Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 248

Tiêu Thiều vừa từ hoàng cung đi ra, mới phóng người lên ngựa, chợt nhìn thấy Cẩm Nhị ngã nhào trước mặt mình, trên gương mặt bất cần đời trước nay mang theo mấy phần nghiêm túc. “Không xong rồi, chủ tử, Tưởng tiểu thư bị bắt vào đại lao rồi.”

Con ngươi Tiêu Thiều trầm xuống. “Xảy ra chuyện gì?”

“Tứ hoàng tử và vài cung nữ tận mắt chứng kiến Tưởng tiểu thư giết Hòa Di quận chúa, sau đó hô hoán người tới, chứng cớ xác thật, Thục phi giận dữ, đang xin Hoàng thượng chủ trì công đạo. Hoàng hậu không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm hạ lệnh để Hình bộ nhốt Tưởng tiểu thư lại.”

“Chuyện khi nào?” Tiêu Thiều nhíu mày.

“Buổi trưa.” Cẩm Nhị đáp. Tiêu Thiều bận xử lý chuyện ở một đầu khác, đợi đến khi xuất cung Cẩm Nhị mới bẩm báo được, cách thời gian Tưởng Nguyễn bị bắt đã qua ba giờ, cũng không biết tình huống hiện tại ra sao. Chuyện lần này nghiêm trọng hơn những chuyện trước kia nhiều, Hòa Di quận chúa là cô con gái nhỏ hoàng đế thương yêu nhất, ngày thường mặc dù tính cách ngang ngược, thế nhưng tình phụ tử vẫn không thay đổi. Tưởng Nguyễn giết Hòa Di quận chúa, tội này đủ làm hoàng đế trong cơn giận dữ xử tử Tưởng Nguyễn.

Tiêu Thiều quay đầu ngựa lại. “Tới Hình bộ.” Chưa giơ roi, đã nghe một giọng nói truyền tới. “Chủ tử!”

Cẩm Tam vội vàng từ bên ngoài chạy tới, nhìn lướt xung quanh, thấp giọng nói. “Thiên Trúc muốn gặp ngài.”

Thiên Trúc là nha hoàn thiếp thân của Tưởng Nguyễn, Cẩm Nhị và Cẩm Tam hai mắt nhìn nhau, tính tình của Tưởng Nguyễn bọn họ hiểu rõ, là dạng người không chịu thua thiệt, ắt hẳn đã lường trước được sự việc hôm nay, nói không chừng là cố ý làm vậy, hiện Thiên Trúc tìm tới, không chừng vì muốn truyền lời của Tưởng Nguyễn.

Tiêu Thiều thoáng suy tư, nói. “Nói cô ấy tới Dịch Bảo các.”

Bên ngoài nhiều người nhiều tai mắt, dù sao Thiên Trúc cũng là nha hoàn của Tưởng Nguyễn, nếu để kẻ có tâm nhìn thấy, khó tránh khỏi lấy chuyện này ra để tìm cớ gây chuyện. Đúng lúc tới Dịch Bảo các hỏi thăm thêm chút tin tức.

Cẩm Tam nhận lệnh rời đi.

Qua thời gian một nén nhang, Tiêu Thiều ngồi trong Ám thất ở Dịch Bảo các, Thiên Trúc đang quỳ trước mặt. “Chủ tử.”

“Nàng ấy nói gì?” Tiêu Thiều hỏi.

“Cô nương không nói gì hết.” Thiên Trúc đáp.

Con ngươi Tiêu Thiều thoáng xẹt qua một tia sáng lạ, mím môi, rủ mắt không nói. Cẩm Nhị và Cẩm Tam thất kinh, vốn tưởng rằng Tưởng Nguyễn sai Thiên Trúc tới truyền tin, không nói gì là có ý gì. Tưởng Nguyễn không có gì muốn Thiên Trúc truyền cho Tiêu Thiều sao?

“Cô nương đã sớm dự liệu được chuyện hôm nay.” Thiên Trúc không đợi Tiêu Thiều đặt câu hỏi, đã tự nói. “Cái chết của Hòa Di quận chúa cũng do cô nương một tay an bài, tuy nhiên Hòa Di quận chúa không phải cô nương giết. Kẻ giết Hòa Di quận chúa là người khác, hôm nay có người muốn bày kế đổ tội cho cô nương. Ngài ấy đã sắp xếp ổn thỏa, trước đó đã sai thuộc hạ giao một phong thư cho Quốc sư Tuệ Giác, hẳn chính là hậu chiêu, chủ tử không cần quá mức lo âu.”

Tiêu Thiều trầm tư một hồi, nói. “Ngươi kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây cho ta biết.”

“Chủ tử muốn giúp cô nương một tay?” Thiên Trúc ngẩng đầu lên hỏi.

Tiêu Thiều nhìn, đáp. “Phải.”

“Chủ tử không thể.” Thiên Trúc nói. “Chuyện này cô nương đã định đoạt xong cả, chủ tử tốt nhất không nên nhúng tay vào.”

Cẩm Nhị, Cẩm Tam nhíu mày, đối với một Cẩm y vệ mà nói, can thiệp vào quyết định của chủ tử chính là đại kỵ, hành động của Thiên Trúc hiện tại đã vượt quyền, thậm chí có thể nói là bất kính với Tiêu Thiều. Từ lúc vào Cẩm Y vệ Thiên Trúc được Tiêu Thiều huấn luyện, độ trung thành tất nhiên không cần nói, thái độ hôm nay như vậy, khiến họ có hơi giật mình.

“Nàng ấy là người của phủ Cẩm Anh vương, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cũng sẽ không để nàng bị bất kỳ ai ức hiếp.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói, trong giọng nói chứa đựng hàn ý.

“Hồi bẩm chủ tử,” Không phải Thiên Trúc không nghe ra thái độ của Tiêu Thiều, do dự vài giây vẫn nói tiếp. “Chủ tử nghĩ rằng cô nương không thể nào giải quyết được chuyện đó sao? Thứ cho thuộc hạ nói lời không nên nói, nay mai chủ tử rời kinh, khi chủ tử có mặt ở kinh thành thì có thể bảo vệ cô nương, thế nếu chủ tử rời kinh thì sau, chẳng lẽ lúc đó tất cả minh thương ám tiễn sẽ biến mất? Cho dù cô nương ở phủ Cẩm Anh vương, cũng chưa chắc vạn sự suông sẻ, kẻ nhắm vào phủ Cẩm Anh vương nhiều không kể siết, cuộc sống của cô nương nào có thể nhẹ nhàng thoải mái?”

“Ý ngươi là, Bổn vương ngay cả năng lực bảo vệ nàng cũng không có?” Tiêu Thiều híp mắt, nói rất chậm, hàn ý càng nặng thêm. Cẩm Nhị và Cẩm Tam vội vàng nháy mắt với Thiên Trúc, tâm trạng Tiêu Thiều vốn không tốt, Thiên Trúc nói vậy chẳng khác gì tự chạy tới đưa đầu vào lưỡi dao?

Thiên Trúc không để tâm đến ám chỉ của Cẩm Nhị và Cẩm Tam, tiếp tục nói. “Chẳng lẽ chủ tử hy vọng người đứng bên cạnh mình là người trói gà cũng không chặt, là một tiểu thư khuê các chỉ biết chờ chủ tử bảo vệ? Nếu đúng thế thật, sợ rằng phủ Cẩm Anh vương nuôi không nổi đoá kiều hoa ấy, vương phủ cần là một cô gái mạnh mẽ chống chọi được đao thương, không phải một cái gối thêu hoa!”

Cẩm Nhị và Cẩm Tam há miệng, Cẩm Tam bất đắc dĩ nhắm hai mắt, Thiên Trúc tuy trung thành, thật ra lại là một người tính tình quật cường, chuyện bản thân đã nhận định chắc chắn sẽ không thay đổi. Nhìn điệu bộ này chắc kèo quyết tâm muốn chọc Tiêu Thiều tức giận, có gì đều nói ra hết, không thèm quan tâm sau đó sẽ bị trách phạt thế nào. Chẳng lẽ đi theo Thiếu phu nhân quá lâu, lá gan cũng lớn đến độ vô pháp vô thiên rồi?

“Những ngày qua thuộc hạ đi theo cô nương, thuộc hạ thấy rõ, cô nương tuyệt không phải cô gái yếu đuối cần người khác bảo vệ, ngài ấy kiên cường hơn bất kỳ cô gái nào trước đó thuộc hạ từng gặp. Trong lòng chủ tử cũng biết rõ, cô nương không thích để người khác nhúng tay vào chuyện của mình, nhất là. Đối phó với kẻ thù, cô nương thích tự tay giải quyết.”

Tiêu Thiều rủ mắt, như có điều suy nghĩ nhìn cổ tay áo mình. Tính tình Tưởng Nguyễn thế nào, trong việc báo thù gần như có một sự cố chấp điên cuồng, điểm này hắn sâu sắc hiểu rõ, Tưởng Nguyễn không thích người khác nhúng tay vào những chuyện này, hắn cũng biết, Thiên Trúc không hề nói sai.

“Cô nương đã sớm có bố trí và tính toán, lần này kẻ ăn đau không phải cô nương mà là đối phương, nếu chủ tử thật tâm thích cô nương, không nên nảy sinh ý định khống chế, cô nương không phải người nguyện bị người khác khống chế. Cô nương muốn tự mình đối phó Hòa Di quận chúa, và người sau lưng Hòa Di quận chúa, chủ tử muốn cô nương mai này trở thành Thiếu phu nhân Cẩm Anh vương phủ, thì phải học cách đứng bên cạnh ủng hộ.”

Thiên Trúc nói. “Thuộc hạ cả gan suy đoán tâm tư cô nương, khẩn cầu chủ tử không nên nhúng tay vào chuyện này, xin chủ tử trách phạt.”

Tiêu Thiều nhìn người quỳ phía dưới, nhíu mày, yên lặng hồi lâu, mới nói. “Ngươi đứng dậy đi.”

Lần thứ ba trong ngày Cẩm Nhị và Cẩm Tam đơ ra, Thiên Trúc cứ vậy mà an toàn, Tiêu Thiều ngay cả chút xíu tức giận cũng không có, hơn nữa tâm trạng so với trước lúc đến đây còn đỡ hơn nhiều. Chẳng lẽ chủ tử là kiểu người thích bị người khác sửa lưng?

Thiên Trúc thoáng dừng, đứng dậy, vẫn cúi đầu, lại nghe Tiêu Thiều nói. “Trả lệnh bài lại cho Dạ Phong.”

“Chủ tử!” Thiên Trúc thất thanh kêu lên. Trả lệnh bài Cẩm y vệ cho Dạ Phong, thì đồng nghĩa với việc từ đó về sau đã bị gạch tên khỏi danh sách Cẩm y vệ, không còn khả năng trở lại Cẩm y vệ nữa.

Cẩm Nhị và Cẩm Tam cứng đờ tại chỗ, vốn cho rằng Tiêu Thiều không tức giận, kết quả họ nghĩ sai rồi ư, chẳng những Tiêu Thiều tức giận, mà cơn giận còn rất lớn.

Tiêu Thiều nhìn vẻ mặt Thiên Trúc như đưa đám, nhàn nhạt nói. “Lòng trung thành của ngươi đã không còn ở nơi này, dựa theo thông lệ, phải giao ra lệnh bài.” Im lặng giây lát, hắn nói. “Từ nay về sau, ngươi chỉ có một chủ tử là Tưởng Nguyễn, bảo vệ nàng thật tốt.”

Thiên Trúc ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiều, nhưng phát hiện biểu cảm của Tiêu Thiều không phải tức giận, thậm chí cũng không phải vẻ lãnh đạm xa cách người khác vạn dặm như thường ngày, mà là một loại dặn dò, là một loại tin tưởng khác và sự tôn trọng bình đẳng.

Hắn giao người quan trọng của thân thân cho mình, ấy không phải lời dặn dò của chủ tử đối với thuộc hà, mà là dùng thân phận ngang hàng để trao đổi, một loại sóng vai tín nhiệm.

Mắt Thiên Trúc ngập nước, suýt rơi lệ. Từ khi còn bé cô đã gia nhập Cẩm y vệ, Tiêu Thiều là người cô tôn kính, là chủ tử của cô. Cẩm Y vệ cho cô cái mạng thứ hai, cô cho rằng cả đời này mình đều sẽ trung thành với Cẩm Y vệ, vì Cẩm Y vệ chảy tới giọt máu cuối cùng, lại không ngờ sẽ có một ngày, Tiêu Thiều ra lệnh thu hồi lệnh bài của mình.
Bình Luận (0)
Comment