Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 45


Lưu Mẫn đứng thẳng người, che miệng cười nói: "Đương nhiên không phải.

Tôi đâu có ngốc, sao có thể làm chuyện như vậy."
Thẩm Thanh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy là tốt rồi.

Vừa rồi, tôi vốn định gõ cửa, kết quả lại thấy cô đứng lên ghế đang thắt dây thừng, còn tưởng cô định......!Được rồi, không có việc gì thì tốt."
Lưu Mẫn chỉ tấm ván gỗ nhỏ bên cạnh, "Tôi dự định làm một cái xích đu ở đây.

Mấy ngày nữa, anh họ và chị dâu họ tôi muốn dẫn cháu trai tới đây chơi, tôi nghĩ trẻ con sẽ thích, vừa vặn hôm nay xin nghỉ, cho nên đang làm cái này."
Thẩm Thanh xấu hổ mỉm cười, "Quả nhiên là do tôi hiểu lầm."
"Đúng rồi, như thế nào hôm nay cô có thời gian rảnh tới tìm tôi?" Lưu Mẫn cất ghế đi, rót một ly nước ấm cho Thẩm Thanh.
"Lần trước cô làm váy giúp tôi, tôi còn chưa kịp tới cảm ơn cô.

Hôm nay lại nghe trong đội người ta nói cô bị bệnh, cho nên tới đây thăm cô." Nói xong Thẩm Thanh mới nhớ tới vừa rồi mình vội vàng chạy vào, đồ vật mang đến đều để ở cửa.
Cô chạy ra bước dài, mang đồ vật cầm đến đưa cho Lưu Mẫn.
"Như thế nào cầm nhiều đồ tốt tới như vậy? Tôi cũng không có chuyện lớn gì, không cần khách khí như vậy."
"Một chút tâm ý, không chỉ đơn giản là thăm bệnh, còn là tạ lễ lần trước cô may váy giúp tôi nữa."
Lưu Mẫn mỉm cười, lúc này mới nhận đồ vật.

"Thân thể của cô khỏe chứ?" Nhìn sắc mặt Lưu Mẫn hồng nhuận, cũng không giống bị bệnh nặng gì.
Lưu Mẫn hơi gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Kỳ thật cũng không phải bệnh nặng gì, chính là giả vờ ra vẻ một chút, để cho người khác biết tôi bị Vương Nam Hải làm cho tức giận thành dáng vẻ này."
Nghe thấy lời này, Thẩm Thanh cũng nở nụ cười, thật là một người tinh tế.
"Không có biện pháp.

Là anh ta tự tìm phiền toái trước.

Hẳn là cô cũng nghe nói, chuyện anh ta tự mình ra mặt chạy tới tìm tôi kết hôn."
Thẩm Thanh hơi gật đầu, "Nghe nói một chút, nhưng không nhiều lắm."
Lưu Mẫn lôi kéo Thẩm Thanh đi vào trong phòng, lại lấy một ít hạt dưa ra.
"Tôi sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua người mặt dày vô sỉ như vậy!" Lưu Mẫn nhớ tới chuyện ngày đó, càng cảm thấy tức giận.
Thẩm Thanh thấy dáng vẻ Lưu Mẫn như muốn xông vào chiến trường, cô cầm mấy hạt dưa lên, ánh mắt ý bảo Lưu Mẫn tiếp tục nói.
"Cô biết anh ta nói gì không? Anh ta nói lâu như vậy tôi còn chưa kết hôn, chính là bởi vì đang đợi anh ta.

Còn nói mẹ anh ta đã đồng ý chuyện hai chúng ta.

Tôi nhổ vào! Đúng là tự mình đa tình, thiếu chút nữa làm tôi tức chết."
Thẩm Thanh nghe xong cũng cười khanh khách.
Lời này xác thật cũng là lời Vương Nam Hải có thể nói.
Không nghĩ tới bạch nguyệt quang Vương Nam Hải nhớ thương hơn nửa đời, lại oán hận mà vả mặt anh ta như vậy.
"Chuyện này truyền đi, lại có không ít người nói sau lưng tôi, nói tôi không có phúc khí bước vào cửa nhà họ Vương, nói tôi tự cho mình thanh cao, về sau sẽ phải hối hận.

Tôi tức đến mức đau cả người muốn chết, dứt khoát nói với bên ngoài bị bệnh, người khác hỏi thì nói là bị Vương Nam Hải làm cho tức giận, cho nên mấy ngày nay mới bớt người bàn luận chuyện của tôi."
Thẩm Thanh nhẹ nhàng vỗ tay, "Thông minh! Bất quá Vương Nam Hải chỉ sợ cũng không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt anh ta."
"Anh ta thật sự cho rằng mình là khối bánh thơm sao? Tôi không có khả năng lại gả cho anh ta." Lưu Mẫn vừa cắn hạt dưa vừa lắc đầu.
Thẩm Thanh cảm thấy con người Lưu Mẫn rất có ý tứ, hai người nói chuyện phiếm cũng có thể vô cùng hợp ý, thẳng đến khi mặt trời sắp xuống núi, lúc này Thẩm Thanh mới về nhà mình.
......
Nhà họ Vương.
Vương Nam Lâm nhìn thức ăn trên bàn, không dậy nổi chút ham m.uốn ăn uống nào.
Từ khi Thẩm Thanh rời đi, câu ta chưa từng được ăn một bữa ngon, đồ ăn mỗi ngày đều vô cùng khó ăn, không cách nào nuốt nổi.
Vốn dĩ nghĩ chờ chị dâu mới vào nhà, này hết thảy đều có thể cải thiện, không nghĩ tới chờ mãi chờ mãi nhưng cái gì cũng không có.
Cậu ta thật sự chịu đựng đủ rồi.

Vương Nam Lâm không tình nguyện gắp một đũa nhỏ đồ ăn cho vào miệng, sắc mặt cậu ta đen sì rời khỏi bàn ăn.
"Đứa nhỏ này sao lại thế này? Trước kia không phải thích nhất là ăn thịt kho tàu sao? Hiện tại như thế nào một miếng cũng không ăn?" Lưu Kim Mỹ nhìn bóng dáng Vương Nam Lâm nghi hoặc hỏi.
"Không ăn nữa, mọi người ăn đi." Vương Nam Lâm giận dỗi nói một câu, rồi đóng cửa lại.
"Sao có thể không ăn cơm được chứ, chính là thời điểm thân thể đang phát triển." Lưu Kim Mỹ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó lại gắp một miếng thịt đặt ở trong chén Vương Nam Hải.
"Nam Hải, con ăn nhiều một chút.

Con đi làm mệt mỏi, nhất định phải ăn no."
Vương Nam Hải phiền muộn, nhìn miếng thịt kho tàu vẫn còn lông, không thể nqof nuốt xuống được.
Trước kia, thời điểm Thẩm Thanh còn ở đây.

Tuy rằng đại đa số thời điểm đều là thức ăn chay, nhưng ít ra sắc hương vị đều đầy đủ.
Trước mắt mặc dù là thịt, nhưng cũng quá ghê tởm.
"Con cũng ăn no, hai người ăn đi." Vương Nam Hải để chén đũa xuống, cũng trở về phòng.
"Tất cả đều làm sao vậy? Như thế nào đều không ăn?" Lưu Kim Mỹ sốt ruột hỏi.
Vương Linh Linh bĩu môi, cũng muốn đặt chén đũa xuống.

Nhưng tay mới vừa động một chút, ánh mắt sắc bén của Lưu Kim Mỹ đã trừng tới.
"Như thế nào? Con cũng không ăn? Mẹ cực cực khổ khổ làm một bàn lớn đồ ăn, con lại báo đáp mẹ như vậy?"
Vương Linh Linh ủy khuất nói: " Cũng không phải chỉ một mình con như vậy, sao mẹ không mắng em ba và anh cả."
"Con còn cãi sao? Có phải cánh cứng rồi hay không? Con có còn coi ta là mẹ của con sao?" Hai mắt Lưu Kim Mỹ trừng lớn nhìn, trút toàn bộ oán khí lên người Vương Linh Linh.
"Con không có ý như vậy?" Vương Linh Linh tức giận nói.
"Vậy con ngồi yên đấy ăn cơm đi! Món này không ăn món kia cũng không ăn, có ăn cũng đã rất tốt, con còn bắt bẻ như vậy, về sau gả ra ngoài, người ta sẽ quản con sao? Có hại vẫn là chính con!" Lưu Kim Mỹ bất mãn nói.

Nước mắt Vương Linh Linh rơi như mưa, bang một tiếng, cầm chén đặt ở trên bàn, ủy khuất nói: "Mẹ người bất công, sao mẹ không mắng anh cả? Không mắng em ba? Không vui thì mắng con? Con cũng không ăn!"
"Con! Hôm nay con muốn tạo phản à, con quay lại cho mẹ!"
Vương Linh Linh làm như không nghe thấy, phủi tay về phòng mình, khóa cửa lại.
Tức khắc trên bàn cũng chỉ dư lại một mình Lưu Kim Mỹ.
Lưu Kim Mỹ bị tức giận cũng no rồi, sao còn nuốt trôi được?
"Muốn lật trời rồi! Ta thấy trong nhà này không có vị trí cho ta, ta chính là dư thừa!"
"Sinh nhiều con như vậy, cũng không có một đứa biết thương mẹ, ta dứt khoát đâm chết cho rồi, đừng kéo chân sau mấy đứa!"
Lưu Kim Mỹ một mình ngồi ở nhà chính, lau nước mắt.
Vương Nam Hải ở trong phòng nghe được rõ ràng, lại không có một chút ý tứ nào muốn đi ra ngoài an ủi.
Anh ta nằm ở trên giường, trở mình, dùng gối đầu bưng kín lỗ tai.
Ngắn ngủn một tháng.
Sinh hoạt của anh ta trở nên rối như tơ vò!
Từ bị ly hôn lại đến bị cự tuyệt, thể diện đều mất hết.
Tuy nói mặt ngoài người trong đội vẫn bộ dáng nhiệt tình, nhưng sau lưng anh ta khẳng định nói bậy không ít.
Vương Nam Hải cắn răng, trong lòng hụt hẫng.
Nếu Lưu Mẫn không muốn quay lại với mình, vậy mình cũng sẽ không cưỡng cầu cô ta nữa.
Dù sao phụ nữ dưới bầu trời này rất nhiều, người vợ kế tiếp nhất định phải tìm một người phụ nữ xinh đẹp hơn Thẩm Thanh, lại có văn hóa như Lưu Mẫn, để cho các cô ta biết, rời bỏ mình chính là tổn thất của bọn họ!.

Bình Luận (0)
Comment