Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 262

Ý chỉ của Thái hậu tới đột ngột, tựa như sấm sét giữa trời quang, người có liên quan rối rít suy đoán hành động này của Thái hậu rốt cuộc có ý gì. Kẻ nặng tâm tư, cho rằng càng ngày Tiêu Thiều càng ngang ngược, tôn nghiêm hoàng gia không thể xâm phạm, Ý Đức Thái hậu gả Tưởng Nguyễn cho hắn, trái lại là chuyện tốt đối với người khác, đối với Tiêu Thiều mang cái danh “Loạn thần tặc tử” trên lưng mà nói lại nặng tựa như núi. Có người nói đây là sự cảnh cáo của hoàng gia dành cho Cẩm Anh vương, người nhìn xa hơn, lại cho rằng Thái hậu đang lót đường vì Cẩm Anh vương, phải biết nếu Tưởng Tín Chi ở tiền tuyến vô sự, đợi khi khải hoàn hồi triều, quan hệ giữa hai bên sẽ thân càng thêm thân, sẽ trở thành thế lực mạnh khó chống lại ở Đại Cẩm.

Nhưng tâm tư hoàng gia nào dễ đoán, thánh ý khó dò. Đám cô nương thiếu nữ Đại Cẩm tâm tư đơn thuần, không ai không tiếc cho Tiêu Thiều phong tư anh tuấn cuối cùng phải lấy một đứa con gái của phủ Thượng thư.

Lúc tin này truyền tới phủ Thượng thư, Hồng Anh đang cùng Tưởng Tố Tố nói chuyện.

Gần đây nhìn Tưởng Tố Tố càng lúc càng xinh đẹp, vẻ đẹp mang theo nét mị hoặc. Khác với ngũ quan quyến rũ diễm lệ của Tưởng Nguyễn, sự mị diễm của Tưởng Tố Tố nằm ở từng cái giơ tay nhấc chân, tựa như thiếu nữ từng trải, có một loại mị cảm không thể kháng cự. Dù Hồng Anh xuất thân thanh lâu, thấy thần thái Tưởng Tố Tố lúc nói chuyện, cũng không nén nổi thất thần.

“Di nương?” Tưởng Tố Tố thấy vẻ si mê của Hồng Anh, mắt lóe tia khinh thường, trở mặt lại mỉm cười, như đóa hoa Bạch Liên vừa nở trên núi buổi sớm mai, nụ hoa run rẩy, khiến lòng người ngứa ngáy. Nam nữ đều bị hớp hồn.

Hồng Anh bị tiếng gọi hoàn hồn, lòng khó nén kinh ngạc. Chẳng biết Nhị tiểu thư thời gian qua đã làm gì. Giờ chức quan Tưởng Siêu dần cao lên, lần nữa có được sự tín nhiệm của Tưởng Quyền, nàng ta cũng không thể khó dễ Tưởng Tố Tố. Huống chi Tưởng Quyền đã dặn dò, Hồng Anh và Tưởng Tố Tố chung đụng vẫn ổn. Ngạc nhiên là hôm nay Tưởng Tố Tố lại tới sân viện của Hồng Anh, lúc này Hồng Anh mới phát hiện, chẳng biết vết sẹo trên mặt Tưởng Tố Tố đã biến mất tự lúc nào, khí chất phong tình hơn xưa.

Tưởng Quyền có một cái mã tốt, con cái trong Tưởng phủ cũng thừa kế mỹ mạo của người Tưởng gia. Ba cô con gái Tưởng gia, Tưởng Nguyễn minh diễm động lòng người, Tưởng Tố Tố xinh đẹp tận xương, Tưởng Đan tuy hơi kém, thắng ở tươi mát khôn khéo. Chẳng qua đến tận nay, theo cái nhìn của Hồng Anh, đám nam nhân đều nói thích loại hình mẫu thanh thuần như Tưởng Tố Tố, thực chất trong lòng kẻ nào chẳng yêu thích cái đẹp. Thế nên so ra dung mạo Tưởng Nguyễn là đẹp nhất, tuy thế mà trông có vẻ diễm tục.

Nay xem ra, Tưởng Tố Tố vẫn không son phấn như cũ, lại hấp dẫn ánh mắt người khác. Ngay cả nàng ta cũng bị cuốn theo, mặc dù Hồng Anh khó hiểu, thế nhưng vẫn thu hồi sự khinh thị đối với Tưởng Tố Tố, có dung mạo mị diễm này, cộng thêm thủ đoạn, Tưởng Tố Tố tất sẽ lợi dụng triệt để, e rằng ngày sau sẽ dễ dàng đạt được mong muốn.

Nghĩ tới đây, Hồng Anh cười. “Nhị cô nương càng ngày càng xinh đẹp, khiến thiếp nhìn đến ngây người. Để Nhị cô nương chê cười rồi.”

“Di nương nói gì vậy?” Tưởng Tố Tố cười nhạt, điệu dáng như tiên tử, nhưng nay có thêm mấy phần phong tình, từng cái nhấc tay cúi đầu đều khiến người khác không dời nổi mắt. Ả nói. “Ta nghe nói lúc di nương mới vào phủ, cha rất yêu mến di nương, dung mạo di nương quốc sắc thiên hương, khiến nhiều người trong kinh kéo tới cửa lén nhìn. Giờ nghĩ lại, mới đấy đã qua nhiều năm, di nương trẻ tuổi, còn mang thai tiểu đệ đệ, phong tư càng hơn năm đó. Thật sự khiến người khác hâm mộ, khó trách cha thương yêu di nương như vậy.”

Những lời này khiến Hồng Anh cực kỳ hưởng thụ, tay bất giác phủ lên bụng mình. Nơi kia nào có đứa bé nào bên trong, tuy vậy chỉ cần nàng ta nói có, thì sẽ phải có. Giờ đây trong Tưởng phủ nàng ta chuyên quyền, Tưởng Quyền đã bị nàng ta nắm chắc trong tay, tin sái cổ những gì nàng ta nói. Đợi đến ngày sinh, mọi thứ chuẩn bị xong, đứa bé kia thuận lợi phát ra tiếng khóc, ngày sau sẽ là công tử Tưởng phủ.

Nàng ta mỉm cười, hài lòng nhìn Tưởng Tố Tố. Hôm nay Nhị tiểu thư biết thức thời, thu đoạn của Hạ Nghiên ngày xưa nàng ta đã lĩnh giáo, giờ Hạ Nghiên rơi đài, Tưởng Tố Tố đây chẳng phải trẻ ba tuổi dễ lấy lòng. Tất nhiên khiến Hồng Anh tự cảm thấy quang vinh.

“Nhị tiểu thư xem trọng thiếp rồi, thiếp chỉ là một thiếp thất thôi, sao gánh nổi hai chữ phong thái. Ngược lại Nhị tiểu thư, ” Hồng Anh ý vị thâm trường nói. “Dung mạo xinh đẹp như vậy, dõi mắt nhìn khắp kinh thành, sợ rằng cũng không tìm được người thứ hai sánh bằng. Chắc hẳn sau này có thể gả vào nhà tốt, đến lúc đó cẩm y ngọc thực, được người nâng trên lòng bàn tay, mới là vinh sủng vô hạn, phong tư không dứt.”

“Di nương nói đùa, ” Tưởng Tố Tố thở dài, sắc mặt chán nản nói. “Giờ đây mẹ bệnh nặng, cha mỗi ngày vội vàng chuyện triều chánh, di nương lại có mang, ông bà cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của Tố Tố. Giờ trong phủ còn ai nhớ tới Tố Tố nữa..” Ả lau khóe mắt, giọng đè thật khẽ. “Huống chi Tố Tố không có phúc phận như Đại tỷ tỷ, có Thái hậu nương nương tứ hôn, được gả cho nhân vật thần tiên như Cẩm Anh vương Tiêu vương gia.”

Hồng Anh thầm cười khẩy, ra là ăn không được nho thì nói nho chua. Nhưng người ta đang trút bầu tâm sự với mình, không thể không nói đôi câu an ủi, cười nói. “Nhị tiểu thư cần gì tự coi nhẹ mình. Đại tiểu thư chỉ may mắn thôi, nói lời không dễ nghe, tài năng tướng mạo của Nhị tiểu thư nào có kém Đại tiểu thư? Nếu không nhờ tứ hôn, ta nghĩ chỉ với điều kiện của Nhị tiểu thư, chưa chắc không thể vào cửa Cẩm Anh vương phủ.”

Lời này nói hơi quá. Cửa Cẩm Anh vương phủ không thể nói vào là có thể vào, từ rất lâu đã có đại thần trong triều tiết lộ rằng, hoàng thượng có ý chỉ hôn gả thiên kim Diêu gia của Tân Hải Tổng đốc cho Tiêu Thiều. Diêu gia tiểu thư là dạng người gì, người ta chả khác gì công chúa một nước cả. Hoàng đế coi trọng Tiêu Thiều như vậy, chỉ bằng vào thận phận con gái của một quan Thượng thư nho nhỏ, sao khiến hoàng đế vừa lòng. Lần này nếu Tưởng Nguyễn không nhờ có Ý Đức Thái hậu chỉ hôn, thì cũng chẳng có cửa đến phiên.

Tưởng Tố Tố cười nhạt, giọng càng nhỏ hơn. “Đa tạ di nương trấn an. Tố Tố tự biết thân phận thấp kém, không bì kịp phong thái tướng mạo của Đại tỷ tỷ. Chưa bao giờ mộng tưởng hảo huyền có thể giống Đại tỷ tỷ gả vào Cẩm Anh vương phủ làm Vương phi. Chẳng qua...” Nói tới chỗ đây, giọng ả nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên, nhìn vẻ mặt không giống giả bộ, nói. “Chẳng qua từ rất lâu trước kia, Tố Tố đã xem Cẩm Anh vương là người thương, chỉ hy vọng có thể đứng xa xa nhìn hắn một cái là tốt rồi, không ngờ, nay mộng này Tố Tố không thể tiếp tục nữa.”

Hồng Anh cả kinh, vạn vạn không ngờ Tưởng Tố Tố lại nói bí mật này với mình. Hồng Anh tự thấy quan hệ giữa mình và Tưởng Tố Tố không thân tới độ có thể chia sẻ bí mật, Tưởng Tố Tố cũng không phải kẻ dễ tin tưởng người khác. Trong này tất nhiên có nguyên nhân, Hồng Anh không những không buông lỏng, ngược lại càng cảnh giác, cười như không cười nói. “Nhị tiểu thư nói thật à? Đừng đem khuê danh của bản thân ra đùa giỡn.”

“Di nương không tin ta sao?” Tưởng Tố Tố sâu kín thở dài. Ả vừa nhíu mi, trong mắt như xuất hiện một lớp sương mù, khiến người khác như nhìn thấy hoa giữa sương mờ, đợi khi nhìn thấy rõ, sẽ dấn sâu vào. Đôi môi nhạt màu đầy đặn xinh xắn, câu chữ rõ ràng, cũng có thể khiến người nhìn miệng khô lưỡi đắng.

Hồng Anh có đè nén cảm giác khô nóng, không nhìn nữa, lại nghe Tưởng Tố Tố nói. “Di nương không tin cũng không sao. Vào ba năm trước, tiết hoa đăng trên thuyền Linh Lung ngày ấy, sau khi Tiêu vương gia thay Tố Tố giải vây, ta đã một lòng yêu thích. Vốn nghĩ nếu không được làm thê tử của hắn, đứng nhìn từ xa cũng tốt. Không ngờ trời xui đất khiến, hắn lại thành tỷ phu của ta.”
Bình Luận (0)
Comment