Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 220

Sau bửa tiệc kim cúc, mọi thứ dường như đã trở lại bình thường. Hôm đó Tưởng Tố Tố không cùng ngồi xe ngựa của Diêu thị để về, mà nói rằng có một công tử nhường xe ngựa của bản thân, cố ý muốn đưa nàng ta về phủ. Không hiểu sao Tưởng Tố Tố cũng đồng ý, có điều mọi sự chú ý và nghị luận của mọi người hôm nay đều tập trung vào phu nhân Hạ gia, nên quên mất nàng ta.

Trên đường về Tưởng phủ, từ miệng Triệu Phi Châu, Diêu thị biết được mọi chuyện, lại cảm ơn Tưởng Nguyễn lần nữa. Nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ, hỏi. “Vậy hai nha hoàn kia đã đi đâu mất rồi?”

Cuối cùng cũng không tìm được nha hoàn hầu cận của Du Nhã và nha hoàn mật báo, Tưởng Nguyễn nói. “Nha hoàn mật báo vốn là người của ta, còn về nha hoàn hầu cận Hạ nhị phu nhân, tạm thời bị đưa đến thôn trang, qua mấy hôm sẽ đuổi nó ra khỏi kinh thành.”

Diêu thị gật đầu, an tâm. Triệu Ngọc Long lại không hoàn toàn tin, trước giờ Tưởng Nguyễn làm việc sạch sẽ gọn gàng, nên chắc chắn không giữ lại cái chuôi nào. Để lại tỳ nữ của Du Nhã sẽ biến thành tai họa ngầm, ngoan tuyệt như Tưởng Nguyễn, sao có thể yên tâm giữ một mối họa bên người. Có chăng nàng chỉ nửa thật nửa giả đáp cho qua, Triệu Ngọc Long không tìm ra chứng cứ gì, chỉ đành giữ nghi ngờ trong lòng thôi.

Sau khi về phủ, Tưởng Quyền vẫn chưa về, ánh mắt các vị phu nhân tiểu thư nhìn Tưởng Nguyễn đều hơi khác lạ, ma ma có gan lớn hơn chút còn kéo Lộ Châu khẽ hỏi. “Đại tiểu thư Hạ gia thật sự là con gái Hạ nhị gia sao?”

Lộ Châu qua loa lấy lệ đáp mấy câu rồi theo Tưởng Nguyễn về Nguyễn cư, vừa vào lập tức đóng cửa phòng lại, Liên Kiều và Bạch Chỉ ra đón. Liên Kiều lanh lẹ nhanh miệng nói. “Cô nương, chuyện xấu của Hạ gia hôm nay đã truyền khắp kinh thành rồi, lão gia cũng biết chuyện này, đụng phải nhị cô nương vừa về tới cửa, chỉ nói mấy câu đã xảy ra tranh chấp với nhị cô nương. Nói nhị cô nương phải về phòng tự ngẫm, sau đó lão gia nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài.”

Tưởng Nguyễn nhướng mi, đến giờ phút này, Hạ gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Tưởng phủ có quan hệ thông gia, tất nhiên cũng bị dân chúng nhìn chăm chăm. Ấy mà Tưởng Tố Tố còn không nhìn ra lợi hại trong đó, vui vẻ ngồi xe ngựa của công tử nhà người ta trở về, há chẳng phải phơi bày điểm yếu cho trăm họ nghị luận hay sao. Người đời sẽ chỉ nói rằng người Hạ gia từ trong xương trong máu đã là loại không biết xấu hổ, phép tắc. Tưởng Tố Tố làm vậy, chính là một tay đẩy Tưởng phủ vào lò thiêu. Hiện giờ Tưởng phủ đã không còn địa vị và vinh hoa như xưa, chỉ được phép vào không được phép ra, nào có thể chịu nổi thêm lời nghị luận nhạo bán của người đời. Dù Tưởng Quyền có yêu thương Tưởng Tố Tố ra sao, cũng không ngăn được cơn tức.

Bạch Chỉ nói. “Hôm nay Hạ gia có thể nói là đã mất hết thanh danh, e rằng đại tiểu thư Hạ gia cũng sẽ bị trong cung gạch tên khỏi danh sách tú nữ.”

Đứa con do thúc tẩu thông dâm sinh ra, bản chất giá trị con người không trong sạch, hiển nhiên không thể vào cung. Tưởng Nguyễn rũ mắt, kiếp trước ở trong cung Hạ Kiều Kiều có Hạ Thành đứng sau ủng hộ, rất được sủng ái, đều là phẩm cấp Mỹ nhân như nhau, mà cuộc sống của Hạ Kiều Kiều và nàng khác nhau một trời một vực. Cho dù nàng không thể tạo thành uy hiếp gì, Hạ Kiều Kiều cũng tìm đủ mọi cách gây phiền phức cho nàng. Vị này xưa nay tự cho rằng bản thân là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Hạ gia, nay biết được mình chỉ là một nghiệt chủng, liệu rằng sẽ có cảm giác thế nào đây?

……

Trong Hạ hầu phủ, Thân Nhu và Hạ Thiên Tài quỳ dưới đất, sắc mặt Hạ Thiên Dật xanh mét, hung tợn đá Thân Nhu một cước. “Tiện nhân!” Ánh mắt nhìn Hạ Thiên Tài cũng tràn đầy oán độc.

Hạ Thành cầm roi gia pháp, roi da đen nhánh to bản, vì nhiều năm được ngâm trong nước thuốc nên vô cùng bền chắc, quất vào người phát ra tiếng ‘chát chát’ vô cùng rợn người. Mà sau mỗi một tiếng roi quất xuống, thân thể mềm mại của Thân Nhu lập tức nhiều thêm một vết thương máu chảy dầm dề.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa.” Thân Nhu gào khóc, xiêm y đã sớm bị roi quất đến rách nát, làn da mềm mại trắng noãn giờ đây toàn là vết máu, vết thương chất chồng làm mất đi mỹ cảm thường ngày, vừa nhìn đã khiến người khác buồn nôn. Hạ Thành thở hổn hển dừng roi, vừa rồi quất liên tiếp mười mấy roi, lão đã thấy có chút đuối sức. Hạ Thiên Tài và Thân Nhu qua lại nhiều năm, mắt thấy Thân Nhu chịu khổ, giờ phút này nổi lòng thương hương tiếc ngọc, nói với Hạ Thành. “Cha, chuyện này không liên quan tới Nhu nhi, đều là con trai sai, cha đừng đánh Nhu nhi nữa!”

Nói chưa dứt lời, càng nói càng khiến Hạ Thành giận đến không có chỗ trút, nghĩ tới chính đứa con trai không nên hồn và đứa con dâu lớn cùng nhau làm ra chuyện đồi bại phong tục khiến Hạ gia trở thành trò cười cho thiên hạ, khiến lão cảm thấy hối hận chỉ ước gì chưa từng sinh ra đứa con trai Hạ Thiên Tài này. Lập tức vung roi lên quất, lần này là hướng về phía Hạ Thiên Tài.

“Lão gia đừng mà!” Bên cạnh truyền tới một tiếng thét kinh hãi, Hạ phu nhân đã nhào qua cản, níu lấy tay Hạ Thành, nói. “Thiên Tài là con trai của ngươi mà, sao ngươi nỡ lòng nào đánh nó? Đều do con ả lẳng lơ này quyến rũ Thiên Tài, nếu hôm nay Thiên Tài xảy ra bắt trắc nào, ta cũng không sống nỗi. Ngươi nhất quyết muốn đánh, thì đánh cả ta luôn đi!”

Tính tình Hạ Thiên Dật cứng nhắc, không linh hoạt thông minh bằng Hạ Thiên Tài, là tay trăng hoa lão luyện tất nhiên miệng lưỡi cũng dẽo, ngày thường dỗ ngọt Hạ phu nhân đến vui sướng, Hạ phu nhân yêu thương nhất là con trai nhỏ của mình, mặc dù cũng giận Hạ Thiên Tài đã làm ra chuyện vô liêm sỉ, nhưng lúc thấy Hạ Thiên Tài bị đánh lại sốt ruột, tất nhiên muốn bảo vệ.

Hạ Thành thấy cảnh này, trong lòng lại giận dữ. “Mẹ hiền con hư! Mẹ hiền con hư!”

Thấy Hạ Thiên Tài bảo vệ Thân Nhu như vậy, Du Nhã vốn đúng xem kịch vui lập tức không cam lòng, bất quá chỉ là một con tiện nhân, lâm vào hoàn cảnh này còn có được sự thương tiếc của Hạ Thiên Tài, bà ta chỉ tiếc sao Hạ Thành chưa đánh chết Thân Nhu.

Hạ Thiên Dật tất nhiên cũng nhìn rõ từng hành động của nhị đệ mình, tức giận ngất trời. Nếu một người bình thường tính tình âm trầm cứng ngắc thật sự thay lòng oán độc, kết cục thế nào không ai có thể đoán được.

Du Nhã bi thiết nói. “Mẹ nói như vậy, thế thì có phải đã quá không công bằng với đại bá hay không? Đại bá mới là người chịu khổ chịu thiệt, sao người không hỏi tới câu nào?”

Hạ phu nhân cứng họng, Hạ Thành có chút áy náy nhìn con trai lớn. Tạm không nói chuyện này có ảnh hưởng gì tới nhị phòng, chỉ riêng đại phòng, đối với Hạ Thiên Dật mà nói nó giống như tai họa giáng đầu. Người vợ mình thương yêu nhiều năm thật ra đã sớm đội cho mình một chiếc nón xanh to đùng, gian phu kia lại chính là nhị đệ của mình, mình còn thay người khác nuôi con gái nhiều năm như vậy. Đủ chuyện gộp lại, đối với một nam nhân mà nói, chính là một nỗi nhục to lớn. Nếu đổi lại là Hạ Thành, e rằng lão đã sớm một kiếm giết chết đôi cẩu nam nữ kia, để hạ nỗi hận trong lòng mình.

Hạ Thiên Dật không hề phong lưu như Hạ Thiên Tài, mọi việc làm xử sự mặc dù bình thường nhưng ổn thỏa, từ nhỏ đến lớn chưa từng rước chút phiền phức gì cho Hạ Thành, điểm duy nhất khiến Hạ Thành cảm thấy không hài lòng chính là quá thương yêu Thân Nhu. Dù Thân Nhu chỉ sinh được cho Hạ Thiên Dật một đứa con gái, nhưng Hạ Thiên Dật cũng chẳng thèm lấy thêm thiếp thất, chỉ có lúc đầu khi Thân Nhu mang thai vẻ ngoài biến xấu thì tự chủ trương nạp hai thông phòng, đến nay vẫn chỉ là thông phòng. Mà chính kiều thê Hạ Thiên Dật hết mực thương yêu, lại đội cho hắn cái nón xanh lớn như vậy, có thể tưởng tượng được hiện tại tâm trạng của Hạ Thiên Dật thế nào. Nhưng Hạ Thành tuyệt không thể nào để Hạ Thiên Dật giết Hạ Thiên Tài, biết rằng thật quá có lỗi với con trai lớn, chỉ có thể hung tợn quất roi Hạ Thiên Tài một trận, để Hạ Thiên Dật vơi bớt nỗi giận trong lòng.

Lão đang muốn ra tay, lại nghe thấy từ sảnh truyền tới một tiếng gọi to của thiếu nữ. “Mẹ! Người bị làm sao vậy!”

Hạ Kiều Kiều nghe nói mẹ mình và nhị bá đang ở trong bị Hạ Thành dùng gia pháp, mới đầu còn không tin nghĩ rằng người hầu nói bậy. Bởi vì ở Hạ gia Thân Nhu rất được cưng chiều, sao khi không lại bị phạt được. Lòng nghi ngờ nên tới nhìn thứ, vậy mà suýt chút sợ tới hồn phi phách tán. Thân Nhu bị đánh toàn thân máu me dầm dề, thoi thóp nằm trên đất. Mà người cha trước nay luôn yêu thương mẹ mình, lại lạnh nhạt đứng yên một bên, dáng vẻ không chút đau lòng.

Nhìn qua Hạ Thiên Tài, cũng không còn bộ dạng phong lưu ngày thường, có chăng so với Thân Nhu khắp thân toàn là vết thương thì tốt hơn nhiều. Chật vật quỳ dưới đất, trên người cũng có vài vết thương. Trong tay Hạ Thành cầm một cây roi, cặp mắt như muốn ăn thịt người. Hạ Kiều Kiều nhìn mà sợ, ba bước thành hai vội chạy đến cạnh Thân Nhu, khóc nói. “Mẹ, mẹ sao rồi?”
Bình Luận (0)
Comment