Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 211

Lộ Châu trợn to hai mắt, sợ Tưởng Nguyễn như vậy, làm giống như Tưởng Nguyễn là một người rất đáng sợ vậy.

“Ta không phạt ngươi.” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói. “Nhưng bắt đầu kể từ hôm nay, nếu Thập Tam điện hạ còn xảy ra bất kỳ chuyện gì không hay nữa, ngươi cũng không cần sống. Trên người cậu bé có một dấu bàn tay, trên người ngươi tất nhiên sẽ có một ngàn cái. Cậu bé bị thương một vết, ngươi cũng sẽ giống vậy mà chịu một ngàn vết.”

Giọng nàng bình thản, cung nữ lại không ngừng rùng mình, chỉ thấy như vừa nghe được một âm thanh vang tới từ địa ngục. Ngớ ngẩn một hồi mới rõ ràng, chợt hung hăng dập đầu mấy cái với Tưởng Nguyễn. “Nô tỳ tạ quận chúa trách phạt.”

Tưởng Nguyễn lại nhìn về phía đứa bé vẫn luôn nhìn trộm mình, Tuyên Phái nhìn chằm chằm nàng, rụt rè cười với nàng một cái. Đôi mắt trong veo ấy khiến lòng nàng mềm nhũn, muốn bước lên trước ôm cậu bé vào trong ngực—— như đời trước vậy. Nhưng cuối cùng chỉ có thể móc một bình sứ xanh nhỏ từ trong ngực áo ra, lúc trước khi Tưởng Quyền đánh nàng,Tiêu Thiều mang linh dược tới. Nàng nhét lọ thuốc vào tay Tuyên Phái, dặn dò cung nữ kia, nói. “Mỗi ngày nhớ bôi cho Thập Tam điện hạ một lần.” Dừng một chút, nàng lại nói. “Nhớ kỹ lời ta nói.”

Cung nữ gật đầu liên tục không ngừng, trong lòng vừa nghi ngờ vừa vui mừng, không biết vì sao Hoằng An quận chúa lại thương yêu Thập Tam điện hạ như vậy, nhưng nếu nói để tâm, sao chưa từng làm ra hành động thân mật nào với Thập Tam điện hạ, thậm chí còn có chút không thân thiết.

Trong lòng Thiên Trúc và Lộ Châu cũng cùng chung một thắc mắc như vậy, Tưởng Nguyễn lại không cho họ thời gian hiểu lầm, nói với cung nữ kia. “Đưa Thập Tam điện hạ về đi.”

Cung nữ vội vàng hành lễ với Tưởng Nguyễn, dẫn Tuyên Phái rời đi. Tuyên Phái bị cung nữ dắt tay đi thật xa, không nhịn được quay đầu nhìn Tưởng Nguyễn, bóng người nho nhỏ trông hết sức đáng thương.

“Nếu ngươi giúp nó, vậy tại sao phải lạnh nhạt với nó như vậy?” Một giọng nam trầm vang lên từ sau lưng.

Tưởng Nguyễn xoay đầu lại, Liễu Mẫn mặc quan bào màu xanh, không biết đã đứng đây được bao lâu, tận lúc này mới bước ra.

Thiên Trúc khẽ cau mày, cô là người tập võ, Liễu Mẫn ẩn núp không quá giỏi, cô đã sớm phát hiện Liễu Mẫn, nhưng đối phương chậm chạp không đi ra, còn tưởng rằng là thái giám cung nữ nào đang nghe lén, chưa từng nghĩ người đó lại là Liễu Mẫn. Quan hệ giữa Liễu Mẫn và Tưởng Nguyễn rất vi diệu, Thiên Trúc tất nhiên đứng về phía Thiếu chủ nhà mình, nên không quá ưa Liễu Mẫn.

Liễu Mẫn nhìn thấy Tưởng Nguyễn xoay người lại thì hơi sững sờ, trước nay khi gặp Tưởng Nguyễn đều là thấy nàng mặc y phục đỏ thần thái phấn chấn. Hôm nay lần đầu nhìn thấy nàng mặc màu xanh, bản thân Liễu Mẫn thích màu xanh, huống chi Tưởng Nguyễn mặc thành nhưvậy, là cùng một màu với hắn.

Đến cả bản thân Liễu Mẫn cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì, đến tận khi Tưởng Nguyễn lên tiếng. “Thuận tay giúp mà thôi, cần gì nói tới tình cảm.”

Lời này nghĩa là nói hôm nay nàng giải vây giúp Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái, chẳng qua vì trong lúc vô tình tiện tay giúp mà thôi, không phải có lòng làm vậy, ngày sau gặp lại Tuyên Phái, cũng không có tình nghĩa đặc biệt gì. Nói như vậy không khỏi quá đỗi lạnh bạc, huống chi Liễu Mẫn nhìn thấy một màn kia, đã nhận định Hoằng An quận chúa là một người lương thiện trong nóng ngoài lạnh, chỉ cho rằng Tưởng Nguyễn đang xấu hổ nên mới nói vậy.

Hắn nói. “Không phải ai cũng tình nguyện vì một hoàng tử không được thương yêu mà đắc tội Hòa Di quận chúa. Cho dù là hành động thuận tay, Hoằng An quận chúa thật sự là người có lòng nhân nghĩa.”

Địa vị của Tuyên Phái ở trong cung Liễu Mẫn cũng đã nghe qua, Thập Tam hoàng tử xuất thân ti tiện, mẹ đẻ chẳng qua chỉ là một cung nữ được hoàng đế vô tình lâm hạnh thôi. Vào ngày sinh hạ Thập Tam hoàng đã qua đời vì sanh khó, cậu bé gần như bị tùy ý vứt bỏ mà lớn lên. Trở nên hèn nhát như hiện tại, âu cũng là lẽ hiễn nhiên. Thái độ của nô tài trong cung đối với vị Thập tam hoàng tử này cũng không hề cung kính, thậm chí trong tối còn tùy ý bắt nạt. Không ngờ hôm nay Tưởng Nguyễn lại đứng ra giúp đỡ một người không quen là Thập Tam hoàng tử. Trong xương Liễu Mẫn chứa cốt cách thanh cao của văn nhân, nên đánh giá rất cao hành động này của Tưởng Nguyễn. Nàng khẽ mỉm cười. “Liễu Thái phó quá đề cao ta rồi, chỉ vì trên danh nghĩa nói sao ta và Thập Tam hoàng tử cũng là tỷ đệ, cho dù cậu bé chỉ là một thứ tử trong phủ, cũng không thể tùy ý đánh chửi. Nhà bình dân đã như vậy, hoàng gia càng phải để ý quy tắc hơn.”

Thập Tam hoàng tử cũng như thứ tử, vậy mà trong hoàng cung lại mặc người đánh chửi. Ban đầu ở Tưởng phủ khi Triệu Mi vẫn còn sống, Tưởng Siêu và Tưởng Tố Tố cũng là con thứ, nhưng cuộc sống so với đích nữ là nàng còn dễ chịu hơn. Người và người chính là bất công như thế đấy. Nghĩ đến đó, mắt Tưởng Nguyễn tối lại.

Nhận ra trên người Tưởng Nguyễn chợt lóe lệ khí, trong lòng Liễu Mẫn hơi kinh ngạc. Rồi nhớ tới chuyện lúc trước, Tưởng Nguyễn bị vu oan độc giết Tưởng lão phu nhân bị bắt vào đại lao, thân là sinh phụ Tưởng Quyền chưa hề tới thăm một lần. Lúc ấy hắn lo lắng và gấp gáp, nên đã tới tìm hoàng đế, ánh mắt hoàng đế nhìn mình ngày đó Liễu Mẫn vẫn còn nhớ. Hoàng đế nửa nhạo báng nửa chăm chú nhìn hắn. “Liễu ái khanh, khanh quan tâm Hoằng An quận chúa như vậy, trẫm đính hôn nàng cho khanh, khanh thấy sao?”

Lúc ấy dưới cơn hốt hoảng Liễu Mẫn không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt, sau đó lại nghĩ về chuyện này, không kiềm được mà suy nghĩ sâu xa. Dường như từ sau khi biết người nọ là Tưởng Nguyễn, Liễu Mẫn luôn nghĩ tới cô gái đặc biệt này. Ngay cả Thái tử thỉnh thoảng nhìn thấy dáng vẻ thất thần của hắn cũng phải hỏi. “Thái phó cả ngày không thiết cơm nước, phải chăng đã có người trong lòng?”

Hôm nay nhìn thấy Tưởng Nguyễn đứng trước mặt mình, lòng Liễu Mẫn dâng lên cảm giác ê ẩm, không rõ rốt cuộc là tư vị gì. Hắn hơi chần chừ nói. “Vi thần rất bội phục quận chúa.”

“Liễu Thái phó quá khen.” Thái độ Tưởng Nguyễn vẫn ôn hòa như cũ, nhưng cũng từ chối người khác ngàn dặm, Liễu Mẫn chợt cảm thấy thất vọng với chính bản thân mình. Hắn có thể nghĩ ra văn chương hoa lệ, suy được quốc sách ưu tú, nhưng lại không biết phải trò chuyện lấy lòng một cô gái như thế nào. Giống như nếu có nói thêm gì đi nữa, thì thái độ của Tưởng Nguyễn vẫn sẽ chỉ lạnh nhạt thế thôi.

Lộ Châu đảo tròng mắt, nhìn Liễu Mẫn từ trên xuống dưới, thầm nghĩ người này thân là Thái phó, sao lại biến mình thành dáng vẻ của một con mọt sách chứ. Đần độn quá đi thôi.

Thiên Trúc nhíu mày, Thiếu chủ nhà mình không thích tên Liễu Mẫn này đến gần Tưởng Nguyễn, tất nhiên cô hiểu rõ. Cẩm y vệ còn đang trông đợi Thiếu phu nhân, sao có thể để một Thái phó cướp đi. Huống chi dù đứng ở góc độ của một nha hoàn thiếp thân để đánh giá, với tính cách của Tưởng Nguyễn thì một Thái phó chỉ biết quốc sách và văn chương tuyệt đối không thể đả động đến nàng, Liễu thái phó tay trói gà còn không chặt sao có thể bảo vệ được Tưởng Nguyễn. Thiên Trúc thấp giọng nói. “Cô nương, thời gian không còn sớm nữa. Chỗ Thái hậu nương nương…”

Tưởng Nguyễn gật đầu, cười nói với Liễu Mẫn. “Liễu Thái phó, ta còn phải tới Từ Ninh cung, đi trước một bước.”

Trong mắt Liễu Mẫn lóe lên vẻ thất vọng, nói. “Nếu như thế, cáo từ.”

Tưởng Nguyễn xoay người theo Thiên Trúc đi về hướng ngược lại, Liễu Mẫn ở sau lưng đứng đó một lúc lâu, rồi hơi ảo não vỗ đầu một cái, buồn buồn không vui rời đi.

Đợi đến Từ Ninh cung, Dương cô cô nhìn thấy Tưởng Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào bên trong, nói. “Thái hậu nương nương hôm nay có hơi không vui, quận chúa trấn an người nhiều chút.”

“Ta biết rồi.” Tưởng Nguyễn gật đầu. Vào phòng, quả nhiên thấy Ý Đức Thái hậu nằm dựa trên ghế mềm, chiếc áo dài màu hồng ngọc thả xuống cọ vào mép ghế. Ghế mềm này được làm từ gỗ trầm hương, khi chiếc áo xoẹt qua lại thì phát ra âm thanh ma sát nho nhỏ. Đôi mày Ý Đức Thái hậu cau chặt, nhìn như có vẻ ấm ức lắm.

Tưởng Nguyễn mỉm cười đi tới, bước chân nhẹ nhàng rất khẽ, Ý Đức Thái hậu nghe tiếng vang quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Nguyễn cũng hơi sững sờ, đôi mắt như lâm vào hồi ức xưa cũ, không tự chủ khẽ giọng gọi. “Nguyên Dung...”

“Hoàng tổ mẫu.” Tưởng Nguyễn cất tiếng gọi.

Dường như bị tiếng gọi của Tưởng Nguyễn thức tỉnh, Ý Đức thái hậu choàng tỉnh, bất đắc dĩ vỗ trán mình một cái. “Quả nhiên già thật rồi, mắt cũng không còn nhìn rõ nữa.”

Ghế bàn nhỏ trước mặt đang đặt một bức tranh, trong tranh là thảo nguyên và sa mạc vô tận, vầng tà dương tự chân trời chậm rãi rơi xuống, ánh mặt trời lặn màu đỏ chiếu sáng toàn bộ khung cảnh. Xa xa có một đội lạc đà thản nhiên đi qua, tựa như còn có thể nghe thấy tiếng chuông vòng trên người lạc đà đà đang ngân vang.

Tưởng Nguyễn hơi nhíu mày, bức tranh này vẽ cảnh Nam Cương?

Ý Đức Thái hậu chú ý tới ánh nhìn của Tưởng Nguyễn, thở dài một hơi, như cực kỳ mệt mỏi, cũng không còn sức để nói lời thừa thải, chỉ nói. “Hoằng An, bồi ta ngồi một lát đi.”

Tưởng Nguyễn ôn hòa đáp. ‘Vâng.”
Bình Luận (0)
Comment