Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm

Chương 9

“Con gái và con rể tao c.h.ế.t oan uổng, cháu gái tao chỉ mới năm tuổi! Lưu Húc, cho dù tao không giec được mày, tao cũng sẽ khiến mày rớt một miếng thịt!”

 

Vừa dứt lời, ba tôi đã mở miệng cắn vào bắp chân Lưu Húc.

 

Lưu Húc đau đớn, chân run rẩy không ngừng.

 

Ba tôi như một miếng vải trên người anh ta. Anh ta di chuyển, ba tôi cũng di chuyển.

 

Vợ Lưu Húc thấy vậy liền cầm chiếc bình hoa trên bàn đập vào đầu ba tôi. 

 

Sau đó ba tôi không động đậy nữa, chỉ còn hai chân co giật.

 

Tôi lơ lửng trên không trung vô cùng lo lắng, nhưng tôi chỉ là một hồn ma, không thể làm gì được.

 

Nửa đêm, vợ chồng Lưu Húc lôi ba tôi ra, vứt trước cửa nhà ba mẹ chồng tôi.

 

Mô não của ba tôi bị tổn thương dẫn đến liệt nửa người.

 

Thật ra sau khi một nhà ba người chúng tôi chec đi, ba mẹ tôi và ba mẹ chồng rất đau buồn nhưng vẫn chưa đến mức tìm đến cái chec. 

 

Nhưng giờ đây ba tôi bị đánh như vậy, mẹ tôi mất đi chỗ dựa tinh thần, ba mẹ chồng tôi cũng chẳng còn động lực sống.

 

Có thể nói việc ba tôi bị đánh trực tiếp gây nên bi kịch sau này của mẹ ruột và ba mẹ chồng tôi.

Vậy nên làm sao tôi có thể không hận Lưu Húc, không hận vợ anh ta được.

 

Nghĩ đến đây, giọng nói của tôi trở nên tàn nhẫn: “Chúng ta nhất định phải giữ chân vợ chồng Lưu Húc, tốt nhất là để toàn bộ nhà bọn họ, bao gồm cả Lưu Thần Huy mắc kẹt trong biển lửa.”

 

Chồng tôi gật đầu, ôm tôi chặt hơn một chút: “Anh và Lưu Húc nhiều năm rồi không uống rượu cùng nhau, vừa hay gần đây nhà mình và nhà cậu ta xảy ra mâu thuẫn, tối chủ nhật anh sẽ mời hai người họ ăn cơm.”

 

Chúng tôi bàn bạc nghiêm túc đến mức không để ý thấy con gái đang đứng sau cánh cửa nhìn tôi và chồng.

 

11.

 

“Manh Manh!”

 

Tôi chạy đến bế con gái lên, hai chân con bé lạnh ngắt, hẳn đã đứng đó rất lâu rồi.

 

Chồng tôi cũng bước vào phòng cùng tôi, lấy quần áo cho con gái.

 

“Mẹ ơi, ba mẹ vừa mới nói đến cháy nhà ạ? Con có bị đốt không? Con ngoan lắm, không nghịch bật lửa.”

 

Con gái ngây thơ đáng yêu, tôi không kìm được mà ôm con bé thật chặt: “Manh Mạnh, ba mẹ sẽ bảo vệ con, đám cháy này chắc chắn sẽ không đốt đến con.”

 

Đợi đến khi tôi mặc đồ cho con gái xong, chồng tôi đã sắp xếp đầy đủ những thứ cần mang đi.

 

Trước khi ba người chúng tôi rời đi, tôi nhìn ngôi nhà đã gắn bó nhiều năm lần cuối.

 

Kiếp trước, cả nhà tôi c.h.ế.t ở đây, kiếp này, hi vọng nó có thể trả thù cho chúng tôi.

 

Chỉ còn hai ngày nữa!

 

Chúng tôi tạm thời ở nhà ba mẹ chồng, chiều thứ bảy chồng tôi đón ba mẹ tôi qua đây. 

 

Một nhà bảy người chúng tôi cùng nhau ăn lẩu.

 

Ăn xong, ba tôi và ba chồng đánh cờ ở ban công, ba chồng tôi thích đi lại nước cờ, ba tôi mắng ông ấy chơi dơ.

 

Mẹ tôi than thở với mẹ chồng rằng ba tôi rất lười, không chịu giặt tất. 

 

Mẹ chồng tôi cười, không bỏ qua cho ba chồng: “Đàn ông mà, như nhau cả, có mấy ai là chăm chỉ đâu. Tôi đoán nếu chúng ta chec rồi, hai lão già này chỉ có thể nằm chờ chec.”

 

Mẹ chồng nhầm rồi, kiếp trước sau khi mẹ tôi và mẹ chồng mất, ba chồng không chỉ học cách nấu ăn, còn chăm sóc ba tôi rất tốt. 

Bữa ăn cuối cùng, ông ấy làm món tôm hùm đất mà ba tôi thích nhất, chỉ tiếc là mới ăn được mấy miếng đã nôn ra m.á.u đen.

 

Tôi nhìn những người thân thiết nhất của mình đang sống ngay trước mắt, không kìm được cay cay sống mũi. Những ngày tháng bình yên tốt đẹp, tôi cứ nghĩ sẽ mãi bình yên tốt đẹp.

 

Ngày cuối cùng…

 

Tôi và chồng đều có tâm sự, dậy từ rất sớm.

 

Mặc dù tôi đã hạ sốt rồi nhưng đầu vẫn còn đau, cả người cứ mơ mơ màng màng.

 

Chồng tôi đưa tôi đi bệnh viện truyền trước, trong lúc chờ vẫn luôn nói chuyện qua wechat với Lưu Húc.

 

“Sao rồi? Anh ta đồng ý ăn bữa cơm không?”

 

Chồng tôi gật đầu: “Anh hẹn chiều nay lúc năm giờ rưỡi, em nói là chín giờ bắt đầu cháy, bọn anh ăn một bữa, đến khi về nhà là vừa hay.”

 

Thù sắp được báo, tôi kích động đến nỗi run lên.

 

12.

 

Kế hoạch rất thành công, sáu rưỡi tối, vợ chồng tôi và vợ chồng Lưu Húc gặp nhau ở một nhà hàng.

 

Lưu Húc thay đổi rồi, cả người phát tướng, nhìn thấy vợ chồng tôi, anh ta ngẩng đầu chào hỏi.

 

Vợ anh ta cười niềm nở, vừa gặp mặt đã khoác tay tôi.

 

“Chị dâu, chúng ta lâu lắm không gặp, chị càng ngày càng đẹp ra.”

 

Mùi nước hoa trên người cô ta nồng đến nỗi khiến tôi buồn nôn.

Bình Luận (0)
Comment