Sống Lại Tôi Bắt Bạn Thân Phải Trả Giá

Chương 7

10

Chẳng mấy chốc, Dương Thước mặt mày tái nhợt, tựa vào tường đi từng bước khập khiễng. 

Lạc Ôn Tuyết bước tới gần, cười nhạt một tiếng: “Người phụ nữ đó đã đi rồi sao?”

Dương Thước yếu ớt gật đầu, nói với Lạc Ôn Tuyết: “Đại sư, cô có thể giúp tôi một việc nữa không? Hạ Tinh Tinh nói rằng Phong Trạch muốn nói chuyện với tôi.”

Tôi không nhịn được nữa, nhanh chóng bước đến trước mặt Dương Thước: “Cô ngốc, vừa nãy họ đã nói gì mà cô không nghe thấy sao?”

Dương Thước nhìn tôi với vẻ mặt mơ màng: “Ngữ Mộng? Sao cậu lại ở đây?”

Lạc Ôn Tuyết quay sang tôi: “Khi bị quỷ nhập, cô ấy không có ý thức.”

Nói xong, Lạc Ôn Tuyết kể lại cho Dương Thước những phân tích của chúng tôi. 

Dương Thước càng nghe mắt càng mở to, cuối cùng thậm chí trừng như hai cái chuông đồng.

“Cô… cô nói, Phong Trạch đang lợi dụng tôi? Anh ta thậm chí còn muốn hại tôi? Không, không thể nào!”

Dương Thước càng nói càng kích động: “Cô đang lừa tôi, chắc chắn cô đang lừa tôi, làm sao cô biết chuyện của Phong Trạch và Hạ Tinh Tinh?”

Tôi vừa định lên tiếng thì Lạc Ôn Tuyết đã kéo tôi lại: “Là bạn của cô nói cho tôi biết. Cô ấy trước đây cũng là khách hàng của tôi, chúng tôi đã gặp mặt một lần, tình cờ gặp lại, không ngờ cô và cô ấy lại là bạn bè, nên cô ấy mới kể cho tôi nghe.”

Dương Thước nhìn tôi chằm chằm: “Ngữ Mộng, cô ấy nói có đúng không?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy, những điều đó đều là chúng tôi phân tích ra.”

Tôi lườm Lạc Ôn Tuyết, cô ấy không dám nhận chúng tôi là bạn thân từ nhỏ, chỉ vì muốn lấy thêm tiền từ Dương Thước.


Dương Thước kêu lên một tiếng thất vọng, rồi đổ gục xuống đất.

Lạc Ôn Tuyết ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Vậy thì, không phải cô nói Phong Trạch muốn nói chuyện với cô sao? Tôi có thể giúp cô nói chuyện với quỷ. Có gì cô cứ hỏi thẳng, làm thế nào còn tùy thuộc vào cô.”

Lạc Ôn Tuyết tiếp tục thêm: “À đúng rồi, phí trước đây không bao gồm việc nói chuyện với quỷ, việc thu quỷ cũng tính phí riêng. Cô biết đấy, quỷ có hận thù sâu đậm khó đối phó, tôi đang liều mạng, nên giá có thể sẽ cao một chút…”



Dương Thước gật đầu như người mất hồn.

Lạc Ôn Tuyết ánh mắt sáng lên, lấy từ túi ra một tờ bùa, viết vẽ lên đó, rồi đốt cháy, sau đó rắc tàn bùa vào một bát nước, đưa cho Dương Thước.

“Được rồi, chị em, uống hết bát nước này, cô sẽ có thể nói chuyện với quỷ. Hiệu quả chỉ kéo dài ba phút, nên đừng lằng nhằng, đi thẳng vào vấn đề, hỏi gì thì hỏi. Tôi sẽ chuẩn bị đồ thu quỷ ở đây.”

Dương Thước không do dự, uống cạn bát nước, rồi run rẩy đi về phía tòa nhà đang bị bỏ hoang.


Lạc Ôn Tuyết nhìn theo bóng dáng của Dương Thước, thở dài: “Thật đáng thương, tôi giờ có chút thấy tiếc cho cô ta rồi, không nên bắt cô ta nuốt bùa.”

Tôi vỗ vai cô ấy: “Thương người ta còn đòi tiền nhiều như vậy, quả thật có tài.”

Lạc Ôn Tuyết ngẩn người, rồi cười ngượng: “Tôi thương cô ta nhưng cũng rất yêu tiền. Hơn nữa, không để cho người yêu đương mù quáng phải trả giá, làm sao họ mới học được bài học? Thôi, lần này chắc chắn cô ta sẽ thu phục được con quỷ Phong Trạch đó rồi, một lát nữa cậu tránh xa ra, đừng để bị nó làm hại.”

11

Chẳng bao lâu sau, từ phía tòa nhà đang bị bỏ hoang truyền đến một trận khóc lóc, rồi dần dần im bặt. 

Một lúc sau, Dương Thước lại nở nụ cười và bước ra.

Lạc Ôn Tuyết nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Thước: “Chị em, tôi vào trong làm việc đây. Phí dịch vụ phải thanh toán ngay nhé, nửa đêm rồi, tôi còn phải ngủ.”

Không ngờ Dương Thước đột ngột giơ tay ngăn Lạc Ôn Tuyết lại: “Đại sư, Phong Trạch đã đi rồi.”

Lạc Ôn Tuyết ngay lập tức mở to mắt: “Gì cơ? Đi rồi? Cô... cô đã để anh ta đi?”

Dương Thước miễn cưỡng mỉm cười: “Phong Trạch đúng là đã lừa tôi, nhưng anh ta vừa mới giải thích rõ ràng. Anh ta yêu tôi, nhưng không nỡ để Hạ Tinh Tinh và đứa trẻ chưa ra đời của anh ta phải khổ, nên mới nghĩ ra cách dùng dương khí của tôi để nuôi dưỡng quỷ nhỏ trong bụng Hạ Tinh Tinh. Đứa trẻ đó chính là con của tôi và Hạ Tinh Tinh, có dấu ấn của cả hai chúng tôi. Phong Trạch đã xin lỗi tôi và giải thích rồi.”

Lạc Ôn Tuyết lùi lại vài bước, khó tin: “Vậy, vậy cô đã tha thứ cho anh ta?”

Dương Thước thở dài: “Còn cách nào khác sao? Anh ta đã c.h.ế.t rồi, đó cũng là sự trả giá. Tôi còn có thể làm gì nữa? Nếu anh ta có thể đầu thai một cách suôn sẻ, cũng coi như tình yêu của chúng tôi không uổng phí.”

Lạc Ôn Tuyết nghiến chặt răng: “Còn đứa quỷ nhỏ thì sao? Cô định làm gì với nó?”

Dương Thước mặt mày tái mét: “Đó là giọt m.á.u duy nhất của Phong Trạch trên thế gian này, tôi không thể... Tôi đã hứa với Phong Trạch, sẽ giúp anh ta nuôi đứa trẻ cho đến khi Hạ Tinh Tinh sinh ra.”

 

Bình Luận (0)
Comment