Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 463

Lúc này Thẩm Nhất Lạc đang bị An An lấy ra làm bia đỡ đạn.

An An có người yêu, năm ngoái sau khi tốt nghiệp trung học thì hẹn hò, nhưng đại học không chung một nơi, thành tích người yêu của cô bé tương đối tốt, đã thi vào đại học Phúc Đán, còn thành tích của cô bé thì nửa vời, chạy tới phương nam học tập trường đại học Thâm Quyến lúc bấy giờ là trường cao đẳng bậc hai. Bây giờ đã nghỉ đông về ăn tết, hai người yêu xa chỉ ước có thể được dính nhau từng giây từng phút. Không hiểu làm sao cha mẹ cô bé lẫn anh trai biết được chuyện cô bé đang hẹn hò, sợ các thanh niên lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, thường xuyên hạn chế cô bé ra đường. An An mượn có đi tìm Thẩm Nhất Lạc mới trốn thoát.

Thẩm Nhất Lạc ra ngoài mới biết được chân tướng, An An còn hung hăng căn dặn cô bé: “Em tuyệt đối lỡ miệng nói với cha chị lẫn anh trai của chị, nhất là anh của chị, anh ấy là một luật sư, cực kì nhạy bén, em có chỗ nào hơi kỳ lạ là anh ấy đã phát hiện ra rồi!”

Vượng Tài đã sớm tốt nghiệp, cậu bé rất phấn đấu tiến lên, trường đại học thi vào là đại học khoa học chính trị và pháp luật, sau khi tốt nghiệp thì thành một luật sư.

Hiện tại luật sư vô cùng ít ỏi, cộng thêm trình độ nghiệp vụ của Vượng Tài cừ khôi, chỉ vẻn vẹn mấy năm, danh tiếng của cậu đã lan tỏa, dự định năm nay sẽ thành lập văn phòng luật sư tư nhân riêng mình.

Lâm Đại Nữu vì đứa con trai này mà hãnh diện vô cùng, dẫn theo Vượng Tài trở về để quét mộ cho cha ruột của cậu. Hai người anh trai cùng cha khác mẹ của Vượng Tài, còn có các em trai, em gái của Lâm Đại Nữu bởi vậy mà biết tin tức mẹ con bọn họ có tương lai tươi sáng, hối hận đan xen, cũng có người mặt dày muốn bấu vào, nhưng cuối cùng đều thất vọng ra về.

"Biết rồi!" Thẩm Nhất Lạc gật đầu nhận lời, bị An An dẫn tới sân trượt băng, gặp người yêu của cô bé, là một nam sinh cao cao, gầy gò có khí chất văn nhân.

Nếu như Thẩm Nhất Lạc không phải là người chứng kiến ái tình của bọn họ từ đầu đến cuối thì cô bé chắc chắn sẽ không tin một cô gái có khí chất thổ phỉ như An An mà lại tiến tới bên nhau với một nam sinh văn nhược thế này, bọn họ nhìn là biết chính là người của hai thế giới.

An An nhìn thoáng qua đã biết Thẩm Nhất Lạc đang suy nghĩ gì, vừa mang giày trượt băng vừa lại gần hừ cười: "Sao nào? Mặc dù em chưa từng hẹn hò, nhưng nếu chị đoán không sai thì em thích Tần Thiệu Hiên đúng không? Còn không hiểu tình yêu là như thế nào? Tình yêu chính là cảm xúc đã tới thì cản không nổi!"

Thẩm Nhất Lạc: "Tranh thủ thời gian đi trượt băng với người yêu chị đi, được chứ?"

"Được được được.” An An bỗng nhiên cười xấu xa giây lát: “Vậy em ở chơi với người yêu tương lai của em đi, chị với người yêu của chị sẽ không quấy rầy em nữa.”

Thẩm Nhất Lạc đang suy nghĩ cô bé nói thế là có ý gì, vừa quay đầu liền thấy Tần Thiệu Hiên mang giày trượt băng lướt tới, trên gương mặt là nụ cười xán lạn: "Nhất Lạc, tớ đã tìm được cậu rồi, tớ có chuyện tốt muốn chia sẻ với cậu!"

"Sao cậu lại tới đây?" Thẩm Nhất Lạc trượt qua đó, tay của hai người rất tự nhiên mà di chuyển gần vào nhau: “Chuyện gì thế?”

"Bố mẹ tớ đồng ý chuyện tớ đi du học rồi.” Tần Thiệu Hiên kích động nói.

Đôi mắt Thẩm Nhất Lạc sáng lên: "Thật sao!"

Lúc này An An và người yêu của cô bé vừa khéo trượt qua đây, bỗng nhiên ác ý xô Thẩm Nhất Lạc về phía Tần Thiệu Hiên.

"Thật đó... Nhất lạc cẩn thận!" Tần Thiệu Hiên giúp Thẩm Nhất Lạc, cau mày nhìn về phía An An, lửa giận dâng lên: “Sao cô ấy dám đẩy cậu, ngộ nhỡ tớ không có ở đây đỡ cậu, cậu ngã thì phải làm sao?”

Thẩm Nhất Lạc đứng vững, nhìn về phía An An, có chút cạn lời với hành vi hỗ trợ thúc đẩy của An An, trấn an Tần Thiệu Hiên: "Tớ không sao."

Tần Thiệu Hiên không phục, kéo Thẩm Nhất Lạc muốn đi giáo huấn An An.

“Giáo huấn” này dĩ nhiên không phải đi đánh người, Tần Thiệu Hiên tinh thông kỹ thuật trượt băng dọa An An với người yêu của cô bé chút xíu vẫn dư sức.

An An và người yêu của cô bé không phải là đối thủ của Tần Thiệu Hiên, nhiều lần An An cho là mình sắp ngã, bị dọa sợ kêu lên a a, cuối cùng được người yêu của cô bé ôm vào lòng mới trốn thoát một kiếp. An An tức giận đến dựng tóc.

Tần Thiệu Hiên cười ha ha, Thẩm Nhất Lạc cũng bị chọc cười, lanh lợi kéo cậu bé thoát khỏi chiến trường.

"Người chị này của cậu chả biết đùa gì cả.” Tần Thiệu Hiên báo thù cho Thẩm Nhất Lạc, mặt mày tươi rói.

Thẩm Nhất Lạc cũng cảm thấy chị An An không biết đùa, có điều: "Người yêu của chị ấy rất tốt, nhìn văn nhược, nhưng mỗi lần đều che chở cho chị An An!"

"Tớ cũng che chở cậu!" Tần Thiệu Hiên không vui khi Thẩm Nhất Lạc khen đứa con trai khác, thốt ra, nói xong sửng sốt mấy giây, sau đó quan sát Thẩm Nhất Lạc.

Thẩm Nhất Lạc từ chối cho ý kiến, gắt giọng: "Tớ biết cậu sẽ che chở tớ mà!"

Tần Thiệu Hiên lại nở nụ cười, dẫn cô bé trượt phi tốc cách một khoảng trên mặt băng, cậu bé thấp thỏm nói: "Nhất Lạc, chờ chúng ta đi du học, cậu... Làm người yêu của tớ có được hay không?"

"Được!" Thẩm Nhất Lạc ngoái nhìn cậu bé cười một cái.

Tần Thiệu Hiên!!!

Trả lời nhanh vậy sao???

Trong lòng của cậu bé reo vang, không kìm được ôm Thẩm Nhất Lạc, Thẩm Nhất Lạc cười vươn tay ôm lại cậu bé.

Cái bóng hai người ôm nhau được ánh chiều tà kéo đi rất kéo dài.
Bình Luận (0)
Comment