“Thằng nhóc đó không chỉ trộm đồ mà còn suốt ngày chửi tục. Hôm qua bà Trần không mua kẹo cho nó, nó còn chửi bà Trần là đồ khốn.”
“Nhắc đến chuyện b.í.m tóc của Manh Manh, tôi đột nhiên nhớ ra, trước kia cháu gái Nhượng Nhượng của tôi cũng đòi cắt tóc, bảo là có người luôn kéo b.í.m tóc của con bé. Khi ấy tôi không quan tâm lắm, hôm nay về nhà tôi nhất định sẽ hỏi cho rõ có phải là thằng nhóc Lưu kéo b.í.m tóc của nó không. Nếu đúng thì lần sau tôi nhất định sẽ không tha cho nó.”
Thấy thời cơ đã đến, tôi nói thêm một câu: “Mấy chuyện ông bà vừa nói chưa tính là gì đâu. Năm ngoái, Thần Huy ném chiếc máy bay giấy đang cháy xuống dưới lầu khiến cho chiếc chăn bông của bà Trương cháy rụi. May thay là khi ấy không có người, nếu không thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng. Sau đó bà Trương lên tầng nói chuyện, cô Trần suýt nữa lao vào đánh nhau với bà Trương.”
“Haizz, cháu đúng là xui xẻo khi có một người hàng xóm như vậy. Gần đây cháu định chuyển ra bên ngoài sống để tránh cho Manh Manh nhà cháu lại bị bắt nạt.”
Tôi phóng đại sự thiệt thòi của gia đình mình, tiện đây công khai việc thần Huy thích chơi với lửa và bà Trần không những không dạy dỗ mà còn dung túng cho các hành động của nó.
Có các ông bà lão này làm nhân chứng, cho dù tôi có khiến cho đám cháy trở nên mãnh liệt hơn thì cảnh sát cũng sẽ không nghi ngờ một nhà vốn đã chuyển đi từ trước như chúng tôi, mà ngược lại sẽ chỉ cho rằng nhà họ Lưu thiếu ý thức an toàn nên phải gánh chịu hậu quả.
Sau khi nói lời tạm biệt với các ông các bà, tôi đưa con gái về nhà.
Lưu Thần Huy đang chơi đùa ngoài hành lang, nghe thấy tiếng chúng tôi lên lầu thì vội vàng trốn vào nhà.
Khi mở cửa, tôi liếc nhìn cánh cửa nhà đối diện. Cửa ra vào nhà họ có hai lớp, bên ngoài làm bằng sắt, bên trong làm bằng gỗ.
Từ trước đến nay bà ta không có thói quen đóng cửa sắt, điều này có lợi cho tôi.
Chỉ cần trước cửa có đủ vật liệu dễ cháy, khả năng cửa gỗ bắt lửa là rất cao. Cửa gỗ bị cháy, hành lang cũng có hoả hoạn, chắc chắn người trong nhà không thể thoát ra được.
Giống như chồng và con gái tôi kiếp trước.
Chỉ có thể ở trong nhà chờ chec.
Tôi lắc đầu gạt đi những đau buồn của kiếp trước, mở cửa bước vào nhà.
Không lâu sau ngoài cửa vang lên tiếng trẻ con đá vào tường.
“Mẹ ơi, anh Thần Huy lại tập thể dục ạ?” Con gái tôi hỏi.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
Từ nhỏ Lưu Thần Huy đã như vậy, mỗi lần không vui sẽ đá vào tường, bức tường ngoài hành lang in đầy dấu chân của nó.
Trước đây, tôi sợ con gái sẽ sợ hãi nên vẫn luôn nói với con bé là Lưu Thần Huy đang tập thể dục.
Nhưng hôm nay hành động của thằng nhóc đó rõ ràng hơi khác.
Bởi vì khi tôi ra bên ngoài kiểm tra có thể nhìn thấy một vũng nước rất rõ ràng.
Lưu Thần Huy tè trước cửa nhà tôi!
Xem ra thằng nhóc này muốn trả thù chuyện sáng nay tôi dọa nó. Không ngờ tuổi còn nhỏ mà đã tàn nhẫn như vậy.
Tôi quay người vào bếp lấy đồ ăn thừa tối qua, mở cửa đi vòng qua vũng nước rồi đưa tay gõ cửa nhà đối diện.
Gõ cửa hồi lâu, bà lão mặt mày xám xịt mở cửa ra lẩm bẩm: “Gõ cái gì mà gõ, không thấy phiền à?”
Thấy mặt mày tôi có vẻ không vui, giọng điệu của bà ta càng trở nên khó chịu: “Có việc gì mà tự nhiên lại gõ cửa?”
“Cháu trai bà tè trước ở nhà tôi, bà có dạy dỗ nó được không?” Tôi chỉ vào vũng nước tiểu.
Sắc mặt bà ta âm trầm, nhướng mày thách thức: “Mày lo trời lo đất còn muốn lo chuyện cháu trai tao đái ỉa ở đâu à? Đúng là dở hơi! Nếu chịu không nổi thì hôm nay chuyển đi luôn đi.”
Chuyện đã đến nước này mà tôi còn nhịn nổi thì chắc tôi thành thần luôn quá!
“Vâng, tôi không lo được chuyện cháu trai bà ỉa đái, bà cũng đừng lo chuyện tôi nhổ nước bọt lên đầu bà nhé.”
Nói rồi, tôi ụp cả hộp đồ ăn thừa lên đầu bà ta.
Bà ta hét lên, nước canh chảy dọc theo má rồi tràn vào miệng.
Tôi nhanh chóng quanh người chạy về nhà.
Trong thời gian ngắn không thể làm gì bọn họ, chọc cho bọn họ tức điên lên cũng là một lựa chọn không tồi.
Tâm trạng vui vẻ, tôi mặc kệ bà ta gõ cửa bên ngoài, về phòng mở điện thoại lên mạng đặt mua rất nhiều thùng carton.
Sắp chuyển nhà nên mua một ít thùng giấy là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua là thùng carton tôi mua khá là mỏng, không đựng được đồ nặng.