Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 229

“Có lẽ Quận chúa không quá hiểu chuyện triều đình.” Tuyên Lãng khéo hiểu lòng người giải thích. “Ngô tướng quân cũng là võ tướng, thủ hạ điều là tướng tài, Ngô gia quân đều là binh linh giỏi. Trước đây trấn thủ Tây Nhung, nhưng mấy năm trước Tây Nhung cúi đầu xưng thần, Ngô gia quân mới rút quân từ Tây Nhung về, những năm này Ngô tướng quân chưa dẫn binh lần nào nữa, còn đang sầu lo anh hùng không có đất dụng võ. Nếu có Ngô gia quân tương trợ, Ngô tướng quân lần nữa rời núi, nghĩ đến muốn công phá nước Thiên Tấn, hẳn là chuyện trong tầm tay.”

Tưởng Nguyễn rủ mắt, Ngô tướng quân, tất nhiên nàng biết Ngô tướng quân. Kiếp trước Tuyên Ly thượng vị, từng bước diệt sạch người không phải phe hắn, khắp nơi chèn ép Triệu gia, đồng thời cũng cất nhắc Ngô gia này. Ngô gia và Triệu gia cùng là lão công thần cùng tiên hoàng đánh hạ giang sơn, chẳng qua sau khi Ngô lão tướng quân chết, tiểu Ngô tướng quân lại là kẻ cố chấp, kiêu ngạo tự phụ. Dã tâm cực lớn, vọng tưởng ngồi lên chiếc ghế cao quý nhất Đại Cẩm triều. Thời điểm chèn ép Triệu gia, càng dốc hết tâm sức.

Đời trước vào thời điểm nàng bị giam vào đại lao, mơ hồ nghe được, lúc dẫn người đi bắt toàn phủ Triệu gia, chính là Ngô tướng quân này đích thân ra trận.

Tưởng Nguyễn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Tuyên Lãng nhìn chằm chằm nàng, Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên nói. “Tứ điện hạ nói đúng, chẳng qua vì sao không để ông ngoại ta và các vị cữu cữu đến dẫn viện quân chứ? Thế chẳng phải sẽ càng thuận lợi hơn?”

“Binh tướng của Triệu lão tướng quân đang bảo vệ kinh thành, sao có thể tách người ra được?” Tuyên Lãng lắc đầu. “Huống hồ quan hệ giữa Tưởng phó tướng và Triệu tướng quân. Hẳn phụ hoàng sẽ không để cho Triệu gia xuất binh đâu?”

Đây là đang khích bác ly gián đấy à?! Muốn huynh muội họ lạnh lòng với hoàng đế? Khóe môi Tưởng Nguyễn khẽ nhếch rồi biến mất, có điều thoáng chốc đã tỏ vẻ mờ mịt hỏi. “Vậy… Phải làm thế nào?”

“Chớ lo âu, ” Tuyên Lãng giả vờ suy nghĩ, chần chờ nói. “Quan hệ giữa bát đệ và Ngô tướng quân cực tốt, nếu Bát đệ có thể nói vào...”

“Bát hoàng tử?” Tưởng Nguyễn sửng sốt, vội vàng nói. “Có thể xin bát hoàng tử hỗ trợ thuyết phục Ngô tướng quân không?”

“Chuyện này cuối cùng cũng phải xem quyết định của phụ hoàng.” Tuyên Lãng hình như cũng không biết phải làm sao, lắc đầu nói. “Huống hồ phụ hoàng hận nhất chính là bề tôi kết bè cậy thế. Nếu bát đệ lỗ mãng tới nói, sợ rằng sẽ khiến phụ hoàng hiểu lầm.”

“Vậy nên làm thế nào?” Giọng Tưởng Nguyễn có chút thất vọng.

Tuyên Lãng nhìn nàng một cái, đột nhiên sát lại gần nói. “Quận chúa, ta có một việc không biết có nên nói với ngươi không.”

“Ngươi nói.” Tưởng Nguyễn nhìn hắn.

“Thật ra thì, không phải hoàn toàn không có biện pháp.” Tuyên Lãng đáp.

“Biện pháp gì?” Mắt Tưởng Nguyễn sáng lên, gấp gáp hỏi.

“Hiện nay bát đệ đã đến lúc phải cưới chính phi, ban đầu vì chuyện của Quý phi, phụ hoàng có chút thành kiến với đệ ấy. May mắn mấy hôm trước người có hỏi tới hôn sự của bát đệ. Đệ ấy từng nói với ta, trong lòng mình đã có người.” Hắn nhìn Tưởng Nguyễn, thấy Tưởng Nguyễn không có vẻ gì là tức giận mới nói tiếp. “Nếu bát đệ và quận chúa thành hôn, trước đó không phải triều Đại Cẩm chưa từng có tiền lệ này. Đến khi ấy, quận chúa thuận thế nói lên chuyện viện quân, thân là phu quân, bát đệ giúp quận chúa là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đề cử Ngô tướng quân với phụ hoàng, chuyện ấy sẽ thành lẽ hiển nhiên.”

“Ta… và bát điện hạ?” Tưởng Nguyễn hỏi.

Tuyên Lãng gật đầu, như có chút khó xử nói. “Chủ ý này cũng không hay ho gì, chẳng qua trước mắt không còn cách nào khác cả. Nếu Quận chúa muốn cứu Tưởng phó tướng, đây là phương pháp nhanh nhất. Bát đệ đối với quận chúa một mảnh si tâm, quận chúa, có lẽ có thể sống tốt bên bát đệ.”

“Hôn nhân đại sự là chuyện nghe theo lời phụ mẫu và bà mai làm mối, sao ta có thể tự quyết định được?” Tưởng Nguyễn hỏi.

“Chuyện này càng đơn giản.” Tuyên Lãng nói. “Bát đệ chỉ cần xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn là được.”

Trong lòng Tưởng Nguyễn cười nhạt, nói thì dễ, hạ chỉ tứ hôn, việc này cuối cùng vẫn phải qua được cửa ải của Ý Đức Thái Hậu, nếu nàng không nguyện, Ý Đức Thái hậu cũng sẽ không miễn cưỡng. Chính bởi vì nguyên nhân này, Tuyên Ly mới phải sai Tuyên Lãng tới thuyết phục, xác nhận rằng nàng sẽ không cự tuyệt.

Nàng còn đang suy nghĩ Tuyên Lãng vòng vo tam quốc nãy giờ rốt cuộc có mục đích gì, không ngờ lại tính toán lên đầu mình. Đúng là tính hay thật.

Cùng nàng thành thân, sau đó thu Triệu gia vào túi, Tưởng gia vốn đã là người của hắn, Tưởng Tín Chi không phải sẽ mặc hắn sai khiến? Ngay cả việc để Ngô tướng quân xuất binh cũng lấy lý do vì nàng mới làm thế. Cuối cùng nếu thật sự thắng lợi, toàn bộ công lao há chẳng phải đều quy thành của Tuyên Ly rồi sao? Đúng là dù có ra sao cũng không bị lỗ vốn!

Chẳng qua… Nếu Tuyên Ly thật sự để Ngô tướng quân xuất binh đi giúp Tưởng Tín Chi, nàng không tin tưởng nổi kẻ kia đâu. Sợ rằng Tưởng Tín Chi nếu thể hiện tí ti thái độ không quy thuận Tuyên Ly, tên Ngô tướng quân đó sẽ không chút do dự đâm một dao sau lưng. Cho dù Tưởng Tín Chi không thể hiện ý đó, lấy bản tính hẹp hòi đố kỵ của tên Ngô tướng quân kia, thấy Tưởng Tín Chi tuổi còn trẻ đã công trận trác tuyệt, khó bảo đảm sẽ không nảy sinh tâm tư khác.

Tuyên Lãng tự cho rằng những lời mình nói tốt đẹp không có kẻ hở, phải biết Tưởng Tín Chi chính là xương sườn mềm của Tưởng Nguyễn. Cảm tình của hai huynh muội cực tốt, Tưởng Nguyễn nói sao cũng chỉ là một cô gái, dễ bị tình cảm chi phối, vừa nghe thấy chuyện liên quan đến Tưởng Tín Chi, chẳng phải cũng lo lắng đến mức không phân biệt được phải trái đúng sai hay sao. Nhưng đợi mãi không thấy Tưởng Nguyễn trả lời, bất giác nảy sinh nóng nảy, Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên, biểu cảm không hề hoảng hốt như Tuyên Lãng nghĩ. Thần sắc lãnh đạm bình tĩnh, đôi mắt quyến rũ hơi xếch lên hiển lộ sự chế giễu, trước ánh mắt đó, gần như khiến người khác phải bối rối hoảng loạn.

“Quận chúa..” Hắn muốn nói thêm.

“Thì ra tứ điện hạ tinh thông việc triều chính như vậy.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười, một câu nói đã thành công khiến nét mặt Tuyên Lãng đại biến. Nàng cười như không cười nhìn Tuyên Lãng. “Tài ăn nói này của tứ điện hạ, nắm rõ từng việc của triều đình, hiển nhiên phải để bệ hạ biết mới được.”

Nàng cười chúm chím, tựa hồ lại ẩn chứa than thở, lại khiến Tuyên Lãng đổ mồ hôi lạnh.

Hắn là ai chứ, hoàng tử tầm thường vô năng nhất triều Đại Cẩm. Ai cũng có thể khinh rẻ hắn, vô năng nhất, cũng an toàn nhất. Trước kia có vài hoàng tử chết bất đắc kỳ tử, tại sao chỉ duy nhất hắn là còn sống, không phải vì hắn may mắn, mà bởi vì hắn ngu xuẩn!

Cho dù sự ngu xuẩn kia, là do hắn giả vờ!

Trên thực tế, mặc dù hắn tầm thường, không có hùng tài đại lược gì, nhưng không phải kẻ ngu xuẩn hèn yếu tầm thường như mọi người vẫn nghĩ. Đám huynh đệ thông minh nhạy bén hơn hắn đã có kết cục gì, còn không phải đều biến thành một nắm đất hay sao.

Hoàng để nghĩ hắn không có năng lực cán đáng, triều thần cũng nghĩ hắn không có năng lực, trong vòng xoáy tranh đoạt ấy, hắn bị ném ra ngoài. Hắn hạ thấp cam chịu yếu thế, chọn trúng Tuyên Ly trong đám huynh đệ.

Bề ngoài hắn lui tới với thái tử, thực chất lại là người của Tuyên Ly. Dù một người có vô năng thế nào, có thể giả vờ ngu xuẩn mười mấy năm, thân ở hoàng gia, vẫn khát vọng quyền lực như nhau cả thôi. Mặc dù hắn biết mình không tranh đoạt nỗi vị trí đó, nhưng nếu đoạt được địa vị cao hơn hiện tại, dù chỉ là một chút, thì cũng tốt rồi.

Tuyên Ly có một tấm mặt nạ quân tử dịu dàng, thế Tuyên Lãng hắn há không có chăng? Chẳng qua tấm mặt nạ hắn đeo không đẹp đẽ như của Tuyên Ly thôi, hắn hèn mọn, thấp kém, nhát gan như chuột. Nhưng giống như rắn độc kiến càng ẩn núp trong bóng tối, nhìn không bắt mắt, lại có thể ngay lúc mấu chốt cho kẻ khác một kích trí mạng.

Hắn chính là thanh kiếm trong suốt ẩn giấu trong hoàng cung của Tuyên Ly.

Những lời Tưởng Nguyễn nói vừa nãy rốt cuộc có ý gì? Muốn cho hoàng đế biết hắn quan tâm chuyện triều chính như vậy, dáng vẻ ngây ngô ngu xuẩn ngày thường chỉ là đang giả vờ, thế chẳng phải mọi chuyện sẽ hỏng hết sao? Một khi mọi chuyện đổ bể, ngay cả Tuyên Ly cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Tuyên Lãng cười miễn cưỡng. “Quận chúa, ta tài sơ học thiển…”

“Nào có chứ, ” Giọng điệu Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng. “Tứ điện hạ rõ ràng là tai thính mắt sáng, ứng đối đúng mực. Nếu thái tử điện hạ biết bên cạnh mình có người thông minh như vậy, há chẳng phải ngay cả thái phó cũng biến thành người dư thừa hay sao.” Nàng mỉm cười nhìn biểu cảm kinh hoảng của Tuyên Lãng. “Có lẽ ngũ điện hạ biết huynh đệ của mình có tài hoa như vậy, cũng sẽ rất mừng rỡ.”

Nghe giọng điệu của người đối diện, thái độ ung dung nụ cười chúm chím, nào còn sót lại chút kinh hoảng khi nãy. Nếu tận lúc này Tuyên Lãng vẫn không hiểu ra thì chính là kẻ ngu, hắn biết vừa nãy Tưởng Nguyễn lừa mình, nàng căn bản không hề lo lắng cho Tưởng Tín Chi, nữ nhân này!

Tưởng Nguyễn cười khanh khách nhìn hắn, vạt váy bị gió thổi hơi bay lên, đôi mắt lại như suối trong óng ánh, còn ẩn chứa những thứ khác, hắn chợt cảm thấy lạnh lẽo như đứng giữa trời đông, gió rét thổi qua cõi lòng, ở đó kết ra một khối hàn băng, đông cứng toàn thân không còn chút hơi ấm.

Tuyên Lãng khó khăn mở miệng. “Quận chúa. Là trong lòng có người, mới không muốn cùng bát đệ kết thành chim liền cánh?”

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười. “Lời ngươi nói, đó là thứ đồ chơi gì vậy?”

Tuyên Lãng ngơ ngác.

Thiên Trúc đứng yên bất động, Lộ Châu thần sắc nghiêm túc, Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nhìn hắn. Nàng biết từng câu từng chữ hôm nay, tất nhiên cuối cùng sẽ truyền tới tai kẻ kia. Hắn đích thân tạo ra một vở kịch hay như vậy cho nàng xem, nàng cũng không thể cản trở hắn xuống sân khấu được.

Tính toán, ai không biết?

“Đại ca ta ở tiền tuyến anh dũng giết địch, ta ở kinh thành sao có thể cam tâm thành thân. Cho dù thành thân, người ấy cũng nhất định phải là một nam tử hán đường đường chính chính. Đại Cẩm triều càng không cần một cô gái tới bảo vệ. Ngay cả ta cũng hiểu điều này, bát đệ ngươi sao có thể không biết? Thế nhưng, việc thỉnh cầu bệ hậu xuất binh trợ giúp, bảo vệ trăm họ ở Đại Cẩm triều lại không dám quang minh chính đại nói ra, sao ta có thể can đảm giao bản thân mình cho một người như thế. Một kẻ ngay cả quốc gia cũng không dám đứng ra bảo vệ, vậy có phải đến một ngày nào đó ngay cả ta hắn cũng không thể bảo vệ hay không?”

“Nam nhân ta sẽ gả, không thể là một kẻ nhát gan được.” Tưởng Nguyễn cười nói.

Những lời này khiến Tuyên Lãng á khẩu nói không thành lời, có điều mồ hôi lạnh trên trán càng lúc một nhiều hơn, lời hôm nay truyền tới tai Tuyên Ly, sao Tuyên Ly có thể không nóng giận. Cuối cùng cơn giận của hắn sẽ phát hết lên người mình, thế khác nào giận cá chém thớt?

“Lời này của quận chúa thật sự quá nghiêm túc.” Tuyên Lãng nói. “Bát đệ cũng không biết phải làm sao cho phải.”

“Quan hệ của tứ điện hạ và bát điện hạ tốt thật đấy.” Nàng lạnh nhạt nói. “Quay về nói với chủ tử ngươi rằng, mơ mộng hảo huyền, người ta thường gọi là nằm mơ giữa ban ngày!”
Bình Luận (0)
Comment