Sống Lại Tôi Bắt Bạn Thân Phải Trả Giá

Chương 3

Dương Thước mắt ngân ngấn nước, sau một lúc lâu mới khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng đáp: “Được rồi, vì Phong Trạch, tôi sẽ chịu đựng.”

Quả nhiên, cô ta đã đưa ra lựa chọn như tôi dự đoán.

Mọi lợi hại tôi đều đã nói rõ, vậy thì không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tiễn Dương Thước đi, tôi huýt sáo rồi đi đến tiệm vé số dưới nhà mua một tờ vé. 

Hôm nay tôi phải nhớ kỹ kết quả trúng thưởng, biết đâu sau này lại được trùng sinh một lần nữa thì sao?

5

Bảy ngày sau, tôi mới lại gặp Dương Thước.

Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, Dương Thước dường như đã già đi vài tuổi. 

Gương mặt cô ta trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, trông cực kỳ tiều tụy. 

Dương Thước ngồi một mình trên ghế, nhấm nháp ly cà phê, đôi mắt đỏ hoe, không biết là do thiếu ngủ hay vừa khóc xong. 

Tôi nhẹ nhàng bước tới và vỗ vai cô ta: “Thước Thước, trùng hợp quá, gặp cậu ở đây này.”

Không ngờ, ngay khi nhìn thấy tôi, Dương Thước lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng quay đầu nhìn quanh phía sau. 

Sau một lúc lâu, cô ta mới dần dần dịu lại, đứng dậy kéo tay tôi ra ngoài.

“Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác đi.”

Bị cô ta kéo tới một trung tâm thương mại, Dương Thước lo lắng nhìn quanh một hồi lâu, cuối cùng mới hoàn toàn thả lỏng, ngồi phịch xuống ghế. Hai hàng nước mắt lăn dài xuống má.

“Ngữ Mộng, tớ... tớ phải làm sao bây giờ đây?”

Bị bộ dạng của cô ta dọa cho hết hồn, tôi vội hỏi có chuyện gì xảy ra.

Không ngờ vừa hỏi xong, Dương Thước liền mất kiểm soát, lao vào lòng tôi òa khóc nức nở. 

Sau một lúc lâu, cô ta mới bình tĩnh lại, từ từ kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Hóa ra, cô ta vừa đi xem mắt tại quán cà phê.

Bạn của Dương Thước biết Phong Trạch đã chết, sợ cô ta quá đau buồn nên đã sắp xếp một cuộc gặp gỡ đối tượng xem mắt. 

Ban đầu, Dương Thước không muốn gặp, thứ nhất là vì Phong Trạch mới vừa qua đời, cô ta vẫn chưa có tâm trạng tìm kiếm ai khác. 


Thứ hai là vì hồn ma của Phong Trạch vẫn luôn theo sát cô ta, khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng điều kiện của đối tượng xem mắt quá hấp dẫn, thuộc dạng có đèn soi cũng khó mà tìm thấy, nên Dương Thước thật sự không nỡ bỏ qua cơ hội này. 

Sau một hồi do dự, cuối cùng cô ta cũng đồng ý.

Nhưng cô ta không ngờ rằng hồn ma của Phong Trạch lại theo cô ta ra ngoài vào ban ngày. 



Trước đây, Phong Trạch chỉ có thể ở trong nhà, không thể ra ngoài, đặc biệt là ban ngày, hễ chạm vào ánh nắng mặt trời là Phong Trạch sẽ trốn tránh với gương mặt đầy giận dữ.

Thế nhưng, sau bảy ngày được Dương Thước nuôi dưỡng, hồn ma của Phong Trạch đã trở nên vô cùng mạnh mẽ. 

Thêm vào đó, mệnh cách của cả hai đã gắn kết với nhau, nên giờ đây Phong Trạch không còn sợ ánh nắng mặt trời nữa. 

Chỉ cần ở bên cạnh Dương Thước, sức mạnh của linh hồn bị tổn thương bởi ánh sáng mặt trời sẽ do Dương Thước gánh chịu, Phong Trạch không hề bị ảnh hưởng.

Cô ta muốn đuổi Phong Trạch đi, nhưng người với ma vốn dĩ không thể giao tiếp, cô ta không thể nào nói chuyện với Phong Trạch.

Không còn cách nào khác, Dương Thước đành phải chịu đựng nỗi đau đớn để ra ngoài.


Cô ta muốn nhanh chóng kết thúc buổi xem mắt để về nhà, nhưng không ngờ rằng, vừa gặp đối tượng xem mắt, cô ta liền mất kiểm soát và hất cà phê lên người đối phương.

Dương Thước hoảng hốt, vội vàng định xin lỗi.

Nhưng không ngờ rằng, khi mở miệng, cô ta lại phát ra giọng nam:

“Thằng nhóc nhà quê, vênh váo cái gì hả? Béo ú, lùn tịt, nhìn là biết vừa chui ra từ cái chảo dầu. Nhìn phát là muốn ói. Với cái bộ dạng này mà cũng đòi ra ngoài xem mắt hả? Hừ, không soi gương mà nhìn lại bản thân! Cút ngay đi, không thì ăn ngay cái bạt tai này!”

Vừa nói, cô ta vừa trừng mắt lườm đối phương và giơ tay lên như thể sắp đánh.

Nói đến đây, nước mắt của Dương Thước bắt đầu lăn dài trong mắt.

“Tớ thật không ngờ lại thành ra thế này. Tớ chỉ muốn xin lỗi anh ta thôi, nhưng không hiểu sao lại nói ra những lời như thế...”

Dương Thước nói, đối tượng xem mắt vẫn giữ được phẩm chất, chỉ chửi một câu rồi quay lưng bỏ đi. 

Còn Dương Thước thì không tự chủ được mà tự tát mình hai cái, vừa tát vừa mắng: “Đồ không biết xấu hổ, con đàn bà lẳng lơ, đồ tiện nhân.”

Và sau đó, tôi đã xuất hiện.

6

Nhìn Dương Thước khóc nức nở, lòng tôi cũng có chút xót xa.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Không cần nói cũng biết, tất cả chuyện này đều do Phong Trạch gây ra.

Lạc Ôn Tuyết đã từng nói với tôi rằng, một khi mệnh cách của con người và linh hồn ma quỷ đã gắn kết với nhau, thì ma quỷ có thể kiểm soát thân thể của người sống. 

Tuy nhiên, Dương Thước không phải mệnh cách chí âm, vì thế dù Phong Trạch có thể điều khiển cô ta, nhưng thời gian rất ngắn, chỉ khoảng một phút, và sẽ tiêu tốn rất nhiều tinh lực.

Vì vậy, sau khi đuổi đối tượng xem mắt đi, Phong Trạch cũng biến mất.

Tuy nhiên, Dương Thước đã bị chuyện vừa rồi ám ảnh, dù không nhìn thấy Phong Trạch, nhưng cô ta vẫn kéo tôi đến trung tâm thương mại – nơi dương khí mạnh nhất mới dám mở lời. 

Dù sao thì, nơi này Phong Trạch cũng không thể vào được.

Sau khi khóc một hồi lâu, Dương Thước lại mở miệng, kể hết chuyện trước đó.

 

Bình Luận (0)
Comment