, y cúi người, cười tủm tỉm hành lễ: "Đã trễ thế này rồi, bệ hạ đến điện Kim Loan làm gì thế?"

Mục Chiêu Tuyết hỏi lại: "Đã trễ thế này rồi, huynh tới tìm trẫm làm gì?"

"Thần... nhớ bệ hạ từng nói muốn ăn bánh ngọt, cho nên thần mang đến cho ngài." Mục Như Ý ra hiệu cho cung nhân phía sau tiến lên, "Vốn thần định đến điện Trường Sinh, nhưng Tam Hà công công trước điện nói ngài đã đến điện Kim Loan, cho nên..."

Cho nên Mục Như Ý bèn đứng chờ trước điện.

Mục Chiêu Tuyết già dặn nhướng mày, duỗi tay lấy một miếng từ trong hộp đồ ăn trong tay cung nhân ra, cẩn thận nhấm nháp một lát, rồi cười hớn hở: "Ừm, đây chính là hương vị mà phụ hậu thích."

Mục Như Ý nghe vậy, đôi mắt cũng cong lên.

Khi còn nhỏ, cuộc sống của y và mẫu phi trong cung rất gian nan, hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của bệ hạ trước kia và Hoàng hậu, mới có tháng ngày bình an không lo cơm áo như hôm nay, cho nên khi Mục Chiêu Tuyết nhắc đến Mục Như Quy và Hạ Triều Sinh, y cũng không nhịn được nhớ nhung.

"Huynh trưởng bảo Tam Hà đưa tới là được rồi, cần gì phải tự mình đi?" Mục Chiêu Tuyết nuốt bánh ngọt xuống, thở dài, "Đêm đã khuya rồi."

Mục Như Ý cụp mắt xuống, nhìn bóng dáng của Mục Chiêu Tuyết, nhẹ giọng nói: "Không phải bệ hạ cũng chưa ngủ sao?" Mục Chiêu Tuyết ngẩn người, mím môi chìm vào im lặng.

Nếu tính kỹ lại, Mục Chiêu Tuyết và Mục Như Ý là anh em họ.

Trước đây khi nhóc chưa đăng cơ, dưới gối Hạ Triều Sinh và Mục Như Quy chỉ có mỗi một đứa con là nhóc, cuộc sống trong hoàng thành đương nhiên yên bình... nhưng cũng chẳng có gì thú vị. Hạ Triều Sinh thương nhóc không có bạn chơi cùng, trái lo phải nghĩ, nghĩ đến Thập nhất hoàng tử, Mục Như Ý.

Tính tình Mục Như Ý hiền lành, tốt bụng, khi chơi với nhóc con còn kiên nhẫn hơn so với cung nhân bình thường, Hạ Triều Sinh quan sát mấy ngày, rồi yên tâm để y ở lại trong cung.

Khi đó Mục Như Ý cũng nhỏ, nhìn Mục Chiêu Tuyết trong tã lót, hoàn toàn không biết đây là Thái tử của Đại Lương, là đế vương tương lai, y còn duỗi tay chọt nhẹ lên gương mặt mềm mại của nhóc.

Bé Mục Chiêu Tuyết ngơ ngác một hồi, ngay khi Mục Như Ý xoay người, "òa" một tiếng khóc lên.

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Mà hiện giờ, bé con từng gào khóc trong tã lót sắp bước lên vị trí chí tôn...

Trong lòng Mục Như Ý dâng lên chút không đành lòng.

Bên cạnh y không phải không có kẻ lắm chuyện, sau khi Mục Như Quy thoái vị, nói bóng nói gió xúi giục: "Đương kim bệ hạ còn nhỏ tuổi, sao không thay thế?"

Mục Như Ý cười nhẹ, không nói được, cũng không nói không được, nhưng vừa quay đầu, lập tức nhét tên đó vào bộ Hình, lấy tội danh đại bất kính, xử trảm dưới Ngọ Môn.

Kể từ đó, không còn ai dám ở bên tai y nói nửa chữ "không" với Mục Chiêu Tuyết.

Mục Như Ý nhìn Mục Chiêu Tuyết dần dần lớn lên, cho đến ngày hôm nay —— có người nói Mục Chiêu Tuyết may mắn, vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh phú quý, cũng chẳng ai tranh giành ngôi vị Thái tử với nhóc.

Mục Như Ý lại không nghĩ như vậy.

Y biết Mục Chiêu Tuyết hi vọng có được sự công nhận của phụ hoàng và phụ hậu đến nhường nào, cũng càng hi vọng bản thân có thể lớn lên vô ưu vô lo từ nhỏ như những đứa bé ngoài cung thành kia.

Nhưng Mục Chiêu Tuyết là Thái tử của Đại Lương, thân phận của nhóc đã định sẵn cả đời nhóc không tầm thường.

—— lộc cộc.

Tiểu hoàng tử đá bay một viên đá gồ ghề.

Mục Như Ý thu lại suy nghĩ, nhẹ nhàng cúi đầu xuống: "Bệ hạ sao vậy?"

"Huynh trưởng, huynh nói xem vì sao phụ hoàng và phụ hậu lại yên tâm về ta như vậy?" Tiểu hoàng đế lẹp xẹp đi trên đường, vừa nói, vừa kéo ống tay áo của Mục Như Ý.

Mục Như Ý khẽ mỉm cười: "Bởi vì bệ hạ khiến người ta cảm thấy yên tâm."

Mục Chiêu Tuyết hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời như vậy, "À" một tiếng, tiếp tục đá đá.

"Thật ra..." Mục Như Ý thấy thế, không nhịn được mở miệng, nói thêm, "Thật ra, thần cũng rất tin tưởng bệ hạ."

Bước chân Mục Chiêu Tuyết hơi khựng lại.

"Từ nhỏ thần đã lớn lên trong cung, nếu tính luôn cả bệ hạ, thần đã gặp qua ba vị thiên tử." Tính tình Mục Như Ý dịu dàng, ngay cả tiếng nói cũng tựa như gió xuân tháng ba, "Thần xin phép nói một câu đại bất kính, phụ hoàng đã mất của thần... thực sự không phải một quân vương có tài đức sáng suốt gì, bệ hạ vẫn còn trẻ tuổi, nhưng đã có phong thái của Thái Thượng Hoàng, thật sự khiến người ta yên tâm."

Mục Chiêu Tuyết nghe vậy, không nhắc đến mình, chỉ lẳng lặng thở dài: "Phụ hoàng quả thực rất lợi hại."

Nhóc nắm chặt ống tay áo Mục Như Ý, lẩm bẩm tự nói: "Trẫm sợ làm phụ hoàng thất vọng."

"Không đâu." Mục Như Ý buột miệng thốt ra, nói xong, bản thân ngẩn người trước.

Y không biết sự tin tưởng mà mình dành cho Mục Chiêu Tuyết từ đâu ra, cũng chẳng biết nó xuất phát từ chỗ nào, dường như đã in sâu dưới đáy lòng từ rất lâu rồi. Đại để... chắc là vì y nhìn Mục Chiêu Tuyết lớn lên từ nhỏ nhỉ?

Mục Chiêu Tuyết làm như không phát hiện Mục Như Ý ngẩn người, nhóc dừng bước trước điện Trường Sinh, lạnh nhạt nói: "Bánh của trẫm."

Cung nhân nghe tiếng bước lên, đưa bánh cho Tam Hà.

Tam Hà vui vẻ nhận lấy, khom người, đi vào điện Kim Loan với Mục Chiêu Tuyết.

"Bệ hạ, chuyện ngài bảo nô tài đi tra, nô tài đã điều tra ra rồi." Tam Hà chờ tất cả cung nhân trong điện lui ra hết, mới hạ giọng, nhẹ nhàng nói, "Bây giờ ngài có muốn nghe không ạ?"

Vẻ suy sụp trên mặt Mục Chiêu Tuyết hóa thành hư không, mặt vô cảm bò lên trên sập: "Nói đi."

Tam Hà lập tức nói: "Nô tài đã điều tra, người bị Thập nhất vương gia chém là người từ trong cung ra."

"Từ cung nào ra ngoài?" Mục Chiêu Tuyết nhíu mày.

Tuổi nhóc còn rất nhỏ, trong hậu cung không có đến nửa bóng người, ngay cả người ở điện Trường Sinh đa phần cũng là người do phụ hoàng và phụ hậu để lại, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ không ra manh mối, nhóc dứt khoát thúc giục Tam Hà: "Nói mau!"

Tam Hà quỳ gối trước long sàng vội vàng nói: "Bệ hạ ngài đừng vội, nghe nô tài từ từ nói đã... Lúc nô tài vừa mới nghe nói kẻ đó là từ trong cung ra, cũng hoảng sợ. Không bàn tới chuyện đa số những người trong cung là do hai vị điện hạ để lại trước khi đi, cho dù do chính bệ hạ ngài chọn, vậy thì cũng phải trải qua sự chọn lựa kỹ càng, do nô tài tự mình sàng lọc qua xuất thân và gia đình, sao có thể vô cớ đi khiêu khích Thập nhất vương gia chứ?"

"...Nô tài cảm thấy đây là chuyện lớn, nên đã lập tức sai người tra khảo, tên đó biết nặng nhẹ, cuối cùng đã nói thật."

"...Hắn nói bản thân là người bên cạnh vị tiền Thái tử ở cạnh Ngọ Môn!"

Mục Chiêu Tuyết nghe vậy, hồi lâu vẫn không nói gì.

Nhóc biết chuyện trong thiên điện ở cạnh Ngọ Môn có nhốt một vị Thái tử tiền triều.

Năm đó, phụ hoàng từng nói với nhóc, tên đó đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhất thiên hạ, ngay cả chết cũng không xứng.

Mục Chiêu Tuyết tò mò hỏi phụ hoàng rất lâu, sai lầm nghiêm trọng nhất thiên hạ là gì.

Mục Như Quy không chịu nói, còn trừng mắt cười lạnh với nhóc: "Nhóc con, con cũng phạm phải sai lầm như vậy."

Mục Chiêu Tuyết bị dọa sợ chết khiếp, khóc sướt mướt đi tìm phụ hậu, nói phụ hoàng muốn nhốt mình lại.

Hạ Triều Sinh dở khóc dở cười, kiên nhẫn dỗ nửa ngày, còn giải thích những chuyện cũ năm xưa một hồi, Mục Chiêu Tuyết mới hiểu.

Ồ, thì ra là Thái tử tiền triều, Mục Như Kỳ, từng mơ ước phụ hậu.

...Vậy thì đúng là sai lầm nghiêm trọng nhất thiên hạ, chết không đáng tiếc.

"Hắn đã bị giam cầm nhiều năm, sao còn có người làm việc cho hắn chứ?" Mục Chiêu Tuyết bực bội trở mình, "Ai đang lén lút lan truyền tin tức trong cung?"

Tam Hà lắc đầu: "Nô tài đã điều tra, hóa ra không phải người trong cung lan truyền tin tức, là vị Tần Hoàng hậu tiền triều giở trò."

Mục Chiêu Tuyết: "..."

Ồ, người mẹ của vị phế Thái tử đang bị giam cầm.

Mục Chiêu Tuyết cảm thấy đau đầu.

Nhóc tức giận ôm long bị (*), nhớ đến việc những người này từng ra tay với phụ hậu, ngọn lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

(*) chăn rồng, kiểu đồ của vua nên hay thêm chữ "long" phía trước á, mình để nguyên nha ~

Ây dà, chém thôi.

Tam Hà thấy tiểu hoàng đế ưu phiền, vội vàng nói sang chuyện khác: "Thập nhất vương gia rất trung thành và tận tâm."

Tâm tình của Mục Chiêu Tuyết quả nhiên tốt lên: "Huynh trưởng vẫn luôn đối xử với ta như thế."

Nhưng nhóc nhanh chóng thu lại ý cười: "Nhưng vẫn nên đề phòng, vẫn phải cảnh giác."

Tựa như ban nãy ở trước điện Kim Loan, nhóc muốn ôm huynh trưởng, nhưng vẫn không vươn tay ra, cuối cùng không nhịn được mới kéo ống tay áo.

Ta là hoàng đế, nhóc nghĩ, phụ hoàng đã nói rồi, làm hoàng đế là không được để lộ vui buồn trên gương mặt.

Mục Chiêu Tuyết kiêu ngạo ưỡn ngực: "Cho dù là huynh trưởng, ta cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng, đây là thuật đế vương."

Tam Hà bội phục sát đất, sang hôm sau, ngơ ngác nhìn tiểu hoàng đế nắm tay Thập nhất vương gia, nhảy nhót chạy đến điện Kim Loan.

...Cái này, đại khái chắc cũng là một loại thuật đế vương nhỉ?

Mục Chiêu Tuyết cứ thế ngồi lên vị trí chí tôn, không hề gặp phải bất kỳ quyền thần kỳ lạ nào, cũng không thấy vị Nhiếp Chính Vương nào mưu đồ thao túng triều chính, ngôi vị hoàng đế này vững chắc đến mức chính nhóc cũng cảm thấy khó tin.

Mục Chiêu Tuyết cảm thấy không thể tin nổi, nên bắt đầu viết thư cho phụ hoàng và phụ hậu.

Đáng tiếc mỗi lần hồi âm đều không phải phụ hậu, phụ hoàng thì cứ luôn trả lời mỗi một chữ, nhóc đành phải chạy đi tìm Mục Như Ý.

Mục Như Ý trở thành một vị Vương gia nhàn tản, mỗi ngày không trồng hoa, thì cũng là nuôi chim, lúc Mục Chiêu Tuyết chạy đến phủ Vương, y đang chăm sóc một chậu hoa thược dược đang nở rộ.

Mục Chiêu Tuyết gấp gáp tiến lên: "Huynh trưởng, huynh trưởng."

Mục Như Ý xoay người, nhìn thấy nhóc thì sửng sốt trong một thoáng, rồi hành lễ: "Bệ hạ."

Mục Chiêu Tuyết kéo Mục Như Ý đứng dậy: "Huynh trưởng, viết thư như thế nào mới có thể đến được tay phụ hậu của trẫm?"

"Thần..." Mục Chiêu Tuyết không hiểu tiểu hoàng đế đang nói gì, nhưng suy nghĩ cẩn thận, cũng đoán được nguyên do, "Thần cảm thấy hai vị điện hạ đều đọc thư do bệ hạ viết."

Tiểu hoàng đế không tin: "Phụ hậu không hồi âm cho ta!"

Chuyện này đối với Mục Chiêu Tuyết mà nói, đúng là trời sập đất nứt, nhóc không sợ quyền thần tiền triều, chỉ sợ phụ hậu không để ý tới nhóc.

Mục Như Ý thầm buồn cười, muốn duỗi tay xoa đầu Mục Chiêu Tuyết, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy vượt quá giới hạn, đành nhẫn nhịn: "Khi thần còn bé, thường xuyên gặp hai vị điện hạ, nếu thần đoán không sai, hồi âm như vậy, nhất định là hai vị điện hạ cùng nhau quyết định."

Mục Chiêu Tuyết không nghe được câu trả lời mình muốn, tức hậm hực bỏ đi.

Trở lại điện Trường Sinh, nhóc nghĩ sao cũng thấy bực, giữ chặt Tam Hà, lải nhải: "Sao huynh trưởng có thể nói vậy?"

Thật ra, sâu trong thâm tâm, Tam Hà cũng cảm thấy Mục Như Ý nói không sai, bèn thăm dò nói: "Nô tài đã đi theo hai vị điện hạ một thời gian dài, chính mắt thấy Thập nhất vương gia thân thiết với hai vị, cho nên lời Vương gia nói có lẽ cũng có phần đúng."

Mục Chiêu Tuyết đột nhiên ngẩng đầu: "Huynh trưởng thân thiết với phụ hậu của ta lắm sao?"

Tam Hà: "..." Hả?

Mục Chiêu Tuyết sắp tức chết rồi: "Sao huynh trưởng lại thân thiết với phụ hậu của ta?"

Tam Hà: "..."

Mục Chiêu Tuyết vỗ long sàng, lăn qua lăn lại: "Không được, không được, ngươi mau đi điều tra cho ta."

Tam Hà: "..."

Tam Hà dở khóc dở cười đi điều tra, kết quả tra ra chuyện lúc Thập nhất vương gia tầm tuổi Mục Chiêu Tuyết, một hai phải cưới Hạ Triều Sinh làm vợ.

Mục Chiêu Tuyết nghe vậy, đôi mắt đỏ hoe, ôm long bị rầm rì: "Trẫm... Trẫm không thích huynh ấy, trẫm không cần vị huynh trưởng này."

Tiểu hoàng đế không chỉ không cần vị huynh trưởng này, còn viết thư cáo trạng với phụ hoàng, sau đó lại nhận được hồi âm cũng chỉ có vỏn vẹn một chữ.

Đó là một chữ "À" rồng bay phượng múa, vô cùng khí thế.

Mục Chiêu Tuyết: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Viết cuộc sống (bị chọc tức) hằng ngày của Mục Chiêu Tuyết ~

Editor có lời muốn nói:

Thược dược (芍药, Paeonia lactiflora Pall): là cây thân thảo sống lâu năm, có nguồn gốc từ Trung và Đông Á từ miền Đông Tây Tạng trên khắp miền bắc Trung Quốc với miền Đông Siberia. Trong Đông Y, rễ cây được sử dụng để làm giảm sốt và đau, và trên vết thương để cầm máu và ngăn ngừa nhiễm trùng. Trong văn hóa, thược dược tượng trưng cho tình yêu chân thành, sự e ấp và dịu dàng, nên còn được gọi là "hoa tương tư" (相思花). Thược dược không phải là mẫu đơn nha. Chúng thuộc cùng họ Cẩm chướng nhưng thược dược là cây thân thảo, còn mẫu đơn có thể là cây thân gỗ hoặc thân thảo. Hoa thược dược cũng nhỏ hơn hoa mẫu đơn.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment