Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 296

Lấy lại bình tĩnh, Tuyên Ly đang định gọi người tới hỏi chuyện quân lương, chợt thấy một thị vệ lăn một vòng chạy vào, thần sắc vô cùng hốt hoảng, cao giọng nói. “Điện hạ, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!”

Tuyên Ly đứng bật dậy, nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh, nhìn chằm chằm thị vệ. “Xảy ra chuyện gì?”

“Quân lương, quân lương ——” thị vệ kia gần như muốn khóc. “Quân lương không thấy đâu nữa —— ”

‘Choang’ một tiếng, chun trà trong tay Tuyên Ly rơi xuống đất.



Bất đồng với khung cảnh náo loạn bên phủ Bát hoàng tử, một nơi khác lại đang dào dạt vui mừng.

Cẩm Tam đặt mông ngồi xuống đất, phũi bụi đất dính trên xiêm y, nói. “Thiếu phu nhân quả nhiên thần cơ diệu toán, cách cướp thức ăn trước miệng cọp như vậy mà cũng nghĩ ra được, nếu ta mà là cái tên hoàng tử ôn nhã khốn kiếp kia, chắc đã tức tới treo cổ tự tử rồi. Thua cả một cô gái chốn khuê phòng, còn là anh hùng hảo hán gì chứ!”

Cẩm Tứ lắc đầu. “Cô gái chốn khuê phòng gì chứ, ta thấy đa số nam nhân trong thiên hạ đều kém hơn nàng ấy. Tuyên Ly chọn Thiếu phu nhân làm đối thủ, chắc xui xẻo tám đời. Ngay cả tâm tư hoàng thượng cũng bị tính toán ra, ta sợ mấy vị kia dù có ý định cũng không dám làm thế đâu.”

Lộ Châu nghe hai người nói vậy, lập tức nở nụ cười đắc ý, ưỡn ngực nói. “Đó là dĩ nhiên, cô nương nhà ta tất nhiên là tốt nhất, mặc dù không thể nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay, nhưng ít nhất muốn làm chuyện gì, đều chắc chắn có thể làm được. Cô nương nhà ta không chỉ thông minh, mặt mũi lại xinh đẹp, dõi mắt khắp kinh thành, ai quốc sắc thiên hương hơn cô nương? Ai cưới được cô nương nhà ta, chính là nhặt được bảo!”

“Nghe cái giọng cô như kiểu bản thân cô thông minh vậy đó,” Cẩm Nhị bước tới, cốc đầu Lộ Châu. “Có điều tiếc rằng thiếu phu nhân xinh đẹp thông minh, mà nha hoàn bên cạnh lại không ra gì.” Vừa nói vừa cố ý liếc Lộ Châu từ trên xuống dưới. “Ôiiii, ai mà cưới phải cô, thật sự là xui xẻo tám đời.”

“Đồ khốn kiếp----” Lộ Châu lập tức xù lông. “Ngươi nói ai hả?”

Hai người cãi nhau ầm ỉ, mặc kệ mọi người xung quanh. Đây cũng là một mật đạo, nhưng không phải mật đạo của Tuyên Ly. Trước đó Tưởng Nguyễn đã dặn dò, phái người canh giữ ở lối vào mật đạo của Tuyên Ly, một khi tám trăm xe quân nhu đến, lập tức giết hết đám người của Tuyên Ly. Vốn Cẩm y vệ được sinh ra để làm việc giết người, tất nhiên quen tay hay việc. Lợi dụng mật đạo của Tuyên Ly đưa quân lương ra khỏi thành, nhưng không chuyển đến dịch trạm khác, mà là chuyển đến mật đạo của Cẩm y vệ.

Bất kỳ một tổ chức nào, luôn có mật đạo riêng. Dù Tưởng Nguyễn không quen thuộc với Cẩm Y vệ, nhưng tất nhiên biết có sự tồn tại đó. Thực tế cũng có một nơi như vậy, Cẩm Y vệ chuyển quân lương về mật đạo của mình, rồi dùng cách giả trang thành thương hộ đưa quân lương đến biên ải, vừa giải quyết được vấn đề quân lương, vừa khiến Tuyên Ly tức chết.

Lấy bản tính Tuyên Ly, hay tin quân nhu vô duyên vô cớ biến mất nhất định sẽ nổi trận lôi đình, mặc dù sự việc kỳ lạ, nhưng dựa vào thủ đoạn của Cẩm Y vệ, trong thời gian ngắn chắc chắn Tuyên Ly không thể tra ra. Cứ thế, ngày ngày Tuyên Ly sẽ chìm trong nghi hoặc, với cái tính đa nghi của hắn, nhất định sẽ nghi ngờ mật đạo của mình đã bị phát hiện. Đây mới thật sự là giết người không thấy máu. Khiến một người ngày ngày chìm trong sự lo lắng sợ hãi, cho dù tâm lý người kia có bền bĩ thế nào, đấy cũng là một sự hành hạ.

“Nhưng ta cứ thắc mắc, sao nàng ta biết được Tuyên Ly có mật đạo?” Dạ Phong trầm ngâm nói. Mật đạo đó nhiều năm chưa bao giờ bị người dùng qua, ngay cả Cẩm y vệ cũng không tra được chuyện này, đây cũng là lần đầu tiên Tuyên Ly sử dụng, Tưởng Nguyễn như đã biết rõ vậy, mỗi một nơi đều biết cực kỳ cặn kẽ, đây đối với Cẩm y vệ sống dựa vào tình báo mà nói, thật sự hơi khó tưởng tượng nổi.

Cẩm Nhị và Cẩm Tam đều nhìn Lộ Châu, Lộ Châu chú ý tới biểu cảm của bọn họ, lui về sau một bước, nói. “Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta là tỳ nữ của cô nương, đâu phải con giun trong bụng cô nương đâu.” Thoáng suy nghĩ, lại nói. “Huống chi, cô nương đã là Vương phi Cẩm Anh vương phủ, là chủ tử của các ngươi, các ngươi hoài nghi gì chứ?”

“Không sai,” Thiên Trúc đứng lên, nhìn xung quanh, nói. “Nàng ấy cũng là chủ tử của các ngươi, chú ý thân phận các ngươi đi.”

Dạ Phong ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng hơi nghi ngờ, chỉ một thời gian ngắn ngủi, trong lúc vô tình Tưởng Nguyễn đã thu phục nhiều người như vậy. E rằng chính bản thân nàng cũng không phát hiện, mình dùng Cẩm y vệ càng ngày càng thuận tay. Thủ hạ Cẩm y vệ trong tay Tiêu Thiều không phải dùng vào việc tranh đấu trong triều đình, công việc họ làm nhiều năm qua cũng không phải những việc này. Hiện tại Tưởng Nguyễn muốn họ tham dự vào đó, nhưng lại không có ai phản đối, bản chất việc này đã là một kỳ cảnh rồi.



Biên ải cách xa vạn dặm, mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy. Như không biết chuyện kinh thành, có điều hiện tại ngoài lều vô cùng náo nhiệt, đống lửa cháy rực soi rọi từng gương mặt người, một nhóm binh lính đang hoan hô hưởng lạc, thỉnh thoảng có cô gái dị tộc xinh đẹp ăn mặc mát mẻ ca múa hầu hạ.

Bất kể binh lĩnh Đại Cẩm có dũng mãnh thế nào đi nữa, cũng không thể chống lại hoàng cảnh khắc nghiệt nơi hoang mạc, vật tư bị tiêu hao nhanh chóng là chuyện bất khả kháng, không có tiếp tế, nhưng Thiên Tấn thì khác, chúng chiếm ưu thế về địa hình, không hề khốn khổ như binh lính Đại Cẩm. Huống chi theo tin tức chúng nghe được, quân lương Đại Cẩm bị một ngọn đuốc thiêu sạch, tạm thời không có cách tiếp tế lương thảo, đồng nghĩa với việc cuộc chiến sau này, Đại Cẩm sẽ rơi vào cảnh hết đạn hết lương, không chiến mà bại.

Cho nên hôm nay đám binh lính ở đây ăn mừng, ca hát uống rượu, nắm chắc phần thắng, đều nghĩ cuộc chiến này sẽ không kéo dài bao lâu nữa đâu—— tóm lại một trăm ngàn Cẩm y vệ kia cuối cùng cũng sẽ trở thành tù binh của chúng thôi, giống như người ở trong lều kia vậy.

Nguyên Xuyên —— nam nhân mặc đồ xám đội nón rộng vành lẳng lặng đứng ở xa xa, ánh mắt âm trầm. Một tên lính quèn bưng ly rượu tới kính gã. “Quân sư, lần này thắng lớn, nhờ có quân sư che chở, kính ngài một ly!”

Nguyên Xuyên mỉm cười nhận lấy rượu uống một hơi cạn sạch, ánh lửa phác họa thân hình ưu mỹ mà thần bí, chiếc càm xinh đẹp tràn đầy cám dỗ. Hắn đảo mắt nhìn về phía đám binh lính đang vui mừng ca hát cười nói, ai cũng mặt đầy vui sướng, chẳng qua. Vì sao phía Đại Cẩm truyền tin quân lương bị đốt xong lại cắt đứt liên lạc? Việc này không bình thường, đám người Trung nguyên tự cho bản thân ưu nhã thích làm chuyện bội tín bội nghĩa, chẳng lẽ tên đồng minh kia cũng không đáng tin như vẻ bề ngoài? Hay đã xảy ra biến cố? Nguyên Xuyên từ từ cúi đầu.

Trong lều, nam tử trẻ tuổi nhìn thiếu nữ bận rộn bên cạnh mình, khẽ nhíu mày nói. “Ngươi không cần như vậy, để xuống đi.”

“Tưởng phó tướng, ta là nha hoàn của ngươi, đây đều là việc ta phải làm.” Thiếu nữ Cẩn nhi đáp bằng một nụ cười, mấy ngày qua nàng làm rất tốt vai trò thị nữ hầu cận, chỉ cần bỏ qua những hành động đầy sơ hở kia thì giống thật.

Nào có nô tỳ nào đến việc thu dọn chén đũa cũng không biết, không biết phải gắp thức ăn ra sao, thậm chỉ không màng quy cũ và lễ nghi. Khâu vá giặt giũ càng tệ, rõ nhất là giờ nàng dọn dẹp bên trong lều vải, lại khiến cả căn lều đều là bụi bay đầy trời.

“Đây là đại mạc, ngươi làm vậy chỉ tổ khiến bụi bay lên thêm thôi.” Tưởng Tín Chi nhìn không nổi nữa, mở miệng ngăn cản.

Cẩn nhi sững sốt, buông công việc trong tay, ngượng ngùng le lưỡi. “Thật xin lỗi, Tưởng phó tướng, vậy ta đành dừng lại thôi.” Nếu không phải trên mặt có một vết sẹo lớn, biểu cảm này cũng xem như hoạt bát đáng yêu. Tính tình nàng rất tốt, bất luận Tưởng Tín Chi lạnh nhạt thế nào, nàng luôn có thể một mình vui vẻ làm xong, mặc dù không giúp ít được gì, nhưng có lúc Tưởng Tín Chi nhìn nàng luống cuống tay chân bận bịu, cũng cảm thấy có chút đáng yêu.

Cứ cách năm ba ngày Nguyên Xuyên lại bắt Tưởng Tín Chi tới thẩm vấn, quá trình hiển nhiên thảm không nỡ nhìn, lúc trở về cả người đầy vết thương, Cẩn nhi nhìn vậy nước mắt lưng tròng, dáng vẻ đau lòng không giống giả vờ, thường xuyên như thế, Tưởng Tín Chi cũng cảm thấy Cẩn nhi này không giống thám tử của đối phương.

Cẩn nhi nhìn thấy hắn xuất thần, bưng thức ăn tới, nói. “Giờ bên ngoài đang ăn mừng, thức ăn tốt hơn chút, Tưởng phó tướng cũng dùng một ít đi.” Vừa nói vừa mở hộp đồ ăn trong giỏ, một mùi thơm lập tức tràn vào mũi Tưởng Tín Chi, bên trong là một đĩa thịt bò nướng, còn có mấy miếng bánh nướng.

Cẩn Nhi chớp mắt. “Ta trộm mấy miếng bánh nướng, thịt bò thì phải tìm người để lấy. Ngươi ăn chút đi.”

Từ sau khi Cẩn nhi tới, thức ăn của Tưởng Tín Chi thường xuyên nhiều thêm vài món, đó tất nhiên là ‘ý tốt’ của Cẩn nhi, mặc dù căn bản không cần thiết, nhưng Cẩn nhi rất cố chấp việc thêm bữa ăn cho Tưởng Tín Chi, và nhất quyết phải nhìn hắn ăn hết bằng sạch.

Chắc số bánh nướng hôm nay cũng vậy, thức ăn người Nam Cương chuẩn bị cho hắn tất nhiên không phải những thứ này, hắn cũng lười so đo, ăn vài miếng rồi nói. “Tại sao phải ăn mừng?”

Cẩn nhi sững người, quay đầu sang chỗ khác. “Ai biết được, chắc họ nắm chắc phần thắng nên muốn chúc mừng trước, Tưởng phó tướng không cần để ý, đám người này cuối cùng cũng sẽ thành bại tướng dưới tay thôi.”

Tưởng Tín Chi thấy thái độ nàng như vậy, trong lòng cả kinh ba phần, thầm nghĩ quân Đại Cẩm đã bại, lòng nặng nề, nuốt không trôi. Lại nhìn bánh nướng như có điều suy nghĩ.

Cẩn nhi thấy lời mình nói khiến Tưởng Tín Chi im lặng, lòng quýnh quáng, nói. “Tưởng phó tướng chớ suy nghĩ nhiều, nhất định không nên buông bỏ, chiến sự này nhất định sẽ kết thúc nhanh thôi, rất nhanh thôi ngươi sẽ được cứu, đám người này chỉ là hề múa loạn, cuối cùng chỉ là một đám bại tướng.”

Giọng nàng nghiêm túc tràn đầy hy vọng, Tưởng Tín Chi nhìn nàng, ánh lửa rọi sáng gương mặt, ngay cả vết sẹo đáng sợ cũng bị làm mờ. Đôi mắt thiếu nữ sáng rỡ như xuân thủy, vô hình khiến người ta xúc động.

Tưởng Tín Chi lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên thấp giọng nói. “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Cẩn nhi sững sốt, nhìn hắn nói. “Cái gì?”

“Bên trong thức ăn người Nam Cương chuẩn bị cho ta có hạ nhuyễn cốt tán, ta không thể sử dụng võ công. Sau khi ngươi tới, nhuyễn cốt tán bị giảm bớt, võ công của ta đang từ từ khôi phục, ngươi cố ý làm như vậy, ngươi rốt cuộc là ai?” Mắt Tưởng Tín Chi không nháy nhìn chằm chằm nàng. Hắn đoán Cẩn nhi không phải người bình thường, nhưng rốt cuộc là ai, hắn không có manh mối. Nhìn dáng vẻ của nàng không giống người phe địch, là người mình ư? Nhưng nhìn hơi kỳ lạ.

“Ta. Ta..” Cẩn nhi bị cái nhìn tra hỏi của Tưởng Tín Chi chèn ép, mặt dần đỏ lên, lắp bắp nói. “Ta là bạn của Nguyễn muội muội. Ta tới cứu ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment