Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 194

“Hoàng thượng…” Trần quý phi nhìn hoàng đế, mặc dù chưa nói lời gì, nhưng đôi mắt sáng thể hiện chút lo lắng. Tựa như thật sự đang vì thiên hạ giang sơn này mà bận tâm. Hoàng hậu giật giật môi, nét mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lặng im không nói.

“Được, bây giờ trẫm nhìn ngươi dâng hương!” Hoàng đế nói với Giám chính.

Giám chính cúi đầu, dặn dò thủ hạ đem nhang tiếc nguyện dâng lên, nhang tiếc nguyện được làm cực kỳ thô to, lớn tầm một cây cột loại nhỏ, các triều đại trước chỉ khi nào gặp phải điềm đại hung mới phải đốt nhang tiếc nguyện để hỏi ông trời. Nhang tiếc nguyện được châm lửa, đài xem tinh tượng nhất thời được bao phủ bởi khói nhang ấm áp, Giám chính quỳ xuống, hướng về phía nhang tiếc nguyện dập đầu ba cái, nói. “Trời xanh phù hộ, trời giáng cảnh báo, bây giờ có song tinh bạn nguyệt, yêu tinh hiện thế, cầu xin trời cao minh chứng, báo cho biết chỗ ở của yêu tinh!”

Khói hương lượn lờ bay lên, dần dần bị màn đêm đen nhánh bao phủ. Khóe môi Tưởng Nguyễn khẽ nhếch, hai tay đan trước ngực, gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài đen óng, bạch y trắng thuần, dung nhân tuyệt sắc khuynh thành, lại như ác quỷ xinh đẹp chốn địa ngục, mang theo hận ý ngút trời phủ xuống.

Ánh mắt Tiêu Thiều rơi xuống người Giám chính, thần sắc ngưng trọng.

Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng kinh hô.

Mâu quang Trần quý phi chậm rãi giãn ra, như nước Giang Nam trong vắt, tràn đây êm đềm vui sướng.

“Vương tỷ tỷ, trên người ngươi bị sao thế này…” Âm thanh dần lớn hơn một chút.

Ý cười trong mắt Trần quý phi đình trệ.

Nhưng nhóm nữ quyến chứng kiến cảnh ấy đều đang rất hoảng sợ, nhao nhao lùi về phía sau, để lại một mình Vương mỹ nhân lẻ loi đứng ở giữa. Lúc này, bộ xiêm y thuần trắng nàng ta mặc đều bị nhuộm đỏ. Như máu thấm đẫm khiến người khác giật mình, dần dần từ ngực không ngừng lan rộng đến toàn thân, càng lúc càng nhiều, giống như máu tươi chảy ra từ cơ thể, đám người ào ạt tránh né, chỉ còn lại một mình Vương mỹ nhân cào cấu loạn xạ vào y phục của mình, miệng lẩm bẩm. “Tại sao lại như vậy… Không đúng, tại sao lại như vậy?”

Trần quý phi đột nhiên cúi đầu nhìn Tưởng Nguyễn đang bên cạnh Ý Đúc thái hậu, Tưởng Nguyễn vờ như không phát giác được ánh nhìn của nàng ta, quay đầu sang đối diện trực tiếp với Trần quý phi, khẽ cười. Nụ cười ấy ôn hòa, thắp sáng dung nhan quyến rũ, nhưng trong con ngươi lại như ẩn chứa vô hạn giễu cợt cùng khiêu khích. Tưởng Nguyễn hướng nàng ta gật đầu, thân thể Trần quý phi lập tức cứng ngắt.

Hoàng đế giận dữ nói. “Yêu nữ! Bắt ả ta lại!”

Thị vệ ùa lên, không phí chút sức lực nào đã chế phục được Vương mỹ nhân, nàng ta không ngờ trên người mình đột nhiên xảy ra biến cố như vậy, lúc này tinh thần đã sớm loạn. Sau khi bị tóm lên thì không cam lòng hét lên. “Bệ hạ! Bệ hạ! Nô tỳ bị oan, nô tỳ bị oan!”

Thục phi ôm ngực, nói. “Oan uổng thế nào được, đây là cảnh báo trời xanh ban xuống, rõ ràng ngươi chính là yêu tinh họa quốc. Thật khiến người ta sợ hãi.”

“Bệ hạ, bệ hạ…” Vương mỹ nhân biết một khi bị nhận định là yêu tinh, sợ rằng kết cục đợi nàng ta sẽ thảm đến không thể thảm hơn. Ánh mắt nàng ta bất giác rơi vào bên cạnh chỗ của Ý Đức thái hậu nơi cách hoàng đế không xa, Tưởng Nguyễn bạch y bay trong gió, thoải mái đứng đó, xiêm y không dính một hạt bụi, nào đâu thấy chút vệt máu nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vốn dĩ nên là Tưởng Nguyễn mới phải, tại sao giờ lại biến thành nàng? Vương mỹ nhân bừng tỉnh hiểu ra, nhất định do Tưởng Nguyễn, chính Tưởng Nguyễn đã giở trò trên đồ của nàng ta, bằng không thì mọi chuyện sao có thể biến thành thế này?

“Bệ hạ, là Hoằng An quận chúa hãm hại nô tỳ!” Vương mỹ nhân cắn răng nói. “Là Hoằng An quận chúa! Cô ta động tay động chân trên xiêm y của nô tỳ! Bệ hạ, nô tỳ bị oan!”

“Câm miệng.” Ý Đức thái hậu lạnh giọng quát. “Hồ ngôn loạn ngữ, chuyện này có liên quan gì đến Hoằng An!”

“Chuyện này liên quan đến sự trong sạch của Hoằng An, Vương mỹ nhân nhất định phải giải thích rõ ràng, Hoằng An cũng không sợ đối chất với Vương mỹ nhân.” Tưởng Nguyễn hướng về phía hoàng đế hành lễ. “Phụ hoàng, hôm qua Vương mỹ nhân đem y phục cục Ty y làm cho nhi thần đến, nhi thần nhận. Nhưng dựa theo lời của Vương mỹ nhân, nhi thần hãm hại Vương mỹ nhân, nhưng xiêm y của Vương mỹ nhân nhi thần chưa từng chạm tới.” Nàng cười như không cười nhìn Vương mỹ nhân, nói. “Hoằng An muốn hỏi Vương mỹ nhân, tại sao lại muốn hãm hại Hoằng An? Xiêm y của Vương mỹ nhân, chẳng có một chút liên quan gì đến Hoằng An hết. Nếu nói từ lúc đến đài xem tinh tượng cho tới giờ, thì Hoằng An vẫn ở cách Vương mỹ nhân rất xa. Nếu Vương mỹ nhân muốn hãm hại, phiền xin hãy lấy chứng cứ ra, bằng không, chính là ăn nói lung tung!”

Một phen chất vấn, trực tiếp khiến Vương mỹ nhân á khẩu, đúng vậy, vốn do nàng ta tự đem xiêm y đến cho Tưởng Nguyễn, và Tưởng Nguyễn cũng chưa từng đụng chạm vào xiêm y của nàng, nhưng thế thì tại sao, cuối cùng người gặp chuyện lại là nàng? Chẳng lẽ… Vương mỹ nhân chợt nhìn về phía Trần quý phi, là ả ta?

Trần quý phi nhìn rõ từng biểu cảm của Vương mỹ nhân, lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, lạnh lùng nhìn lại. Vương mỹ nhân đối diện với cặp mắt lạnh lùng đó, không khỏi rùng mình. Cả nhà nàng còn phải dựa vào sự giúp đỡ của Trần quý phi, nếu chọc giận kẻ này, e rằng người toàn phủ đều không thể sống yên lành. Oan khuất này chỉ có thể nuốt xuống, đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.

Nàng quỳ xuống, nghĩ thầm dù sao cũng phải chết, nếu bị nhận định là yêu tinh sẽ bị hành hạ đến chết thế thì không bằng tự kết thúc sinh mạng một cách sảng khoái, nghĩ vậy, nàng cắn thị vệ đang khống chế mình một cái. Vốn dĩ thị vệ kia thấy nàng đã bình tĩnh hơn nên buông lỏng cảnh giác, thình lình bị cắn một cái nên bất ngờ và không kịp ngăn cản, Vương mỹ nhân đã rút bội đao bên hông thị vệ ra kề lên cổ mình.

Chẳng ai ngờ được nàng sẽ hành động như vậy, vòi máu tung tóe bắn ra, Vương mỹ nhân mềm nhũn ngã xuống, đôi mắt trợn trừng, hướng thẳng về phía Tưởng Nguyễn.

Kể từ đó, ánh mắt tất cả mọi người tất nhiên đều tập trung lên Tưởng Nguyễn, chỉ cảm thấy Vương mỹ nhân chết không nhắm mắt, mặc dù vừa rồi lời chất vấn của Tưởng Nguyễn đều hợp tình hợp lý, nhưng giờ khó tránh khỏi bị hoài nghi.

Ánh mắt Tiêu Thiều lạnh lẽo, mục đích của Vương mỹ nhân kia đã thành! Cho dù bỏ mạng cũng phải tạt một xô nước bẩn lên Tưởng Nguyễn, hòng muốn dùng hành động cố gắng hết sức đối phó này để Trần quý phi nhìn thấy rồi suy xét trông nom chiếu cố Vương gia ít nhiều.

Thị vệ tiến lên dò xét hơi thở của Vương mỹ nhân, quỳ xuống thỉnh tội. Hoàng đế giận dữ, giận vì tinh tượng báo điềm hung, hai là yêu tinh họa quốc xuất hiện, tất cả mọi chuyện đều rất bất thường. Lão nhìn Giám chính đang ngây người. “Chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Giám chính sửng sốt, hồi thần lại, cả người run bần bật. Chuyện hôm nay vốn không nên là vậy, sau khi yêu tinh biến thành Vương mỹ nhân, mọi chuyện đã không thể khống chế, cục diện hiện tại hắn không ngờ tới, cũng không biết được kết cục sẽ ra sao. Có điều vở kịch này vẫn phải diễn cho tròn, run giọng nói. “Hồi bẩm hoàng thượng, yêu tinh đã chết, trời cao sẽ phù hộ triều ta hưng thịnh.”

Hiển nhiên hoàng đế không quá hài lòng với đáp án này, nhìn Tuệ Giác nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, hỏi. “Quốc sư có kiến giải gì?”

Tuệ Giác thở dài, nét mặt hiện ra vài phần thương xót, bước từ từ đến trước thi thể Vương mỹ nhân, đưa tay lên vuốt qua mắt Vương mỹ nhân, lúc lấy tay ra, đôi mắt vốn dĩ đến chết cũng trợn trừng đã nhắm lại. Tuệ Giác nhắm mắt, chắp tay, tựa như đang niệm chú vãng sinh.

Đợi khi niệm xong, còn chấp tay xá một xá về phía thi thể. “A di đà phật.”

Thục phi nhìn không lọt mắt, yêu kiều nói. “Mặc dù biết rằng Quốc sư lòng dạ từ bi, nhưng sao lại bái lạy một yêu tinh, ả yêu tinh này, chết không có gì đáng tiếc, quốc sư còn niệm chú vãng sinh, há chẳng phải đang hại toàn bộ triều Đại Cẩm hay sao?”

“Câm miệng.” Hoàng đế bực tức quát, trước giờ sự tín nhiệm lão dành cho Tuệ Giác có thừa, tất nhiên sẽ không bác bỏ hành động của Tuệ Giác. Quốc sư thở dài một tiếng, xoay người xá hoàng đế. “Hoàng thượng, vị thí chủ này, không phải yêu tinh.”

“Chuyện này giải thích thế nào?” Hoàng đế gấp gấp truy hỏi.

Bả vai Giám chính đang quỳ bên dưới không kiềm được run lên, khẽ đưa mắt tới chỗ Trần quý phi, rồi ngước mắt dời về phía Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn lẳng lặng đứng bên cạnh Ý Đức thái hậu, nghe Tuệ Giác nói vậy thần sắc vẫn không thay đổi, tựa như nàng không nghe thấy gì hết, nụ cười trên môi như được khắc lên, ôn hòa vô hại, nhưng lại khiến người khác toàn thân lạnh lẽo. Trong lòng Trần quý phi nặng nề, có một dự cảm xấu.

Tuệ Giác lắc đầu không nói, có điều nét mặt càng thêm bi thương hơn.

Còn chưa kịp nói thêm gì, trên bầu trời xuất hiện tiếng cú vọ kêu, đài xem tinh tượng là một nơi trang nghiêm, bình thường đều được chỉnh lý kỹ càng, sao có thể có cú vọ. Mọi người đều đang hoài nghi, chợt thấy trên không trung xuất hiện một bóng đen xẹt qua, cái bóng ấy cực nhanh, bay vút qua đỉnh đầu mọi người, trên đài xem tinh tượng không có cung thủ, chẳng thể bắn hạ vật kia.
Bình Luận (0)
Comment