Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 33


Làm xong thủ tục ly hôn, trên đường về nhà Thẩm Thanh cảm giác không khí cũng ngọt.
Về đến nhà, Thẩm Thanh vác cái cuốc ra phần đất sau phòng.
Lần trước trời tối, còn một phần đất chưa cuốc xong.
Cô vung cuốc, xới hết phần đất rắn chắc một lần.
Sau đó lấy hạt giống cải trắng đó mua ở trong không gian trước đó, rải xuống.
Trời cũng sắp vào thu, cải trắng phát triển rất nhanh.

Mặc kệ sau này có thể thu hoạch được bao nhiêu, đều có thể đối phó với bên ngoài.
Bằng không, thức ăn mỗi ngày đều tốt như vậy, ai không nghi ngờ?
Thẩm Thanh quen làm việc tốn sức, rất nhanh trồng xong cải trắng, tưới nước.
Lúc này bụng cũng kêu ục ục.
Đã lâu không vui vẻ như vậy, Thẩm Thanh quyết định làm một bữa tiệc lớn, chiêu đãi chính mình.
Cô đi vào không gian, mua một ít xương sườn, khoai tây và đậu hủ.
Sau đó ra tay nấu nướng ở trong phòng bếp.
Tuy rằng cô chưa từng học lớp nấu ăn nào.

Nhưng từ nhỏ đến lớn đều chăm sóc người nhà họ Thẩm, nghiên cứu khẩu vị của mọi người, cho nên tay nghề nấu ăn cũng có chút tốt.
Xương sườn trần qua nước nóng, rồi xào trên lửa lớn, sau đó cho vào nồi hầm lửa nhỏ liu riu cho thật mềm.
Đậu hủ thì dùng dầu chiên vàng hai mặt sau đó thêm mắm, muối, gia vị.
Nửa giờ sau, một nồi xương sườn hầm khoai tây và đậu hủ xào đã làm xong.
Rau cải thìa, nhặt sạch sẽ, rửa sạch rồi xào.

Cuối cùng lại nấu một bát canh cà chua trứng.

Còn chưa kịp ăn cơm, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Dư đứng ở ngoài cửa, trên tay xách một cái giỏ tre.
"Thẩm Thanh, đây là năm con gà cô đã đăng ký mua."
Thẩm Thanh chạy nhanh ra, nhận từ tay Lâm Dư, "Cảm ơn đội trưởng Lâm! Vất vả cho anh rồi."
"Nên như vậy."
Thẩm Thanh nghĩ chính mình còn thiếu Lâm Dư một bữa cơm, vội vàng nói: "Anh đã đi phát hết gà con rồi sao?"
"Cô là nhà cuối cùng.

Chạy một buổi sáng, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ."
Mồ hôi trên trán anh chảy ròng ròng, Thẩm Thanh nhân cơ hội, nói: "Đội trưởng Lâm vất vả rồi, anh vào uống cốc nước đi.

Vừa vặn tôi đã nấu cơm trưa xong, ở lại cùng nhau ăn cơm."
Lâm Dư vội xua tay, "Không cần không cần, tôi không sao."
"Đội trưởng, anh cũng đừng từ chối.

Trước đó, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Tôi vẫn luôn không có cơ hội cảm ơn anh.

Hôm nay vừa vặn làm một ít cơm nhà, hy vọng anh đừng ghét bỏ." Thẩm Thanh nhiệt tình, nói.
Lâm Dư vốn định cự tuyệt, nhưng bụng không đúng lúc lại kêu lên, anh đỏ mặt, gật đầu.
"Được, vậy làm phiền cô rồi."
"Đội trưởng mau ngồi, tôi đi lấy thêm chén đũa."
Thẩm Thanh mỉm cười đón người vào trong, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Nhìn đồ ăn trên bàn 3 món 1 canh, bụng Lâm Dư càng kêu mạnh.
Dù sao cũng đã lâu anh chưa được ăn thỏa thích, cũng sắp đến trung thu.

Đồ ăn ngon trong nhà đều để dành chờ trung thu đoàn viên mới ăn.
Anh tự thầm mắng trong lòng bụng không biết cố gắng, lại lo lắng mình ăn nhiều đồ ăn của Thẩm Thanh.
Dọn xong chén đũa, Lâm Dư vẫn có chút xấu hổ, "Thức ăn thật phong phú, là có chuyện tốt gì sao?"
Hỏi xong lời này, Lâm Dư thật muốn tự tát một cái, cả đội đều biết hôm nay Thẩm Thanh ly hôn.

Thật đúng là cái hay không nói, lại nói cái dở.
Thẩm Thanh giống như không có việc gì, ngồi xuống, "Khôi phục độc thân với tôi mà nói chính là chuyện tốt nhất.

Đội trưởng Lâm đừng thất thần, nhanh nếm thử đi."
Lúc này, Lâm Dư mới gắp đồ ăn.
"Tay nghề nấu ăn của cô thật tốt, ăn rất ngon." Lâm Dư kinh ngạc, nói.
"Anh không chê là tốt rồi, cũng chỉ là chút cơm nhà." Trên mặt Thẩm Thanh cũng hiện lên vui vẻ, cũng bắt đầu động đũa.
Trong lúc ăn cơm, hai người dần dần thả lỏng xuống.
Nhớ tới chuyện phát sinh hôm nay, Lâm Dư nhịn không được muốn hỏi thêm vài câu, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

Cuối cùng, anh thật sự không nhịn được, vẫn hỏi: "Thủ tục đều đã làm xong rồi sao?"
Thẩm Thanh mặt không gợn sóng, gật đầu, "Đóng dấu, công chứng xong rồi."
"Anh ta cũng đồng ý như vậy?"
Dù sao Thẩm Thanh cũng là người vợ tốt đốt đèn lồ ng cũng không thấy.
"ừm, anh ta cũng rất dứt khoát.

Như vậy cũng tốt, tôi cũng đỡ phải phiền toái."
"Vậy cũng được." Lâm Dư thấp giọng nói.
Thẩm Thanh múc một chén canh, để ở trước mặt Lâm Dư, nhìn biểu tình của đối phương như đang suy tư, hỏi: "Đội trưởng suy nghĩ cái gì?"
Lâm Dư nhận bát canh, nói thực: "Không có gì, tôi chỉ là rất bội phục cô.
Không bị bó buộc bởi lời đồn, có thể lựa chọn sinh hoạt chính mình muốn, rất tốt."
Thẩm Thanh hiện lên tươi cười, "Tôi còn tưởng rằng đội trưởng sẽ giống những người khác, khuyên bảo tôi không nên ly hôn."
"Không không không, tôi không có ý tứ này." Lâm Dư vội vàng nói, "Cuộc sống là của chính cô, không có bất luận kẻ nào có thể cảm nhận được chính cô trải qua như thế nào.

Chỉ cần cô cho rằng lựa chọn không sai, vậy chính là không sai."
Tay Thẩm Thanh gắp đồ ăn dừng một giây, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dư hơi thay đổi.
Người làm công tác văn hoá tư quả nhiên tư tưởng giác ngộ cũng khác.
Không, cũng không phải vấn đề người làm công tác văn hoá, Thẩm Dao cũng học cấp hai, nhưng tư tưởng cổ hủ như cũ.
Là đội trưởng Lâm Dư là người tốt, tư tưởng khai sáng.
Thẩm Thanh nghĩ xong, lại chú ý tới chuyện của Lâm Dư.
Thẩm Thanh nhớ rõ trước đó từng nghe mọi người nói, không ít nữ tử xung quanh đều thích Lâm Dư, muốn bên cạnh anh.
"Đội trưởng, tôi có thể hỏi anh một vấn đề cá nhân không?" Thẩm Thanh cắn chiếc đũa, vẻ mặt tò mò.
"Đương nhiên có thể, hiện tại chúng ta chính là bạn bè, cô có thể gọi tôi là Lâm Dư."
Thẩm Thanh không sửa miệng, tiếp lời, hỏi: "Đội trưởng, năm nay hẳn là hai mươi tuổi đi? Vì sao vẫn chưa lập gia đình vậy?"
"Tôi chỉ đơn thuần là tò mo, nếu đội trưởng không tiện nói thì thôi." Sợ Lâm Dư xấu hổ, Thẩm Thanh lại bồi thêm một câu.
Lâm Dư cười cười, "Điều này có gì đâu mà không tiện.

Kỳ thật chỉ là chưa gặp được người mình thích thôi."
"Tôi mong chờ gặp được người thích hợp, cùng nhau tạo thành một gia đình nhỏ hạnh phúc.


Mà không phải tùy ý hợp lại, người tồn tại không thể chỉ vì lập gia đình, hai người không thích hợp chỉ vì nhiệm vụ cố ép thành một đôi, vậy thì quá khổ."
Lâm Dư như là mở máy hát, tiếp tục nói: "Gia đình của tôi có chút đặc thù, cha mẹ đều đi sớm.

Cho nên cũng không có ai thúc giục kết hôn, cũng xem như nhẹ nhàng."
Thẩm Thanh gật đầu, tán thành quan điểm của Lâm Dư.
Cô và Vương Nam Hải chính là hai người không cùng một đường, lại bị mạnh mẽ ép vào với nhau, luôn sẽ có một bên bị thương tích đầy mình.
Cho nên lần này cô sống lại, mới muốn kịp thời ngăn cản thương tổn.
"Không nói đến tôi nữa, nói dự định sau này của cô đi.

Có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?"
Bữa cơm phong phú như vậy cũng không thể ăn không, không trả tiền.
Miệng nhỏ của Thẩm Thanh uống canh, nghĩ nghĩ.
Hiện tại mục tiêu chủ yếu của cô chính là kiếm tiền.
Chỉ có chính mình cường đại, người khác mới có thể xem trọng cô.
Muốn bác bỏ lời đồn bên ngoài, phải kiếm thật nhiều tiền.
Chọn được mục tiêu nhỏ, trước kiếm một trăm đồng.
Không, một vạn đồng!
"Kiếm tiền đi, không thể dựa vào ai, tôi phải tự dựa vào chính mình."
"Nói rất đúng!" Lâm Dư buông chén, vỗ tay đồng ý, "Nữ đồng chí của chúng ta không có nhiều người có giác ngộ như vậy, tôi sẽ bảo vệ cô.

Nếu cô có chỗ nào cần tôi giúp đỡ, cứ việc mở miệng."
Thẩm Thanh không nhịn được nở nụ cười, gật đầu..

Bình Luận (0)
Comment